Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Hài tử sau đó được Nhan Tuyết Hà chăm sóc, còn Cố Văn Quân trong suốt thời gian Phó Gia Hiên hôn mê vẫn luôn canh chừng ở bên cạnh y.

Một canh giờ sau, khi tác dụng của thuốc gây mê rốt cuộc hết tác dụng, Phó Gia Hiên cuối cùng cũng tỉnh lại.

Bởi vì không có thuốc tê, chỉ đơn giản là gây mê một lúc, cho nên vừa tỉnh dậy Phó Gia Hiên liền đã cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội truyền tới từ bụng dưới.

“Hiên nhi”. Cố Văn Quân kích động hô lên một tiếng, bàn tay to lớn nắm lấy tay y thật chặt.

“Hài tử…hài tử của chúng ta, đâu rồi?”. Phó Gia Hiên nhìn quanh phòng một vòng, trong lòng không khỏi lo lắng vì không nhìn thấy hài tử.

Thật ra trong suốt đoạn thời gian hôn mê, y vẫn cứ luôn nửa tỉnh nửa mê lo lắng hài tử gặp phải chuyện bất trắc.

"Hài tử hiện tại rất tốt, là một Hoàng tử vô cùng đáng yêu, hơn nữa đôi mắt còn rất giống Hiên nhi.

Hài tử hiện tại đã ngủ rồi, Hiên nhi cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, khi nào hài tử tỉnh, ta sẽ đưa nó đến gặp Hiên nhi có được không?". Cố Văn Quân nhẹ giọng dỗ dành, tay xoa xoa đầu Phó Gia Hiên.


Nghe hắn nói vậy, Phó Gia Hiên lúc này mới có thể yên tâm. Trong lòng y trước đó vẫn cứ luôn lo lắng thấp thỏm không yên, cho nên tác dụng của thuốc mê vừa hết, y liền theo bản năng mà tỉnh lại.

Hiện tại cơ thể y vẫn vô cùng mệt mỏi và suy yếu, sau khi có được đáp án mong muốn, y liền nhanh chóng ngủ thiếp đi.



Hài tử được Cố Văn Quân đặt tên là Cố Văn Dương, sau khi vừa tròn một tuổi, liền đã được hắn lập làm Thái tử.

Đối với việc này, đám triều thần phản đối vô cùng kịch liệt, cho rằng Cố Văn Quân còn quá trẻ, lập Thái tử sớm như thế là không cần thiết.

Nhưng Cố Văn Quân biết rõ, trong đầu bọn họ vốn chỉ có lợi ích. Hiện tại hắn chỉ lập một mình Hiên nhi làm Hậu, hài tử do y sinh ra cũng được lập làm Thái tử ngay sau đó.

Suy cho cùng, quyền lực đều tập trung trên người Phó gia, đám quyền quý trong triều dĩ nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn. Nhưng hắn thân là vua một nước, lời hắn nói, ai dám không nghe?.

Nhưng mà Phó Gia Hiên cũng không phải vật trong ao. Sau khi những lời đó truyền đến tai y, Phó Gia Hiên biết, bản thân suốt ngày lười biếng như vậy khiến Cố Văn Quân chịu áp lực từ đám triều thần kia rất lớn.

Bọn họ đều nói y danh không xứng ngôn không thuận, tìm đủ mọi cách để hạ thấp y. Vậy được rồi, y hiện tại liền cho bọn họ biết, cái gì mới gọi là danh chính ngôn thuận.

Đã một năm kể từ khi Phó Gia Hiên sinh hài tử cho đến nay, thân thể y trong một năm này được Tống Vũ điều chỉnh vô cùng tốt.

Hơn nữa dù sao cũng đã làm bậc phụ mẫu, thời gian qua đi, khí chất ngây ngô trên người Phó Gia Hiên cũng dần thu liễm, thay vào đó chính là phong vị của một người trưởng thành.

Phó Gia Hiên bàn bạc với Cố Văn Quân, để y dần dần can thiệp vào việc triều chính.

Phía Bắc thường xuyên xảy ra lũ lụt và hạn hán, Phó Gia Hiên cho người đi đắp một con đê vô cùng kiên cố. Mùa mưa có thể thải nước ra, mùa hạn có thể trữ được nước.

Nước vốn là khởi nguồn của mọi thứ, sau khi con đê được xây xong, có được lượng nước ổn định và dồi dào, cuộc sống của những người dân ở phía Bắc lập tức thay đổi đến chóng mặt.


Những nơi xảy ra nạn đói, Phó Gia Hiên liền tiếp tế lương thực, cho bọn họ hạt giống, khơi thông dòng chảy để bọn họ tự mình trồng trọt chăn nuôi.

Nơi nào xảy ra dịch bệnh, Phó Gia Hiên lập tức đưa ra phương án cách li những người bệnh. Đồng thời để Thái y điều chế thuốc chữa trị, dịch bệnh rất nhanh đã được kiểm soát.

Bắc Mạc sáp nhập vào lãnh thổ Nhật Nguyệt chưa bao lâu, hơn nữa còn là nước thua trận thảm hại, cho nên bọn họ bị một số người Nhật Nguyệt vô cùng khinh thường.

Hiện tại Phó Gia Hiên đã có chút danh vọng trong lòng dân chúng, cho nên sau khi y đích thân đứng ra hòa giải, chuyện này mới dần dần lắng xuống.

Muốn dân giàu nước mạnh, còn phải chú ý đến việc giao thương mua bán.

Phó Gia Hiên thực hiện chế độ mở cửa, gỡ bỏ thêm một số quy định hà khắc không cần thiết, khiến cho việc giao thương được đẩy mạnh.

Chỉ trong hai năm sau khi Phó Gia Hiên nhúng tay vào việc triều chính, cả Nhật Nguyệt quốc dường như đã thay da đổi thịt.

Mãi đến sau khi Khắc Lạp Tư đăng cơ, hắn đích thân đến Nhật Nguyệt, ngõ ý muốn đem Tây Vực sáp nhập vào Nhật Nguyệt.

Lãnh thổ Tây Vực vốn không lớn, số dân cũng không có bao nhiêu. Khắc Lạp Tư vì nghĩ cho đại cục, nên mới đưa ra quyết định sáp nhập Tây Vực vào Nhật Nguyệt.


Có như vậy, cả ba nước cùng thống nhất, dân chúng mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.



Phó Gia Hiên dùng thực lực và thành quả đạt được để chứng minh bản thân. Hiện tại đám triều thần ở trước mặt y đã chằng còn dám nói nhăng nói cuội nửa lời.

Người có thể nắm giữ được lòng tin của dân chúng, chính là có quyền lực như thế đấy.

Đối với một Phó Gia Hiên như vậy, Cố Văn Quân càng thêm mê muội không có lối thoát.

Hiên nhi của hắn chính là tài giỏi như thế đấy. Dáng vẻ y lười biếng thật sự rất đáng yêu, nhưng dáng vẻ y nghiêm túc làm việc cũng vô cùng cuốn hút.

Cố Văn Quân phát hiện, dù Phó Gia Hiên có biến thành dáng vẻ như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể nào ngừng thích y được.

# Chính văn tới đây là end rồi nha mng, khi nào rảnh toi sẽ bổ sung ngoại truyện sau nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận