Cả kinh thành đều bắt hai ta thành hôn

Hôm đó Đồng Nghĩa không thấy Vương Vân, Thanh Ngọc cũng không thấy Bùi An.
 
Khi đi ra khỏi quán trà, Thanh Ngọc tìm xe ngựa, còn tiểu thư phía sau vô tình vấp phải ngưỡng cửa, may mắn được người đối diện đỡ lấy một tay, quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng của người kia. 
 
Cái đầu rất cao, có lẽ là người cao ráo thẳng tắp nhất trong đám đông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này tiểu thư hỏi nàng Bùi An tròn hay méo, nàng chỉ có thể trả lời là rất cao, cũng không biết diện mạo như thế nào, nhưng sau khi lời đồn đại truyền ra, nàng ta đã hỏi các nha hoàn khác rồi.
 
Là Trạng Nguyên của hai năm trước.
 
Người được Thánh Thượng đích thân khâm điểm(1) làm Trạng Nguyên, ngoại trừ phải có tài văn chương xuất chúng mà còn phải có dung mạo hơn người, Vương Vân bị cấm đoán bao nhiêu năm thì Thanh Ngọc đã ở bên nàng chừng ấy năm, cũng chưa từng thấy vinh quang của Bùi thế tử.
 
(1)Khâm: Của vua, thuộc về vua. Điểm: Chọn ra, gọi, kêu. Hiểu nôm na khâm điểm là sự lựa chọn của Vua.
 
Nghe Thu Linh trong viện nhị tiểu thư nói, nhị tiểu thư và tứ tiểu thư đã từng đi xem náo nhiệt, lúc đi trên đường còn tận mắt chứng kiến.
 
“Đệ nhất mỹ nam Lâm An.” Thanh Ngọc thuật lại lời Thu Linh nói.
 
Chỉ xét về vẻ ngoài thì rất xứng đôi với tiểu thư, còn tính tình… Chỉ tính việc giúp đỡ tiểu thư mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng này, hắn có thể giúp đỡ trong lúc nguy cấp thì chắc chắn nhân phẩm không kém.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là người tốt.
 
Nhưng hắn có phải người tốt hay không cũng không thể giải quyết được tình thế khó khăn mà tiểu thư đang gặp phải, hai người không hề quen biết nhau, tin đồn có mạnh đến đâu cũng không phải sự thật, việc mối hôn sự với Hình gia thất bại, Bùi gia lại càng không vì danh dự tiểu thư nhà mình mà tới cầu hôn.
 
Một buổi chiều trôi qua, chủ tớ hai người ngồi trong khoảng sân nhỏ, không ai vui nổi.
 
.
 
Trời sắp chạng vạng, mưa đã ngừng nửa ngày lại bắt đầu mưa lớn, sau khi đóng cửa lại, Trần ma ma tiễn bà tử cuối cùng đi, quay vào phòng nâng giường nệm cho Vương lão phu nhân: “Lão phu nhân ngồi một lúc lâu rồi, người nằm xuống nghỉ một lát đi.”
 

Trong phòng đã thắp đèn, ánh đèn sáng trưng có phần chói mắt, Vương lão phu nhân dùng sức xoa hốc mắt khô khốc của mình.    
 
Giờ phút này người tới cửa đều rời đi cả rồi, trên mặt dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, sau khi đứng dậy, bà cũng không nằm ở trên giường mà xuống đất hoạt động chân cẳng một lát.
 
Sau khi xoay người hai lần, đột nhiên bà hỏi: “Tiểu thư đâu rồi?”
 
Người trên đầu sóng ngọn gió, đương nhiên Trần ma ma biết bà đang hỏi ai, đáp: “Sau buổi trưa, Tam tiểu thư đi một chuyến đến Hình gia, lúc trở về như người mất hồn, rồi tự nhốt mình trong phòng.”
 
Vương lão phu nhân cũng không ngạc nhiên lắm, sắc mặt bình tĩnh, châm chọc nói: “Trương thị cũng không phải là đèn cạn dầu…”
 
Đang nói chuyện, bên ngoài lại có tiếng động, một lúc sau, nha hoàn từ nhà phụ đi vào bẩm báo: “Lão phu nhân, đại gia và đại phu nhân tới rồi ạ.”
 
Nhà họ Vương có hai phòng, đại gia Vương Khang, nhị gia Vương Nhung Thiên.
 
Nhị phòng đoản mệnh, nhị gia và nhị phu nhân đã về tây thiên, chỉ chừa một hậu nhân là Vương Vân. So với nhị phòng, đại phòng đông đúc hơn nhiều.
 
Trước mặt đại gia có ba trai ba gái, ngoại trừ tứ tiểu thư và ngũ thiếu gia do di nương sinh, còn lại đều do đại phu nhân sinh ra.
 
Khi đó triều đình đang đàm phán hòa bình với Bắc Quốc, thân phận tướng quân của nhị gia có ảnh hưởng rất lớn tới Vương gia, đại gia Vương Khang vốn nên tiến vào Hộ Bộ nhưng lại bị bãi chức. Cuối cùng, sau vài năm, nhờ danh tiếng và mối quan hệ của Vương lão phu nhân, ông đã giành được chức học sĩ ở Long Đồ Các, tuy không cầm quyền nhưng cấp bậc là tam phẩm, được hưởng sự đãi ngộ của quan giai vượt cấp, tương lai nằm ở đó, chỉ xem ông có cố gắng hay không thôi.
 
Bây giờ là thời điểm quan trọng để thăng tiến, hai người họ đến đây lúc này nhất định là vì hôn sự giữa Vân Nương và Hình gia.
 
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Vương lão phu nhân chịu đựng sự mệt mỏi trên người, để Trần ma ma đỡ mình, ngồi trở lại trên chiếc giường mềm mại: “Vào đi.”
 
Bên ngoài mưa lớn, cả đại gia lẫn đại phu nhân đều dính nước mưa, sau khi chào hỏi lão phu nhân xong, hai người ngồi xuống bên cạnh nhau, đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu nhưng cả hai đều không lên tiếng.
 
Đùn đẩy một hồi, lão phu nhân không nhìn nổi mới lên tiếng trước: “Có chuyện gì thì nói đi.”
 
“Mẫu thân hỏi nàng kìa.” Sắc mặt đại gia thay đổi, trừng mắt nhìn đại phu nhân, hận không thể rèn sắt thành thép, lúc còn ở trong phòng bà ta thì nói luôn miệng, đến nơi thì biến thành người câm, còn trông cây vào ông.
 
Bị đại gia trừng, đại phu nhân chi biết căng da đầu nói: “Mẫu thân cũng biết đó, chuyện của Vân Nương, hiện giờ đã truyền khắp Lâm An rồi, con bé và Bùi thế tử có…”

 
“Có cái gì?” Vương lão phu nhân cắt ngang, nghiêng đầu nhìn: “Con tin sao?”
 
“Con…” Đại phu nhân sửng sốt, nụ cười lộ ra một chút ngượng ngùng, xoắn chặt khăn tay cũng mặc kệ, vùi đầu nói những điều muốn nói: “Con dâu có tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Hình gia tin rồi, hôm nay Hình phu nhân tới đây, vốn là bàn chuyện hôn nhân của Vân tỷ nhi, ai biết nha hoàn nào lắm mồm nói một tua, Hình phu nhân cũng nghe hết toàn bộ, dù lời đồn đại là thật hay giả thì sợ rằng hôn sự giữa Vân Nương và Hình gia đã thất bại, con dâu nghĩ, lấy gia thế hiện tại của Hình gia, cuộc hôn nhân này đốt đèn lồng cũng khó tìm, lại nói hai nhà Vương Hình liền nhau nhiều năm, quan hệ luôn tốt đẹp, nếu Vân Nương không thành…”
 
“Đổi thành tứ nha đầu đúng không?” Đai phu nhân còn chưa kịp nói, lão phu nhân đã nói thay bà trước.
 
Bà ta hối hận xanh ruột, hối hận đại tiểu thư và nhị tiểu thư thành thân quá sớm, nếu không đã để dành cho hai đứa nó rồi, sao có thể để lại cho con của di nương được.
 
Dù sao hôn ước giữa hai nhà Vương Hình cũng là do năm đó nhị phu nhân chính miệng đính ước với Hình gia, trên mặt đại phu nhân cũng không yên lòng nên vội vàng giải thích cho mình: “Không phải con không đau lòng Vân Nương, con cũng chỉ suy xét cho Vương gia thôi, nếu tương lai nhà mình tốt đẹp, lời đồn đại kia là giả thì Vân Nương cũng có thể có mối hôn sự tốt, đương nhiên nếu Bùi gia có lòng thì chẳng phải Vân tỷ nhi một bước lên trời sao, lại nói tiếp, Bùi gia thế tử còn là Trạng Nguyên, về sau nhà mình…”
 
“Hoang đường!” Lão phu nhân đập bàn, mí mắt tức giận đến mức giật giật, một lúc sau mới bình tĩnh trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng Vương gia là danh gia vọng tộc sao? Còn tính toán gả một thứ nữ qua đó, nhân lúc còn sớm ngươi nên chết tâm đi, Hình gia không phải nơi để ngươi trèo cao.”
 
“Mẫu thân, tức giận hại thân.” Đại gia nhanh chóng đứng dậy, quay đầu trách cứ đại phu nhân: “Đã nói trước với nàng rồi, nàng đừng có suy nghĩ nữa, thế mà không nghe…”
 
“Được rồi, con cũng từ bỏ ý định đó đi, có bản lĩnh thì đi làm chuyện lớn đi, muốn có công danh thì tự mình đi tranh giành, Hình Phong tới Viện Hàn Lâm hai năm rồi, con có nghe nó cho ai mặt mũi bao giờ chưa, một đống tuổi rồi, đừng để tiểu bối coi thường, bây giờ quyền nhỏ nhưng vẫn có cơm ăn áo mặc, nếu đi sai đường, cẩn thận có ngày mất mạng.”
 
Lão phu nhân nói chuyện cả buổi cũng không chừa mặt mũi cho đại gia, sắc mặt đại gia cũng rất khó coi.
 
“Trở về đi, chuyện của Vân Nương không cần hai đứa lo lắng, tự lo cho mình đi, đừng nghĩ những chuyện bất chính đó nữa.” Vương lão phu nhân phiền lòng, không muốn nhìn hai người bọn họ.
 
“Mẫu thân dạy phải, người nghỉ ngơi trước đi, con trai không quấy rầy nữa.” Tâm tư bị đâm thủng, trong lòng xấu hổ không thôi, đại gia hận đến mức không thể bỏ chạy lấy người, cũng mặc kệ cả đại phu nhân.
 
Đại phu nhân cũng không dám ở lại, vội vàng đuổi theo.
 
Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh trở lại.
 
Trần ma ma bước lên chỉnh lại áo cho lão phu nhân, khuyên nhủ: “Đại gia và đại phu nhân chỉ sốt ruột quá thôi, lão phu nhân đừng tức giận, thân thể là quan trọng nhất.”
 
Lão phu nhân lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: “Vương gia của ta đã trải qua hai đời không ngã, trải qua bao nhiêu mưa gió, bây giờ vận mệnh thật sự sắp kết thúc rồi.”

 
Hai đứa con ngu xuẩn, mưu kế dư thừa mà đầu óc lại có hạn, bị Trương thị tính kế còn chẳng hay biết gì, còn cho rằng Vân Nương không thành thì tứ nha đầu nhà nó có thể thành?
 
Còn ngu đến mức phái nha hoàn đi khai hết nhược điểm của mình, đưa cho Hình gia đủ loại phương pháp rút lui hoàn hảo.
 
Cũng không nghĩ, nhiều năm nay Hình gia không hề nhắc tới mối hôn sự này, thế nhưng lại chọn ngay lúc này cố tình tới cửa, chẳng lẽ Trương thị không biết tin đồn nhảm nhí bên ngoài sao? Chỉ là tự mình lên tiếng không hay lắm, đứa ngu ngốc kia còn tự mình nói giùm.
 
Văn không ra văn, võ không ra võ.
 
Nhưng nếu nói nó ngu xuẩn thì cũng không đúng lắm, thời khắc quan trọng nó lại thông minh đến mức không ai sánh bằng, nếu như năm đó nó có thể cầm báng súng thì người đi chiến trường cũng không phải lão nhị.
 
“Ngày mai ngươi đi nói với Vân Nương, sáng sớm hôm sau để con bé về nông thôn đi, còn khi nào trở về đây, không vội nói.” 
 
Trần ma ma sửng sốt: “Lão phu nhân…”
 
Lão phu nhân nhắm mắt lại không trả lời.
 
Trần ma ma cả gan nói một câu công bằng: “Với tính tình của Vân Nương, làm sao có thể có quan hệ gì với thế tử Bùi gia được, cũng không biết những lời nói bậy bạ vô căn cứ này ở đâu ra, ngay cả bà mối cũng tìm đến cửa.”
 
Lão phu nhân không nhúc nhích: “Để xem con bé xử lý chuyện này như nào.” Người khác quyết định thay nó là cưỡng ép, là hại nó, sẽ khiến nó nhớ cả đời, chỉ có chính mình lựa chọn mới không hối hận.
 
Trần ma ma không yên tâm: “Lão phu nhân… Thật sự mặc kệ Vân Nương sao?”
 
“Đào hạnh còn biết gả cho đông phong(2), con cháu tự có phúc của con cháu.” Đã có người dâng tới cửa cho nó, sao nó không nhân cơ hội này mà gả cho đông phong.
 
Không gấp.
 
(2)Trích trong bài thơ “Nhất tùng hoa” của Trương Tiên. Câu này có nghĩa là hoa đào còn biết gả cho gió đông, sao Vân Nương không thuận thế gả cho Bùi An.
 
Dưới màn đêm mưa bụi, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy về phía Đại Nội, đi vào từ cửa cung phía nam, qua chín trạm cửa quan cuối cùng dừng lại trước Điện Cần Chính.
 
Nội thị công công Vương Ân đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thấy ánh sáng ngọn đèn dầu lập lòe trong màn mưa bụi, xoay người đi vào điện để bẩm báo: “Bệ hạ, Bùi đại nhân tới rồi ạ.”
 
Mưa lớn có ô che cũng không khỏi dính nước mưa, Bùi An nhận lấy chiếc khăn trên tay công công lau sạch nước mưa rồi mới đi vào.
 
Bên ngoài trời mưa tối đen, bên trong điện đèn đuốc sáng trưng, hoàng thượng chỉ mặc một lớp áo ngủ, đầu tóc rối bù ngồi trên đệm hương bồ xem tấu chương.

 
Bùi An tiến lên quỳ xuống: “Thần tham kiến bệ hạ.”
 
“Lại đây, ngồi đi.” Hoàng Thượng hướng hắn quen thuộc giơ tay, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện.
 
Bùi An vừa ngồi xuống, Hoàng Thượng đẩy một xấp văn kiện tới trước mặt hắn: “Khanh xem, đều là mắng trẫm, nói trẫm không ra gì, chỉ biết nhát gan nhu nhược, làm trẫm tối nay không ngủ được, trong lòng khó chịu, chỉ có thể mời Bùi khanh tới nói chuyện chốc lát.”
 
Bùi An liếc mắt nhìn, cũng không thèm lật qua, đáp: “Hoàng Thượng có cách trị quốc, mọi kế hoạch sách lược đều là vì nhân dân. Sao những kẻ ngu muội bình thường này có thể hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ chứ.”
 
“Nhưng bọn họ không hiểu thì thôi.” Hoàng Thượng chỉ tay lên tấu chương màu đỏ, nói từng chữ một: “Hắn là Tần các lão đấy, là thầy cũ của trẫm, là một thế hệ đại nho của Nam Quốc, thế mà hắn cũng tới buộc tội trẫm, khanh xem trẫm nên xử trí thế nào?”
 
Bùi An dừng một chút, sau đó không chút do dự cầm quyển tấu chương lên.
 
Hoàng Thượng cũng không có thúc giục hắn, mà là chậm rãi chờ hắn đọc xong.
 
Bùi An đọc xong, sắc mặt cũng không dao động quá nhiều, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, lời khai trong tấu chương này cũng giống như mấy ngày trước thần xử lý án phản quốc ở Kiến Khang, bệ hạ không cần lo lắng, trước tiên chờ thần điều tra rõ ràng.”
 
Hoàng Thượng nghe vậy, sắc mặt thả lỏng: “Trẫm biết Bùi khanh có cách mà.”
 
Bùi An chắp tay cụp mắt: “Chia sẻ những lo lắng của bệ hạ là chức trách của thần.”
 
Hoàng thượng cười hai tiếng, quay đầu lại bảo Vương Ân chuẩn bị rượu: “Trẫm ở nơi cao, người bên cạnh chỉ biết tôn kính hoặc sợ hãi, hoặc là đang nghĩ cách ngáng chân trẫm, trẫm chưa bao giờ gặp được người nào như Bùi khanh hiểu lòng trẫm như vậy. Nếu không phải khanh ở Kiến Khang thì trẫm đã muốn uống vài chén với khanh rồi.”
 
“Đa tạ bệ hạ hậu ái.”
 
Trời tối, sau khi quá ba tuần rượu, Hoàng Thượng hàn huyên huyên thuyên, đột nhiên nói: “Nghe nói Bùi khanh có tình ý với tam tiểu thư Vương gia?”
 
Sắc mặt Bùi An hơi dừng lại.
 
“Trong thành Lâm An đồn đại rất nhiều, khanh cũng đừng trách trẫm biết được.” Hoàng Thượng liếc hắn một cái, cười nói: “Mấy ngày trước, trẫm nghe Minh Dương khóc sướt mướt nói Hình Phong đã một hôn ước với tam tiểu thư Vương gia, lần trước trẫm tình cờ gặp hắn, thuận miệng hỏi một câu, hắn nói không có chuyện đó, trẫm vẫn còn thắc mắc, nhưng giờ thì đã hiểu rồi, có thể Minh Dương đã nghe nhầm tin tức, sự thật là Bùi khanh có ý với tam tiểu thư Vương gia.”
 
“Thần…”
 
“Từ lâu đã nghe nói tam tiểu thư Vương gia lớn lên xinh đẹp, xưa nay tài tử xứng với mỹ nhân, trẫm cũng cảm thấy ánh mắt khanh không tồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui