"Hả?" Trịnh An Nam nghe được động tĩnh, chậm rãi ngồi dậy, cau mày lạnh như băng nhắc nhở, "Cậu nhận sai người."
Bạn học Trịnh An Nam lớn lên khá xinh đẹp, là mẫu người mà nhiều cô nàng thích.
Nhưng trời cao ban cho hắn sắc đẹp lại quên đem giấy hướng dẫn sử dụng, dẫn tới việc Trịnh An Nam không có hứng thú với các cô gái xinh đẹp.
Hơn nữa, hắn với Ngụy Thấm này tràn ngập địch ý.
Bởi vì cô quá thân cận với Thẩm Cố Bắc, gọi tên thân thiết như vậy khó tránh khỏi làm người khác hoài nghi quan hệ của bọn họ.
Trước đây, trong trường học ồn ào huyên náo đồn rằng hai người bọn họ đã đính hôn.
Đối với loại quan hệ này, Thẩm Cố Bắc như giải thích, lại không hoàn toàn giải thích, làm cho nội tâm của Trịnh An Nam vô cùng thấp thỏm, đối mặt với Ngụy Thấm đương nhiên sẽ dùng ngữ khí lạnh băng.
"Xin lỗi cậu." Ngụy Thấm cũng ý thức được mình nhận sai người, cuống quýt xin lỗi hắn.
Trịnh An Nam nhẹ nhàng "ừ "một tiếng, xem như đã nhận lời xin lỗi, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Ngụy Thấm lại không có ý rời đi, đứng ở bên cạnh, tỉ mỉ quan sát Trịnh An Nam.
"Nhìn cái gì?" Trịnh An Nam rất dễ dàng phân tâm, lớn tiếng hỏi một câu.
"Không nhìn gì cả." Ngụy Thấm xua xua tay, vội vàng giải thích, "Chỉ là cảm thấy, thế mà cậu lại chịu làm bài tập, chắc là bởi vì Bắc Tử à?"
"Có liên quan gì đến cậu."
Ngữ khí hắn kém như vậy, Ngụy Thấm một chút cũng không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm nói, "Nhất định là bởi vì Bắc Tử rồi? Cậu ấy thật là lợi hại!"
Rõ ràng là lời khích lệ nhưng nó lại khiến Trịnh An Nam đặc biệt không vui.
Bắc Tử Bắc Tử, kêu thân thiết như vậy làm cái gì?
Cậu ấy cũng không phải của cô!
Thẩm Cố Bắc tối hôm qua đã chính miệng nói, hắn mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu ấy!
Trịnh An Nam nắm chặt tay, nỗ lực khắc chế cảm xúc, miễn phải cáu lên với Ngụy Thấm, làm bạn cùng bàn không cao hứng.
Hắn hít sâu đến lần thứ ba, bên tai lại vang lên âm thanh của Ngụy Thấm.
"Lại nói tiếp, Bắc Tử gần đây toàn ở bên nhà của cậu, đã vài ngày tớ chưa thấy qua cậu ấy." Ngụy Thấm có điểm hâm mộ, cười nói, "Cảm ơn cậu nha."
"Vì sao lại cảm ơn tôi?."
"Bởi vì cậu nguyện ý làm bạn với Bắc Tử." Ngụy Thấm ngồi vào ghế đối diện hắn, ghé vào bàn của Thẩm Cố Bắc, thanh âm mềm nhẹ, "Tớ và Bắc Tử là hàng xóm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tính cách cậu ấy tương đối... An tĩnh, cho nên ngoài anh của tớ, cậu ấy rất ít chơi cùng những người khác."
"Ừ." Trịnh An Nam nhớ lại bộ dáng trước kia của bạn cùng bàn.
Tóc che khuất mặt, đôi mắt bị che kín mít, gần như thấy không rõ mặt, cả người bọc đến tối tăm.
Tuy Trịnh An Nam thần kinh thô, nhưng muốn nói chuyện với hắn cũng phải ấp ủ một lúc lâu. Dù vậy, cũng sẽ bị Thẩm Cố Bắc không lưu tình chút nào làm lơ.
Ngụy Thấm nói cũng quá khách khí, tính tình cậu ấy không phải an tĩnh mà là quái gở.
"Cho nên, nhìn thấy quan hệ của cậu với Bắc tử tốt như vậy, tớ rất cao hứng." Ngụy Thấm chắp tay trước ngực, cười đến mi mắt cong cong, "Cậu đúng là người tốt."
Đột nhiên bị phát thẻ người tốt,Trịnh An Nam có chút không biết làm sao.
Đặc biệt trong lòng hắn còn xem Ngụy Thấm như một kẻ địch.
" Cậu thật sự nghĩ như vậy hả?" Trịnh An Nam thử thăm dò hỏi, "Cậu sẽ không tức giận sao?"
"Tại sao tôi lại tức giận chứ?"
" Bởi vì tôi cướp mất người cậu thích?"
"Phụt ——" Ngụy Thấm nghe được lời này, thiếu chút nữa cười đến tắt thở, "Người tớ thích? Ý cậu là Bắc Tử hả?Ha ha ha ha ha!"
"Cậu cười cái gì." Trịnh An Nam nghe ra cô không thích Thẩm Cố Bắc, nội tâm như cũ vẫn cảm thấy khó chịu, "Chẳng lẽ Thẩm Cố Bắc không đáng thích sao?"
"Không đúng không đúng không phải, tớ không có ý kia." Ngụy Thấm cuống quít xua xua tay, giải thích nói, "Chỉ là, tớ quen với Bắc Tử mười bảy năm, từ lúc còn rất nhỏ đã cùng nhau chơi, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, còn thân hơn cả anh trai tớ nữa. Với tớ mà nói, Bắc Tử chính là một người anh khác, cậu sẽ thích anh trai của mình hả?"
"Tôi không có anh trai." Trịnh An Nam vô pháp lý giải ý của cô, tóm lại, nguy cơ xem như được giải trừ.
Hắn buông xuống đề phòng đối với Ngụy Thấm, thử giao lưu một cách thân thiện.
Tính cách Ngụy Thấm tương đối hướng ngoại, một khi máy hát mở ra, có thể nói ba ngày ba đêm, cái gì cũng có thể nói được.
Từ chuyện Thẩm Cố Bắc khi còn nhỏ mặc váy của mình, đến khi cậu tiểu học, bị giáo viên cùng bạn học tưởng là con gái vân vân... tất cả lịch sử đen đều từ miệng cô mà ra.
Thẳng đến khi Thẩm Cố Bắc đi vào phòng học, Ngụy Thấm nói chưa đã thèm mới chịu dừng lại, hướng Trịnh An Nam vẫy vẫy tay, "Lần sau lại nói."
"Được." Trịnh An Nam nhận được rất nhiều tình báo trân quý, ấn tượng đối với Ngụy Thấm cứ vậy mà dâng lên.
"Kỳ quái." Thẩm Cố Bắc chú ý tới hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đi về chỗ ngồi của mình, " Hai người nói cái gì vậy?"
"Cậu đoán đi!" Trịnh An Nam bày ra một bộ dáng thà chết chứ không khuất phục.
"Còn phải đoán hả? Khẳng định có liên quan tới tôi."
"Sao cậu biết?" Trịnh An Nam mở to hai mắt, lại lần nữa ý thức được chỉ số thông minh của hai người bọn không nằm trên một trục.
" Đề tài chung của cậu và Ngụy Thấm, nghĩ thế nào cũng chỉ có tôi?"
"Đúng vậy." Trịnh An Nam bừng tỉnh đại ngộ, kỹ thuật bán đồng đội vô cùng thành thạo, đem tất cả bí mật Ngụy Thấm vừa rồi ra báo tới.
Đối Thẩm Cố Bắc mà nói, kia đã là kí ức thật lâu trước kia.
Cậu không cảm thấy mất mặt, chỉ là có chút hoài niệm.
"Ồ, xác thật là có loại chuyện này."
Trịnh An Nam nghiêm túc nhìn mặt cậu, đột nhiên nói, "Nếu tôi quen biết cậu sớm một chút thì tốt rồi."
"Cậu tốt như vậy, tôi khẳng định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để làm bạn với cậu."
Thẩm Cố Bắc trước kia, vô luận là nhìn từ phương diện nào cũng không tính là "tốt".
Cũng chỉ có Trịnh An Nam mang mắt kính 800 độ mới có thể khen một cách tự nhiên như vậy.
"Hiện tại cũng không muộn." Thẩm Cố Bắc xoa xoa lỗ tai hắn.
Trịnh An Nam nội tâm một trận cảm động, đang muốn đem toàn bộ biểu đạt ra.
Thẩm Cố Bắc tay hơi hơi dùng sức, thanh âm trầm truyền tới, "Cho nên, công thức tôi đưa cho cậu đã viết xong chưa?"
Trịnh An Nam đáng thương nhỏ yếu lại bất lực hướng bên cạnh né tránh, nhỏ giọng trả lời chưa xong.
Thẩm Cố Bắc ôn nhu cười, ác độc nói nhỏ, " Chép lại mười lần."
Trịnh An Nam:......
Hắn có chút hối hận.
Nếu cùng Thẩm Cố Bắc trở thành bạn bè, sẽ phải chịu sự tra tấn một cách vô nhân tính, hắn khẳng định sẽ...
Tiếp tục làm bạn với Thẩm Cố Bắc!
Học tập hả, kiên nhẫn một chút là được rồi.
" Buổi học hôm nay kết thúc tại đây, Thẩm Cố Bắc, em theo tôi lại đây." Tan học, lão Ngô gọi Thẩm Cố Bắc ra ngoài hành lang, lấy từ trong sách giáo khoa một tờ giấy.
Trên giấy là thông báo về cuộc thi đua toàn tỉnh, chỉ còn một tuần nữa thôi.
Ngô Diệu: "Thí sinh của trường chúng ta mỗi năm đều đi để góp cho đủ số lượng, cho nên trường học không coi trọng thi đua. Thầy đã nỗ lực tranh thủ cùng với các giáo viên khác mới được lãnh đạo đồng ý cho các thí sinh học thêm."
"Cảm ơn thầy Ngô."
"Không cần cảm ơn thầy. Em nỗ lực như vậy, mỗi ngày đều làm đề, thầy cũng không thể kéo chân sau." Ngô Diệu nói, "Từ hôm nay trở đi, sau tiết học thứ ba của buổi chiều em trực tiếp đi đến văn phòng."
" Vâng." Thẩm Cố Bắc đáp ứng.
Kỳ thật, trong khoảng thời gian này cậu cũng không cần phụ đạo thêm, cuộc thi đó cậu đã nắm chắc chín phần.
Nhưng mà, Thẩm Cố Bắc muốn để cho nó thêm chắc chắn hơn.
Tiết thứ ba của buổi chiều kết thúc, các học sinh tiến vào thời gian hoạt động.
Thẩm Cố Bắc khoanh trong hai mươi câu hỏi cho Trịnh An Nam, dặn hắn phải làm cho xong. Sau đó, cầm vở nháp đi về phía văn phòng.
Bước vào văn phòng, bên trong vẫn là bầu không khí quen thuộc.
Gần đây trong văn phòng đã lắp thêm lò sưởi ấm, trên bếp đặt một ấm đun nước. Thời gian các giáo viên nhàn rỗi luôn thích vây quanh bếp lò sưởi ấm uống trà, ngồi thành một vòng tròn để nói chuyện.
Đề tài các giáo viên nói chuyện, ngoài các vấn đề đãi ngộ và hoàn cảnh thì đa phần đều nói về học sinh các lớp.
Thẩm Cố Bắc ngồi vào vị trí được chỉ định, các bạn học khác còn chưa tới.
Cậu rảnh rỗi vừa làm bài vừa nghe các giáo viên nói chuyện.
"Gần nhất thời tiết càng ngày càng lạnh, người đến trễ cũng càng ngày càng nhiều."
"Không phải sao? Có học sinh không đi học do thời tiết lạnh."
"Loại tình huống này hẳn là học sinh lớp năm tương đối nhiều?"
"Nói cái gì vậy?" giáo viên ngữ văn sửa đúng, " Tôi dạy khóa đọc của lớp năm, học sinh đến trễ rất ít."
"Sao có thể?"
" Đúng đó." Giáo viên tiếng Anh cũng đi theo nói, " Lớp năm mới thay đổi ban quản sự lớp, hiện tại có kỷ luật vô cùng tốt. Mỗi ngày cũng không cần thúc giục đọc sách nữa, giao cho lớp trưởng thì tự bọn học đều ghi nhớ. Tan học kiểm tra từ đơn, đa phần đều đã nhớ kỹ."
"Đổi bản ủy xong lợi hại như vậy hả?" giáo viên khoa văn khoa nghĩ trăm lần cũng không ra, dò hỏi ban ủy là ai.
"Trịnh An Nam, cô biết chứ? Chính là học sinh đặc biệt nghịch ngợm, luôn gây gổ. Học sinh trong lớp đều sợ cậu nhóc cho nên rất nghe lời."
Giáo viên môn văn không tán đồng, "Trịnh An Nam là học sinh hư, sao có thể nằm trong ban cán sự được?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Lưu Hồng Mai phụ họa.
"Trịnh An Nam đi học nhiều lắm cũng chỉ ngủ mà thôi, không gây chuyện. Hiện tại cậu bé làm lớp trưởng, đi học cũng không ngủ, còn hỗ trợ duy trì kỷ luật." Giáo viên dạy lớp năm đều sôi nổi khen, đều cảm thấy Trịnh An Nam trực ban ủy rất có hiệu quả.
Làm cho các chủ nhiệm khác cũng động tâm, muốn nói theo cách làm của Ngô Diệu, tìm vài " học sinh hư " làm ban cán sự. Bọn họ đem học sinh trong lớp bàn một lần, phát hiện muốn tìm được học sinh hư loại cấp bậc như Trịnh An Nam thật sự không dễ dàng chút nào.
"Báo cáo!" Bên ngoài văn phòng vang lên hai tiếng báo cáo, Ngụy Thấm cùng Viên Hải từ bên ngoài tiến vào.
"Đến đông đủ, bắt đầu thôi." Giáo viên hóa học cầm bình giữ ấm đứng dậy, thấy Mạnh Giai Giai từ bên ngoài tiến vào, kinh ngạc hỏi, "Không phải chỉ có ba học sinh thôi sao?"
Mạnh Giai Giai đẩy đẩy mắt kính, "Thưa thầy, em tới học hỏi."
"Cũng đúng, vậy trò tìm một chỗ ngồi đi." Giáo viên sẽ không cự tuyệt học sinh có khát vọng đối với tri thức, dù sao thêm một người nghe giảng, chính mình cũng không tổn thất gì.
Giáo viên hóa học uống ngụm nước, "Bắt đầu đi, mở sách trang..."
90 phút tiếp theo, giáo viên hóa học giảng giải các tri thức cũng như đề bài theo phương thức thi đua cho bọn họ.
Ngụy Thấm trước kia không tiếp xúc với các cuộc thi nên không theo kịp. Viên Hải có thể nghe hiểu ý nghĩ của thầy nhưng lại không có biện pháp giải đề.
Nhưng người tới đây xin học hỏi là Mạnh Giai Giai, biểu hiện phi thường tích cực, bày ra bộ dạng tư thái tự tin, thoạt nhìn so với hai người bên cạnh càng thích hợp tham gia thi đua hơn.
Mạnh Giai Giai âm thầm đắc ý. Gần đây hấn đã đến thanh phố học thêm, các kiến thức giáo viên hóa học nói hắn đã học qua.
" Rất Tốt, bạn học Mạnh Giai Giai đã tăng tiến thêm tốc độ giải đề." giáo viên hóa học khen ngợi Mạnh Giai Giai, nhìn về phía học sinh duy nhất không nằm trong lớp trọng điểm Thẩm Cố Bắc, " Cậu đã sang mặt sau của tờ đề rồi hả, phía trước đâu?"
"Đã viết xong, thưa thầy." Thẩm Cố Bắc đem bài thi đưa qua cho giáo viên kiểm tra.
"Tôi nhìn xem." Hóa học lão sư tiếp nhận, thuận tiện đem bài làm của cậu toàn bộ quét một lần, trong miệng phát ra kinh ngạc cảm thán, "Oa, cậu thật lợi hại, đáp án em làm đa phần đều đúng. Thời điểm làm bài thi phải chú ý cách thức, tránh cho xuất hiện những sai sót không đáng có, bị mất điểm."
"Vâng."
"Thưa thầy, em nghi cậu ta chép đáp án!" Mạnh Giai Giai giơ tay lên, "Cậu ta không có khả năng làm nhanh như vậy được!"
"Chép đáp án từ đâu ra?" giáo viên hóa học hỏi lại, " Cậu nghi ngờ tôi tiết lộ đề à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...