Cá Mặn Mềm Mại Và Chó Hoang


Mãi đến khi ông ta đến phòng giám sát tương ứng, mới kịp lau một giọt mồ hôi lạnh: "Có chuyện gì vậy? Những 'thiên thạch' kia—"
Ánh mắt ông ta chuyển lên màn hình giám sát, lập tức không thể nói nên lời.
Đây là phòng thí nghiệm P4 đầu tiên được thành lập trong cả nước, đã tồn tại nhiều năm, trải qua vô số thí nghiệm sinh học, từng đón nhận nhiều loại virus khiến người ta hoảng sợ.
Chiều hôm kia, để lưu trữ “thiên thạch” an toàn hơn, họ gần như đã dọn sạch các thiết bị trong đó, nhanh chóng đưa vào một loạt tủ đông siêu thấp nhiệt, nhằm tạo thành hàng rào an toàn đầu tiên cho “thiên thạch”.
Nhưng bây giờ, những chiếc tủ đông đắt tiền kia đã biến thành đống sắt vụn trên nền nhà, những viên “thiên thạch” hình tròn từng được bảo quản nay đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là màn hình đầy những sinh vật trong suốt lấp lánh màu sắc...
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Nhìn nó, bạn có thể thấy cùng lúc cả giun, bọ cạp, nhện và các loại côn trùng biến dạng khác, có cả bộ xương dạng cánh khổng lồ mọc sau lưng, toàn thân phủ đầy gai nhọn khiến người ta lạnh sống lưng...
“Chúng đang tấn công cửa phòng thí nghiệm!”
Trên màn hình, những con côn trùng không ngừng chuyển động, nhanh chóng kết hợp thành một hình dạng quái dị giống người với một chiếc đuôi dài và mảnh như chiếc roi đã được phủ hóa chất ăn mòn, đánh mạnh vào khe cửa.

Bức tường thép phát ra tiếng rít rít, và mặt đất bị văng lên vài giọt màu mực xanh lá cây.
"Chúng ta có thể chịu đựng được không?"
Giám đốc nghe thấy chính mình hỏi như vậy.
"Vật liệu xây dựng phòng thí nghiệm P4...!có độ cứng đạt chuẩn...!theo lý thuyết, nó nên..."
Có thể do không tập trung, câu trả lời của nhân viên không rõ ràng.

Anh ta chưa nói hết câu, bức tường của phòng thí nghiệm như bụng một bà bầu căng phồng tới giới hạn, và cuối cùng nứt vỡ.
Đám côn trùng từ từ tràn ra, phát ra tiếng vo ve như tiếng ăn mừng điên cuồng.
Camera giám sát bị cánh quạt làm rơi xuống đất, và phòng giám sát trở nên yên tĩnh.
"Giám...!giám đốc, bây giờ chúng ta phải làm gì? Có nên...!sơ tán mọi người không...?"

Một người hỏi nhỏ, giám đốc nhắm mắt lại.
Quá muộn rồi.
Ngay cả phòng thí nghiệm P4, được mệnh danh là pháo đài kiên cố nhất của trung tâm nghiên cứu, cũng không thể tồn tại quá hai giờ...
Nghĩ đến tổng số hai trăm mười hai nhân viên của toàn viện, ông ta cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ tay cũ kỹ của mình và không khỏi thở dài, tự lẩm bẩm: “Quá muộn rồi.”
Sau đó, ông ta ra lệnh: “Ngay lập tức thông báo tình hình của chúng ta cho Bộ trưởng Ngô, sau đó lần lượt phong tỏa tòa nhà phòng thí nghiệm P4, khu vực Đông, khu vực Tây và toàn bộ trung tâm nghiên cứu! Đừng quên thông báo cho nhóm vũ trang tiếp quản phòng giám sát trung tâm, chuẩn bị kích hoạt thiết bị nổ của họ bất cứ lúc nào!”
—— Khu Liễu, thành phố Bắc Liễu.
Cậu bé Thần Thần thức dậy nửa đêm để đi vệ sinh, ngẩng đầu nhìn thấy dòng sao băng trùng trùng, không khỏi há hốc miệng, mắt chớp chớp.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Có người đang bắn pháo hoa kìa!”
Cậu bé chạy ùa vào phòng ngủ với vẻ mặt phấn khích, mạnh tay đẩy người phụ nữ đang ngáy ngủ trên giường: “Mẹ ơi, mẹ dậy đi!”
“Thần Thần, sao con còn chưa ngủ? Con muốn bị đánh à!”
Người phụ nữ bị đánh thức tỏ ra khá bực bội, bất ngờ đối mặt với ánh mắt ủy khuất của đứa con trai sáu tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận