Cả kinh thành đều bắt hai ta thành hôn

Mất công dành gần nửa canh giờ mới hoàn thành tờ trình, thành thử bây giờ trở thành đồ bỏ đi.
 
Rõ ràng khóe mắt Bùi An giật một cái, sống lưng thẳng tắp ngã xuống ghế bành sau đó ném bút trong tay, ngọn lửa trên bàn bị gió thổi từ ống tay áo nhảy bần bật.
 
Giống như khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên cạnh hắn là Đồng Nghĩa đang hầu hạ, biết gặp rắc rối cũng không dám ngước mắt lên nhìn, vội vàng đi ra khỏi bình phong, cố gắng thuyết phục cô nương kia: “Tiêu tiểu thư, thiếu gia thật sự rất bận…”
 
Không có ai đi ra còn tốt, bây giờ nhìn thấy người, Tiêu Oanh càng khóc to hơn: “Huynh ấy rất bận, bận đi tán gái.”
 
Hôm qua nàng nghe nói Bùi An từ Kiến Khang về, nóng lòng muốn đến phủ gặp hắn, sau đó Bùi An nói mình bận không rảnh ôn chuyện, được, nàng đợi. Nhưng đợi tới hai ngày sau, lại đợi được chuyện hắn và vị họ Vương bị nhốt kia lén gặp nhau trong quán trà.
 
Bây giờ lại tiếp tục bận rộn, có phải nàng nên đợi đến ngày để chúc mừng hắn tân hôn vui vẻ không?
 
Đồng Nghĩa thấy vậy thì hít một hơi thật sâu, đây là không định dừng đó hả?
 
Cô nương trước mặt là Tiêu Oanh, con gái lớn dưới gối của Vinh Hầu phủ, đương kim Viện sĩ Tiêu của Viện Hàn Lâm.
 
Không biết hôm nay nghe tin đồn nhảm nhí ở đâu mà nói thế tử nhà hắn và tam cô nương của nhà họ Vương bí mật qua lại với nhau, vừa mới xế trưa đã vội vàng chạy đến phủ Quốc công, một đường xông tới thư phòng, sau khi vào thì đứng ngoài ngưỡng cửa khóc lóc ầm ĩ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu thư nhà họ Tiêu và thế tử nhà hắn đã quen biết nhau từ nhỏ, cũng được xem là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ thì khả năng cao vị tiểu thư nhà họ Tiêu này có thể là chủ mẫu tương lai của bọn họ. Bọn nô tài phía dưới có ngăn cản thì cũng không dám đắc tội nàng ấy, nàng ấy nhất định muốn xông lên thì cũng không thể nghiêm túc tóm lấy được.
 
Đồng Nghĩa tiếp tục thuyết phục: “Tiêu tiểu thư, nếu không người ra ngoài sảnh ngồi một lát đi, hôm trước thế tử về có mang về một ít hoa quả, ta bảo nô tài đưa cho người…”
 
“Đến lúc này rồi mà ta còn tâm trạng ăn trái cây sao?” Tiêu Oanh ngẩng đầu nhìn bức bình phong, biết người bên trong đang nghe, ấm ức bất mãn trong lòng lập tức dâng trào, nàng nhấc chân xông vào.
 
“Tiêu tiểu thư…” Đồng Nghĩa không kịp ngăn cản cho nên người đã trực tiếp đi vào phía sau bình phong.
 
Đột nhiên căn phòng yên tĩnh hẳn, người ngồi trên ghế bành ngước mắt lên.
 

Lần khóc này, mí mắt Tiêu Oanh đều sưng cả lên, trong lòng vừa oán giận vừa đau khổ, mà khi nàng ấy nhìn thấy người đàn ông mặt ngọc trước mặt, vẻ mặt nàng ấy lại giật mình.
 
Lần cuối hai người gặp nhau là khi Bùi An được đảm nhiệm chức Đốc Sát Sử, đi sứ ở Kiến Khang, nàng đi tiễn đến tận cửa thành, đến bây giờ đã hai năm trôi qua, khuôn mặt tuấn tú năm đó càng thêm kinh người.
 
Khuôn mặt Tiêu Oanh nóng lên, nàng ngừng khóc: “Muội…”
 
“Khóc cái gì.” Bùi An nhìn sang chỗ khác, ngồi thẳng dậy và bắt đầu thu dọn đống lộn xộn trên bàn sách.
 
Tiêu Oanh định thần lại, cúi đầu xuống, trong thời gian ngắn chưa tìm thấy từ muốn nói, cuối cùng chả biết làm sao chỉ nói: “Tam cô nương nhà họ Vương…”
 
“Ta nói rồi, ta không quen biết.”
 
Người dân Lâm An đã biết cả rồi, sao hắn không biết được chứ.
 
Tiêu Oanh cắn môi, kìm nén sự bất mãn trong lòng, tính toán nói hết khó khăn của mình trong mấy năm nay: “Từ khi huynh đi Kiến Khang, huynh không biết những năm này muội phải chịu đựng những gì. Nhiều lần muội muốn chạy tới đây tìm huynh, nhưng huynh không có ở đây, chỉ có một mình muội thuyết phục phụ thân mẫu thân, hai năm qua muội hay nói lời xui rủi, thậm chí không tiếc lấy việc tuyệt thực để phản kháng phụ thân sắp xếp mối hôn sự khác cho muội.” Tiêu Oanh nhẹ giọng nói nhỏ: “Huynh biết đây, năm đó huynh không muốn làm Trạng Nguyên mà lại đi tới cái nơi Kiến Khang trời ơi gì đó làm Đốc Sát Sử, phụ thân muội luôn có thành kiến với huynh…”
 
Bùi An nhặt cây bút lông sói đã dùng trong nhiều năm, lông trên ngòi đã hơi toè, khi nãy ném một cái, có mấy sợi đã gãy nửa.
 
Mí mắt Bùi An khựng lại, đưa tay rút những sợi lông cọ bị gãy đi, không phát ra tiếng động nào.
 
Tiêu Oanh tiếp tục kể khổ: “Đợi hai năm, cuối cùng muội cũng đợi được huynh về, phụ thân cũng nghe nói lần này huynh về Lâm An may mắn được hoàng thượng đánh giá cao, tự mình triệu vào cung, không ngoài dự đoán huynh sẽ được đặc cách vào Viện Hàn Lâm, lúc này phụ thân mới gật đầu, còn hứa sau khi huynh bái kiến ​​hoàng thượng xong sẽ lập tức nói về hôn sự…”
 
Ngày hôm kia hắn trở về Lâm An, đáng lẽ hôm qua phải vào cung yết kiến ​​hoàng thượng nhưng bởi vì mưa lớn hai ngày nên hoàng thượng hủy bỏ.
 
Chưa kịp có kết quả thì có tin đồn hắn vướng nợ tình ở bên ngoài.
 
Nàng không phải loại người hay ghen, cũng chưa nói đến việc sau này không để Bùi An nạp thiếp nhưng việc hôn nhân giữa hai người vẫn chưa được định đoạt…Tiêu Oanh nghĩ đến chuyện sốt ruột này, lại lo lắng thêm: “Thời điểm quan trọng này huynh lại làm loạn với tam cô nương nhà họ Vương, cách đây không lâu muội còn đảm bảo với phụ thân rằng huynh là người ngay thẳng, nhân phẩm chính trực, tâm tư tinh tế, biết nóng biết lạnh, qua chuyện này, huynh làm cho muội có khác nào tự vả không, sau này cũng không biết nên nói sao với phụ thân nữa, việc hôn nhân cũng không cho phép…”
 
Hiện giờ nói trắng ra thì phủ Quốc công cũng chỉ có cái vỏ rỗng, thành thử phụ thân rất khinh thường.
 
Những gì nên nói đều nói cả.

 
Trong tiếng khóc ấm ức đau khổ, rốt cuộc Bùi An cũng đứng dậy đi về phía nàng.
 
Đến càng gần, Tiêu Oanh càng ngửi thấy mùi mận lạnh trên người y, trái tim nàng đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn y với đôi mắt ngấn nước: “Bùi Lang…”
 
Huynh chỉ cần đến gặp phụ thân, giải thích mọi chuyện rồi sẽ ổn thoả.
 
“Không cho phép thì không cho phép. Tiêu tiểu thư không cần phải khó xử nữa.” Ngày hôm kia, khi trở lại Lâm An, hắn chưa từng rảnh rỗi một giây nào, đêm trước ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, bây giờ đã quá trưa, sự mệt mỏi trên mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
 
Tiêu Oanh không phản ứng gì.
 
“Đúng là năm đó mẫu thân ta từng nói rằng tiểu thư sẽ gả tới phủ Quốc công làm con dâu của bà ấy, chỉ là bây giờ người đã không còn nữa, cảnh còn người đã mất, hai ta không có lời mai mối, cũng chẳng có vật đính ước, hai năm trước ta rời khỏi Lâm An cũng đã nói không cần tiểu thư đợi chờ, giờ cũng không ảnh hưởng việc tiểu thư tìm nhà cao cửa rộng khác.”
 
Tiêu Oanh kinh ngạc nhìn Bùi An.
 
Sắc mặt Bùi An ôn hoà, giống như không ý thức được lời mình nói ra sẽ tổn thương đối phương, thấp giọng nói: “Tiêu tiểu thư sai rồi, con người nhiều mặt, Bùi mỗ cũng không biết lúc nào mình sẽ thay lòng đổi dạ, làm sao người khác có thể đảm bảo thay ta?”
 
Bên ngoài mưa nhỏ dần nhưng vẫn chưa tạnh. Tiếng mưa tí tách lọt vào tai, những ai thích thanh tịnh sẽ tận hưởng nó, nhưng những người không thích nó sẽ trở nên cáu kỉnh.
 
Tiêu Oanh chỉ cảm thấy rằng có thứ gì đó đang vo ve ù ù trong đầu mình, mở to mắt nhìn người trước mặt.
 
Hắn bị ngốc rồi sao.
 
Cái phủ Quốc công nát của hắn, hắn lấy tự tin đâu ra mà dám tự ý huỷ hôn với nàng.
 
“Người đâu, tiễn Tiêu tiểu thư.” Bùi An lười nhìn vào ánh mắt khinh thường của nàng ta, quay trở lại chiếc ghế bành.
 
Đồng Nghĩa đi lên trước, nói một tiếng mời Tiêu tiểu thư, Tiêu Oanh định thần lại, trái tim nàng ấy đập mạnh vì tức giận: “Đúng là tam cô nương họ Vương kia mê hoặc tâm trí ngươi…”
 
Liên lụy người vô tội, Bùi An lại nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt bạc tình bạc nghĩa.

 
“Bùi An, ngươi cái đồ khốn kiếp.” Tiêu Oanh tức giận đến phát run, vừa chửi vừa khóc lóc chạy ra ngoài. 
 
Nếu Tiêu tiểu thư cứ quay về như vậy, chắc chắn hôn sự này sẽ tan nát, Đồng Nghĩa không rõ lời khi nãy của chủ tử là thật hay giả, thử gọi một tiếng: “Thế tử…”
 
Mấy năm này, chủ tử cho phép Tiêu tiểu thư tuỳ ý vào phủ, người khác trong phủ có thể hiểu lầm, nhưng trong lòng hắn rõ ràng nhất, năm đó phu nhân đã nhận định nàng.
 
Mấy năm nay Tiêu tiểu thư chưa từng thấy chủ tử làm việc, nếu là người khác, đừng nói là không chịu nổi thái độ hôm nay của nàng ấy, e rằng ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
 
Sắc mặt Bùi An không thay đổi, tìm bút trong ống đựng bút rồi mới liếc hắn một cái: “Ngươi không canh được cửa, cần người tới thay?”
 
Đồng Nghĩa hiểu rõ, không dám hé răng nữa, quay đầu đi tới kệ sách tìm một cuốn sổ con thay chủ tử, vừa mới mở ra, ngoài cửa lại có tiếng bước chân.
 
Là Phúc ma ma, người hầu hạ lão phu nhân ở Ninh An đường: “Thế tử, lão phu nhân mời người qua một chuyến.”
 
Bùi An không thể không đặt bút xuống lần nữa, đứng dậy.
 
Không có tiếng khóc của Tiêu Oanh, toàn bộ phủ đệ hoàn toàn yên tĩnh.
 
Tiêu Oanh nói cũng không sai, bây giờ phủ Quốc công chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, năm đó tiên hoàng hậu qua đời, Bùi gia là họ ngoại không có chỗ dựa, giống như sụp đổ trong một đêm.
 
Đầu tiên là Bùi phu nhân bệnh qua đời, sau đó Bùi Quốc công quá đau buồn mà tự thiêu chính ông và phu nhân trong viện.
 
Bùi Quốc công vừa mất, nhị gia, tam gia họ Bùi cũng lần lượt rời xa nhân thế, toàn bộ phủ chỉ còn lão phu nhân và cháu trai Bùi An sống nương tựa lẫn nhau.
 
Hai năm trước, khi Bùi An rời khỏi Lâm An, sợ lão phu nhân sẽ cô đơn nên đã cố ý đón một người thím vừa mới góa chồng của nhà họ Minh đến Lâm An để tới bầu bạn.
 
Khi Bùi An đến Ninh An đường, từ xa hắn đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng.
 
“Sao ta lại không nghĩ tới nhà họ Vương nhỉ, tam cô nương là phòng nào vậy?”
 
“Nhìn trí nhớ cô cô kia, bà mối mới nói đó, là tam cô nương mồ côi của nhị phòng, tên Vương Vân.”
 
“Đúng đúng đúng, Vương Vân… Bởi vậy ta mới nói, tên nhóc kia mới về mà chân đã không chạm đất, nói là có việc quan trọng phải làm, tai ta cũng hơi lãng nhưng cũng nhớ tới hôm kia nó đi ra ngoài, có nói vân gì đó…”
 
Bùi An sắp bước vào cửa thì ngừng kịp, quay đầu nhìn lại Đồng Nghĩa, trên mặt lạnh lùng lộ ra một tia nghi hoặc hiếm thấy, Đồng Nghĩa cũng ngẩn ra, trong lòng chỉ có thể thở dài lời đồn này quá lợi hại.

 
Một Tiêu cô nương còn chưa đủ, ngay cả lão phu nhân cũng tin là thật.
 
Từ ngày bắt đầu có tin đồn, ngày nào hắn cũng đi theo sau thế tử, sao lại không nhớ thế tử nói vân gì nhỉ.
 
Ở trong phòng thím họ Minh nói tiếp: “Con cũng thấy Vương gia rất ổn, Tiêu tiểu thư của Hầu phủ tốt nhưng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, không giống như người của phủ Quốc công.”
 
“Môn không đăng hộ không đối, đương nhiên sẽ kém thôi.” Giọng lão phu nhân thở dài: “Không ngờ Vương tiểu thư đó cũng mồ côi cha mẹ, tội nghiệp, đều tụ tập lại với nhau. Bên ngoài đồn đại như vậy cũng không phải cách tốt, danh tiếng cô nương người ta quan trọng, sáng mai ta phải mời bà mối đến…”
 
“Tổ mẫu.” Bùi An bước vào đúng lúc.
 
“Ừm, An ca nhi tới rồi, bà mới nói chuyện với thím cháu đấy, cháu nói cháu có người trong lòng, sao không nói trước với tổ mẫu, đợi bà mối đến nhà mới biết được…”
 

 
Sau nửa canh giờ, Bùi An ra khỏi phòng lão phu nhân, vừa ra khỏi phòng thì thở phào nhẹ nhõm, đi tới hành lang thì đột nhiên dừng lại, hỏi Đồng Nghĩa ở sau lưng: “Vương Vân là ai?”
 
Vừa rồi lão phu nhân và thím Minh đã giải thích rõ ràng về gia cảnh của tam cô nương nhà họ Vương, lúc này thế tử hỏi hắn, hẳn là không phải về gia thế mà là dung mạo.
 
Đồng Nghĩa giúp hắn nhớ lại: “Mới ngày trước, thế tử ở quán trà Vượng Phúc đỡ một cô nương.”
 
“Đỡ sao?” Hắn thích lo chuyện bao đồng vậy sao?
 
Đồng Nghĩa gật đầu: “Đỡ thật ạ.” Nhưng hắn không chắc thế tử đỡ người ta là vì sợ cô nương ấy ngã hay sợ cô nương ấy ngã vào người nữa.
 
“Trông như thế nào?”
 
Ngày đó Đồng Nghĩa không nhìn thấy, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy phía sau đầu nhưng hắn đã từng nghe nói: “Đệ nhất mỹ nhân Lâm An.”    
 
Lời nói này không phải không có cơ sở, khi tam cô nương họ Vương và nhị phu nhân đến cửa thành đòi thi thể của Vương nhị gia, nàng mới mười một tuổi, thân thể thiên gầy, mặt mày trong sáng rõ nét, một thân đồ tang, trên tóc cài cây trâm gỗ, toàn thân không có bất kỳ trang sức nào, đứng bất động trong gió lạnh, chỉ có chiếc khăn tang thắt trên đầu tung bay theo gió, toát lên vẻ đẹp tao nhã như nữ thần trong tranh, từ đó nét đẹp tiêu chuẩn Nam Quốc đương thời là vẻ mảnh mai thanh lịch tinh tế. Kể từ đó, Lâm An lưu truyền một câu: “Vân Nương nhà họ Vương, trời sinh cốt cách mỹ nhân.”
 
Bàn về vẻ đẹp tên tuổi, thật ra rất xứng đôi với chủ tử nhà hắn.
 
Chỉ là hai năm trước chủ tử đi Kiến Khang, còn tam cô nương nhà họ Vương mới ra khỏi phủ từ hai tháng trước, lần chạm mặt ở quán trà ngày đó là lần gặp duy nhất của họ, chủ tử đỡ nàng nhưng lại không nhìn người ta.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui