Vương Vân một lòng đá bóng, không chú ý đến người bên ngoài.
Nghe Thanh Ngọc nói vừa rồi mới đi tìm người, nhìn một vòng, thấy Hình Phong đang đứng bên trái gốc cây hoa quế che nắng, công chúa cũng ở đó.
Hai người sóng vai, đúng là quan hệ không tệ lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy công chúa, liền biết đây không phải người dễ chọc, không chỉ mình, hình như Tiêu cô nương cũng sợ, nhưng lúc này hai người một trái một phải đứng dưới bóng cây loang lổ, công chúa nghiêng đầu nhìn lên Hình Phong, nụ cười tươi cười trên mặt còn sáng chói hơn ánh mặt trời trên đỉnh đầu.
Không phải là một cô nương tầm thường.
Vương Vân sửng sốt, đáy lòng cũng không khỏi bội phục, tuy nàng luôn cho rằng Hình Phong không phải phàm phu tục tử bình thường, mọi thứ đều rất ưu tú nhưng không nghĩ tới, y còn có tương lai như vậy.
Nàng tò mò y đang nói cái gì mới chọc công chúa vui vẻ đến vậy thành ra không chú ý, mải mê suy nghĩ không biết Bùi An đã nhìn về phía mình.
Bùi An vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai chiếc gáy hai chủ tớ ghé vào nhau, vẻ mặt hơi dừng lại một chút sau đó mới nhìn theo tầm mắt hai người.
Trận đấu đã kết thúc, người trên sân đã về gần hết, chỗ nàng đang nhìn chỉ có hai người đang đứng.
Không khó đoán được tâm trạng lúc này của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu y nhớ rõ không lầm, nàng bị nhà họ Hình thoái hôn trước, mấy ngày trước nàng còn bị bức đến cùng đường, đến tháp miếu gặp một người xa lạ như hắn.
Lời đồn đại giả dối thất thiệt, nàng sẽ không thật sự cho rằng Hình Phong thoái hôn với nàng là vì chuyện này chứ?
Một màn này, rất bất bình thường.
Nàng có cái gì quẩn luẩn nghĩa không ra nhưng y còn có việc phải bận, cất cao giọng gọi nàng: “Vân Nương.”
Tiếng gọi không nhẹ không nặng, khác hoàn toàn với giọng y khi cầm bóng tàn nhẫn đập Lưu nhị công tử, thậm chí được coi như rất dịu dàng.
Mấy người gần xa đang giằng co, đồng loạt chú ý tới bên này.
Vương Vân cũng nghe thấy, vừa rồi trong đầu nàng toàn suy nghĩ tới chuyện nếu đợi lát nữa muốn thật sự đánh nhau thì nàng nên làm gì bây giờ, vừa quay đầu lại thấy Bùi An đã bình yên vô sự thoát thân, trong lòng cũng thả lỏng, vẻ nhảy nhót trên mặt khó mà che giấu được, lập tức nhấc làn váy lên bước nhanh về phía hắn.
Trên sân bóng vắng người, một người phong độ nhẹ nhàng, thân dài như ngọc chắp tay đứng ở đó chờ đối phương.
Một người, vẻ mặt mừng rỡ, chạy như bay về phía hắn.
Trong lúc lơ đãng, lại tạo thành một bức tranh lưỡng tình tương duyệt.(1)
(1)Hiểu nôm na là hai bên đều có tình ý với nhau.
Đám người trên đài quan sát còn chưa giải tán, lại có thêm một trận oanh động(2), mà mấy người trên sân, mỗi người mang mỗi tâm trạng trái ngược.
(2)Sôi nổi, vang động.
Lúc trước Tiêu Oanh còn có vẻ tức giận hận không thể lột da Vương Vân, nhìn thấy một màn này, đột nhiên trong lòng tủi thân ấm ức khôn nguôi, nước mắt tràn mi.
Mười mấy năm, mình với Bùi An là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ chưa từng nghe Bùi An dịu dàng kêu tên mình như vậy.
Một lần cũng không.
Sắc mặt Hình Phong cũng không khá hơn chỗ nào.
Hình ảnh trong đầu lại kéo đến một lần nữa, nàng hỏi y: “ Hình ca ca, nếu sau này muội ra ngoài, người khác không thích muội, không để ý tới muội thì phải làm sao đây?”
Hắn đáp: “Không sợ nhé, đã có huynh.”
“Được, vậy chờ sau này muội ra ngoài, chỉ đi theo mỗi Hình ca ca thôi được không?”
“Được.”
Cho dù mình là người buông tay trước, thoái hôn trước, cũng biết nàng đã đính hôn với người khác, nhưng tận mắt mình nhìn thấy những chi tiết này, giống như một thanh đao cùn chậm rãi cứa sâu da thịt.
Minh Dương lại nhìn thấy một vở kịch lớn, một đôi mắt di chuyển đến mấy người trong cuộc, gần như bận không hở tay.
Cuối cùng vẫn là nhìn lại Hình Phong bên cạnh, châm thêm ngọn lửa trên sắc mặt khó coi của hắn: “Bổn cung nói rồi, tình cảm có thể bồi dưỡng được, Hình đại nhân lại không tin, ngươi xem, ai dám tin tưởng hai người này, mấy ngày trước còn không quen biết đối phương?”
Khóe miệng Hình Phong giật giật, cũng không thèm liếc mắt nhìn Minh Dương một cái mà cất bước đi.
Minh Dương không định buông tha cho hắn, theo sát, lại ra vẻ tò mò hỏi tiếp: “Không phải ngươi nói cô nương kia không thể rời khỏi ngươi sao, bổn cung thấy người ta xa ngươi rất tốt a, còn ghi bàn…”
“Còn có khối ngọc hôm nay Bùi đại nhân mang, lần đầu thấy bổn cung đã cảm thấy quen thuộc, hiện giờ mới nhớ tới, đây không phải là khối ngọc trên người Hình đại nhân lúc trước sao? Là Hình đại nhân rớt được Bùi đại nhân nhặt được, hay là nói có hai khối giống nhau như đúc?”
Mấy lần liên tiếp bị chọc trúng chỗ đau, Hình Phong không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, nhìn vẻ mặt trêu đùa của Minh Dương, sắc mặt tái mét: “Điện hạ cứ đi theo thần như vậy, không ra thể thống, mời người trở về đi.”
Minh Dương biết người này rất cứng đầu, tự biết không thể chọc y nóng nảy nên thức thời dừng bước, nhìn theo bóng lưng y đi xa mới xoay người.
Vừa quay đầu lại thì thấy Tiêu cô nương vừa khóc vừa chạy tới bên mình, hiển nhiên coi mình trở thành cọng rơm cứu mạng.
Đúng là vừa đến trước mặt nàng ta, Tiêu cô nương vừa khóc vừa nắm lấy tay nàng ta: “Điện hạ người tốt nhất, nhất định phải làm chủ thay ta, Vương cô nương kia khinh người quá đáng…”
Minh Dương đã quen với mánh khóe này của nàng ta.
Có việc mới nhờ, nàng là lựa chọn tốt nhất.
Không có việc gì cầu xin, nàng trở thành công chúa điêu ngoa ỷ thế hiếp người.
Minh Dương né tránh bàn tay đang nắm lấy mình, đồng tình nhìn nàng ta một cái, nghi hoặc hỏi nàng ta: “Không phải lúc trước nghe ngươi nói, ngươi và Bùi đại nhân là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, hắn thích ngươi rất nhiều sao, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Bổn cung còn tưởng rằng là cô nương nhà họ Vương một bên tình nguyện, dùng thủ đoạn mờ ám không dám gặp người, nhưng hôm nay nhìn thái độ của Bùi đại nhân, không giống chút nào.”
“Ta…”
“Thà phá mười tòa miếu, còn hơn phá một mối nhân duyên(3), ngươi nhờ bổn cung tổ chức trận đá cầu hôm nay cũng thôi đi, về sau cũng không thể tới tìm bổn cung thay ngươi làm mấy chuyện thiếu đạo đức này nữa, người ta vợ chồng son, ân ân ái ái không tốt sao, bổn cung khuyên ngươi đừng treo cổ trên một cái cây nữa(4), tỉnh lại đi, không chừng có thể tìm được một người tốt hơn Bùi An.”
(3)Dân gian có câu “thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá một đám cưới”, có nghĩa là phá đám cưới của người khác là một tội lớn, còn nặng hơn cả phá mười chùa. Tất nhiên, đây chỉ là một phép loại suy. Đây là quan niệm truyền thống của Nho giáo nước ta xưa, đồng thời cũng là truyền thống dân gian, không phải là ám chỉ. Ngôi đền có thể được xây dựng lại sau khi nó bị phá hủy, Thiên Chúa bao dung, vĩ đại, ân cần và yêu thương tất cả mọi người. Và đổ vỡ một cuộc hôn nhân là hủy hoại hạnh phúc của ba thế hệ trong một gia đình, nỗi đau và lỗi lầm đã gây ra không gì có thể bù đắp được. (Baike.baidu)
(4)Là ẩn dụ cho việc dính chặt vào một thứ và chịu đựng điều đó, chỉ bám vào một người hoặc một con đường, không chịu buông bỏ, không sử dụng các phương pháp khác hoặc chọn cách giải quyết vấn đề mới. (Baike.baidu)
Minh Dương cũng chỉ nói vậy thôi, chứ muốn tìm người tốt hơn Bùi An, chỉ sợ khó như lên trời.
Phía trước chỉ có dáng vẻ khó khăn.
Bây giờ Ngự Sử Đại Phu tam phẩm, hầu như trong số những người cùng trang lứa đều không có, như vậy thì càng khó hơn.
Minh Dương biết những thứ này, chẳng lẽ Tiêu cô nương lại không biết.
Nếu ngay từ đầu không phải của nàng thì còn có thể nghĩ thông, nhưng rõ ràng là nàng quen biết Bùi An trước, vả lại hai người còn có hôn ước, đột nhiên nói không có là không có, thậm chí cũng không biết mình làm thế nào mà mất.
Càng nghĩ càng đau lòng, Tiêu cô nương càng khóc dữ dội.
Minh Dương không kiên nhẫn nghe nàng ta khóc: “Tiêu cô nương trở về sớm đi.” Nói xong cũng không đợi Tiêu Oanh mở miệng, xoay người đến điện Dưỡng Tâm của hoàng thượng.
.
Một trận chiến hỏa, không thiêu cháy ai.
Vương Vân nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Bùi An, vừa rồi nàng lơ đễnh không nhìn thấy Bùi An thoát khỏi như thế nào, nhưng nàng cũng không tò mò chút nào, nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Thanh Ngọc suy nghĩ quá mức đơn giản, cho dù quan hệ giữa Hình Phong và công chúa tốt hơn nữa cũng không thể đại biểu công chúa sẽ đồng ý giúp nàng.
Nếu thật sự có lòng thì lên khuyên can từ lâu rồi.
Lần này nàng cũng thấy rõ, nhân duyên của Bùi An ở trong cung, thật sự không tính là tốt.
Nhưng cũng không sao, dù sao nàng cũng không thích nơi này.
Nàng vốn cảm thấy hoàng cung huy hoàng tráng lệ, hôm nay vừa thấy, tường vây màu đỏ thẫm cao chót vót đứng ở hai bên hành lang, cao hơn sân nhà nàng rất nhiều, đây không phải là nhảy từ nhà giam nhỏ lên nhà giam lớn sao, chợt cảm thấy không còn mới mẻ nữa.
Nàng nóng lòng về nhà, bước chân cũng vô thức hốt hoảng sốt ruột, thế cho nên khi Bùi An phía trước bước chậm lại, nàng không phanh kịp thành ra giẫm lên gót chân y.
Bùi An chỉ đi chậm một chút mà đã bị nàng giẫm lên vết thương đang đau.
Chỉ là nhìn thấy vị hôn phu cũ leo lên quyền quý, cũng không đến mức mất hồn mất vía như vậy chứ.
Bùi An nén đau quay đầu lại, còn chưa lên tiếng chất vấn nàng gấp cái gì, ngược lại nàng chặn trước mặt mình.
“Bùi công tử, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi thôi, tục ngữ nói hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, hôm nay đối phương quá nhiều người, vả lại còn dùng ám dao, cho dù may mắn thoát thân, lùi lại chưa chắc thắng được, lỡ công tử bị thương thì không đáng.”
Nàng biết, dựa vào khí phách phô trương của hắn, chắc chắn hôm nay bị người ta ám toán sẽ không cam lòng, nhưng muốn trả thù cũng phải tìm thời cơ có lợi cho mình.
Thời cơ trước mắt là không phải.
Nếu hắn mà về, nói không chừng cô nương nhà họ Tiêu kia sẽ xông lên xé nàng mất.
Sắc mặt Bùi An cứng đờ.
Khi nào hắn nói mình sẽ quay lại? Gì mà mình bị thương thì…
Chỉ là vết thương ở gót chân đau một chút, đi chậm một bước mà thôi... Bùi An nhìn vẻ mặt nàng tận tình khuyên bảo, lại thất thanh một lần nữa.
Nàng sợ mình chịu thiệt sao?
Lúc này ánh mặt trời vừa lúc treo trên bầu trời, nhìn như vậy, vết trầy xước bên mặt nàng hình như đỏ hơn lúc nãy vài phần.
Thành thử hắn quên mình định nói gì, hỏi: “Còn đau không?”
Vương Vân vội vàng lắc đầu: “Không đau.”
Hiện giờ chỉ là một vết thương nhỏ, cũng không sợ đau, nếu trở về, chọc giận Tiêu cô nương, người ta cứng rắn lên xâu xé nàng, khi đó nàng mới thấy đau.
Vương Vân không biết lời nói của mình có hiệu quả không nhưng ánh mắt hắn dần dần bình tĩnh lại, sau đó quay người, bước chân như gió.
Vương Vân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi theo.
“Lát nữa lên xe của ta bôi thuốc.” Bùi An có chuyện muốn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...