Lúc này chính là lúc mình dùng người, cũng không thể làm cho Bùi An lạnh lòng, nếu biết mình bắt người của hắn, nói không chừng còn làm phản thật, không bằng đưa người về phủ Quốc công, âm thầm tìm vài người quan sát, chỉ cần không để bọn họ rời khỏi Lâm An trước khi Bùi An trở về là được.
Vân Nương tạ ơn, khi bước ra khỏi điện Cần Chính, mặt trời trên đỉnh đầu giấu mình vào tầng mây, tầng tầng lớp lớp ngói lưu ly trước mặt, sự âm u nồng nặc, hương vị mùa thu càng ngày càng đậm.
Sau khi lão phu nhân phủ Quốc công được đón vào cung, lấy cớ tiến cung dưỡng già, sống ở cung điện phía tây rất xa xôi, đi từ đây qua đó phải đi ngang điện Phượng Minh của hoàng hậu.
Hoàng đế đặc biệt phái tỳ nữ dẫn đường, khi sắp đến điện Phượng Minh, bỗng nhiên trước mặt có một đám người đi tới, đi đằng trước là một cô cô, từ xa đã cười một tiếng với tỳ nữ này, lúc đến trước mặt thì nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, muội muội ở đây sao.”
“Ngôn cô cô.” Nô tỳ hành lễ.
Người tỳ nữ gọi là Ngôn cô cô quay đầu để tỳ nữ phía sau tiến lên, đưa một bộ áo choàng có mùi huân hương tới: “Đây là trang phục ngày mai hoàng thượng muốn mặc, nương nương đã chuẩn bị xong, vốn định đưa tới đây, nếu gặp muội muội thì làm phiền muội mang về rồi.”
Tỳ nữ có phần khó xử.
Ngôn cô cô nhìn về phía sau nàng ấy, thấp giọng hỏi tỳ nữ: “Đang đi đâu vậy?”
Nô tỳ ghé vào trước tai nàng ấy: “Là thiếu phu nhân Bùi gia, đi Tây cung đón Bùi lão phu nhân.”
“Tây cung? Trùng hợp quá, đúng lúc ta cũng tiện đường.”
Nô tỳ vẫn hơi do dự, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Nương, Vân Nương cười với nàng ấy một tiếng: “Không sao, chỉ đi vài bước thôi, ngươi chỉ đường đi, ta tự đi cũng được.”
Tỳ nữ thấy Vân Nương không so đo, cũng không từ chối nữa, nhận lấy áo bào trong tay Ngôn cô cô: “Vậy làm phiền cô cô rồi.”
Thấy tỳ nữ xoay người trở về phương hướng điện Cần Chính, Ngôn cô cô trước mặt mới ngồi xổm hành lễ với Vân Nương, nhỏ giọng nói: “Nương nương đang chờ thiếu phu nhân, mời thiếu phu nhân đi bên này.”
Vân Nương đi theo phía sau Ngôn cô cô, đi qua hai hành lang, sau một ngọn núi giả gặp được hoàng hậu.
Vân Nương chưa từng gặp Hoàng Hậu, khi nãy chỉ mới nghe tiếng nói, nghĩ đây là một người dịu dàng, bây giờ gặp, tướng mạo càng dịu dàng, nhan sắc cũng không kém, đoan trang dịu hiền.
“Thần phụ kính chào hoàng hậu nương nương.” Vân Nương mới ngồi xổm một nửa, hoàng hậu đối diện đã đưa tay đỡ nàng dậy: “Thiếu phu nhân không cần khách khí.” Nói xong sắc mặt mang theo phần tự giễu: “Ta thì tính là hoàng hậu gì.”
Vân Nương đã nghe Trương Trị nói về chuyện giữa hai người.
Nhưng từ khi hoàng thượng mang nàng ấy từ Trương gia ép vào cung cho đến nay cũng hơn mười năm, vả lại giữa nàng ấy và Hoàng Thượng cũng có hoàng tử, Vân Nương không dám xác định tâm tư của nàng ấy như thế nào.
Lúc đưa nhẫn ban chỉ cho nàng ấy, Vân Nương cũng chỉ năm chắc năm phần, nàng ấy có thể đến nhận người tất nhiên là tốt nhất, còn nếu không tới, chính nàng ở lại trong cung đổi lão phu nhân ra ngoài cũng không thành vấn đề.
Cuối cùng nàng ấy đã tới, tức là đứng về phía Trương đại gia, mấy năm nay Trương đại gia chịu khổ cực cũng không uổng phí.
Vân Nương truyền lời: “Trương đại gia bảo nương nương không cần lo lắng, chăm sóc tốt cho mình là được.”
Hoàng hậu đỏ mắt, kéo nàng hỏi: “Chàng có khỏe không?”
Vân Nương gật đầu: “Ông ấy rất muốn gặp người.”
Nghe vậy, nước mắt hoàng hậu tuôn trào ngay tức khắc, sắc mặt bi thương cùng cực, lẩm bẩm nói: “Mười năm rồi…”
Vân Nương không thể ở lại quá lâu, chỉ nói những lời quan trọng: “Bây giờ thế cục khó định, ai cũng không thể cam đoan say này sẽ như thế nào, nương nương muốn ở lại, hay là muốn đi ra ngoài, chúng ta chờ tin của nương nương.”
Gần như hoàng hậu Ôn thị không suy nghĩ chút nào, một tay nắm chặt tay nàng, cuống quít nhìn quanh bốn phía rồi tiến đến trước mặt nàng, cầu khẩn nói: “Thiếu phu nhân, cái mạng này của ta có sống được hay không cũng chẳng sao cả, ta chỉ cầu xin thiếu phu nhân, nhất định phải mang thái tử ra ngoài, giao cho chàng.”
Vân Nương sửng sốt.
Hoàng hậu cũng không giải thích nhiều, nhưng biểu cảm trên mặt đã nói cho nàng biết tất cả.
Hoàng hậu tiến cung được mười năm, năm nay thái tử cũng vừa tròn mười tuổi…
Trong lòng Vân Nương rất ngạc nhiên, cũng hiểu được vì sao nàng ấy không chút do dự mà lựa chọn như vậy, đã như thế, vậy thì càng tốt, nói thẳng: “Trong cung không có người của ta, không truyền tin tức được, nương nương tuyệt đối không thể để lộ manh mối, đại gia Trương đang chờ ở ngoài thành, thời cơ thích hợp, ông ấy sẽ đến đón người.”
Cuối cùng hai mắt hoàng hậu cũng thấy được hy vọng, vội vàng gật đầu: “Được, ta hiểu.”
Trong cung mắt tạp, hoàng hậu cũng không dám trì hoãn nhiều, nói ngắn gọn: “Tiêu thế tử bị bắt ở Ngạc Châu, sau khi trở về gặp hoàng thượng thì kể chuyện trong cung năm đó, một mực khẳng định Bùi đại nhân đã biết chuyện, hoàng thượng nghi ngờ nặng nề, mặc dù hôm nay buông lỏng cảnh giác, nhưng không đảm bảo sẽ không nghi ngờ lần nữa, thiếu phu nhân vẫn nên nghĩ cách đưa lão phu nhân ra ngoài càng sớm càng tốt, bản thân cô cũng phải cẩn thận…”
Vân Nương gật đầu: “Đa tạ.”
Sau khi ra khỏi núi giả, Vân Nương trực tiếp đi tới Tây cung.
Lão phu nhân đang ngồi trên ghế bập bênh, nghe thím Minh hát cho bà nghe khúc nhạc quê hương, giọng hát uyển chuyển không hề dừng lại, truyền ra xa cửa, Vân Nương ở bên ngoài tường đã nghe được.
Ngôn cô cô cười nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, sau khi lão phu nhân tiến cung, nương nương vẫn luôn quan tâm để ý, thân thể khỏe mạnh.”
Vân Nương cười nói cảm ơn: “Nương nương lo lắng rồi.”
Ngôn cô cô nói một câu, hẳn là không được đi về phía trước: “Thiếu phu nhân đi vào đi, nô tỳ cáo lui trước.”
Lúc rời khỏi Lâm An đã tính toán đâu ra đấy, đã ba tháng, Vân Nương chạy suốt đường, khuôn mặt phơi sương phơi gió, sau khi đi vào, trong chốc lát Bùi lão phu nhân không nhận ra.
Thím Minh thì ngược lại, tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn ra, khúc nhạc trong miệng đứt ngang, đứng ở đó kích động không nói nên lời.
Vân Nương đi đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống, cười với bà: “Tổ mẫu, cháu là Vân Nương.”
Vẻ mặt Bùi lão phu nhân kinh ngạc, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt trước mặt, xác định tiểu cô nương này chính là cháu dâu xinh đẹp của mình, run rẩy đưa tay sờ mặt nàng: “Vân Nương? Thật sự là Vân Nương…”
So với lúc rời đi, Bùi lão phu nhân thoáng cái già đi rất nhiều, cổ họng Vân Nương đau đến căng thẳng, cũng đau lòng thay cho người trong lòng mình, chàng cũng chỉ còn một người thân như vậy thôi.
Vân Nương nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Tổ mẫu, cháu dâu đã trở lại.”
Rốt cuộc Bùi lão phu nhân cũng khôi phục tinh thần, đặt tay trên vai nàng, nhíu mày nói: “Tên nhóc xấu xa kia chăm sóc chăm thế nào mà để cháu gầy quá vậy…”
Vân Nương dừng cảm xúc trong lòng lại, ngẩng đầu cười nói: “Là cháu ăn ít đấy ạ, ai cũng nói gầy đẹp mà.”
“Ai nói vậy? Tìm cả Nam Quốc này cũng không tìm được cô nương nào xinh đẹp hơn cháu dâu của bà.” Bùi lão phu nhân quan sát nàng một trận, trong lòng chua xót, tóm lại vẫn không nhịn được, đột nhiên nói: “Cháu không nên trở về.”
Trải qua nỗi đau mất con, bây giờ thế đạo như thế nào, sao Bùi lão phu nhân không biết được đây, chỉ là không nghĩ tới, vẫn là cuốn cô bé này vào.
Bà đã sống đến từng tuổi này, chết thì thôi thôi.
Từ lúc Bùi An rời khỏi Lâm An, bà đã dặn dò, không cần lo lắng cho bà, chớ quay đầu lại. Trong lúc này, làm sao nó lại yên tâm để con bé trở về không biết.
Trong lòng Vân Nương nhói một cái, sắc mặt lại tỏ ra nhẹ nhàng: “Tổ mẫu ở chỗ này, sao lại không trở về chứ, phu quân vẫn nhớ tổ mẫu, không bao lâu nữa chàng cũng trở về, lo lắng tổ mẫu một mình cô đơn nên cố ý phái Vân Nương đi trước một bước, Vân Nương sẽ đón tổ mẫu trở về, trở về nhà của chúng ta.”
Sau khi biết nàng không ở Giang Lăng, Bùi An nhất định sẽ lập tức trở về Lâm An, chậm nhất nửa tháng, người một nhà có thể đoàn tụ.
Con bé có thể tìm được nơi này, nhất định là đã gặp Hoàng Thượng.
Lúc trước chỉ có bộ xương già này của bà, bây giờ thiếu phu nhân Bùi gia đã trở lại, lợi thế càng lớn, Bùi lão phu nhân nắm chặt lấy tay nàng, nghẹn nào một hồi, không nói thêm một chút, gật đầu nói: “Được, chúng ta về nhà.”
Lần trước rời khỏi phủ Quốc công, trong lòng nàng chất chứa tất cả non sông Nam Quốc, lòng tràn trề chờ mong xe ngựa trên mặt đất, bây giờ lại bước vào, mới tháng ba lại làm cho nàng có một cảm giác thê lương giống như cách mấy đời.
Sau khi đưa lão phu nhân về viện sắp xếp ổn thoả, Vân Nương mới đi ra, tính toán trở về viện của mình thay quần áo.
Đi ra hành lang dài, đột nhiên hai ngã rẽ đứng sờ sờ trước mặt nàng.
Vân Nương:...
Viện của nàng ở đâu…
Ngày thứ ba gả vào phủ Quốc công, nàng đã theo Bùi An rời khỏi Lâm An, cũng không đi dạo, đúng là không tìm được đường thật.
Thấy Vân Nương đứng ngơ ra đó, Đồng Nghĩa đi ở phía sau đã nhìn ra, mím môi cười, chủ động tiến lên dẫn đường: “Thiếu phu nhân mời bên này.”
Thanh Ngọc lại không chừa xíu mặt mũi nào, tiến lên trực tiếp chọc thủng: “Nếu cô gia biết chủ tử trở về, phòng mà cũng không tìm thấy, không biết sẽ chê cười đến độ nào đây.”
Vân Nương:...
Thanh Ngọc vừa nói, trong đầu Vân Nương đã tưởng tượng đến đôi mắt cười như không cười của Bùi An, mặt mũi hắn chang 囧(1), cảnh cáo nói: “Không cho nói.”
(1)Ký tự 囧 ngày nay được sử dụng rộng rãi trên internet như một biểu tượng cảm xúc đại diện cho một loạt các tâm trạng, vì nó trông giống với khuôn mặt người. Nó thường được sự dụng để thể hiện ý tưởng hoặc cảm xúc như khó chịu, sốc, bối rối, lúng túng, hết thuốc chữa,...
Đoàn người vừa mới vào viện, Liên Dĩnh đã vọt thẳng tới từ trên hành lang, giọng nói nức nở: “Chủ tử, nô tỳ nhớ người muốn chết.”
Tìm được đường sống trong chỗ chết mấy lần, Thanh Ngọc thật lòng sợ hãi, không biết từ khi nào lại mê tín, nói một tiếng: “Gì mà chết không chết gì chứ, nói đàng hoàng đi.”
“Chủ tử, người trở về rồi, mấy con cá người giao cho nô tỳ, nô tỳ nuôi chúng ở trong ao, ngày nào cũng cho ăn, con nào con nấy mập phì mỡ, sắp đẻ cả rồi…”
Liên Dĩnh lải nhải suốt đường đi, chỉ đám hoa hoa cỏ cỏ nàng ấy trồng cho nàng xem, không thể không thừa nhận, Liên Dĩnh chăm sóc sân viện rất tốt, thấy có hơi người hơn sân viện lúc trước rất nhiều.
Sau khi vào cửa, ngược lại bên trong không thay đổi quá nhiều, vẫn là cách bày trí như ban đầu, giường hỉ vẫn còn đó, thùng tắm lớn trong tịnh phòng cũng vẫn còn.
Những thứ lúc trước lơ đãng, bây giờ đều trở thành hồi ức quý giá nhất, dù nhìn ở đâu cũng có bóng dáng của Bùi An, tính toán ngày tháng, hắn đã đến Giang Lăng rồi nhỉ, cũng đã biết mình trở về Lâm An...
Trước khi lên thuyền, Vân Nương đã nhờ Chung Thanh nhờ người mang thư cho Bùi An, nói cho hắn biết, nàng đến Lâm An trước, mười ngày sau cũng nên nhận được thư.
Hôm nay nàng đưa đầu người của Trương Trị cho Hoàng đế, lại nói mình mang thai ở trước mặt hoàng đế, xem như đã rửa sạch hiềm nghi của hoàng đế đối với Bùi An.
Nhưng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được hai tháng.
Tương Châu
Hai vạn nhân mã của người Bắc đánh vào Nam Quốc, theo lý thuyết Tương Châu không có binh mã, ngày đó có thể đánh chiếm ngay nhưng ngoài ý muốn là tấn công cửa thành ba lần liên tiếp không có kết quả, hiển nhiên vượt quá dự liệu.
Mấy năm nay người Nam trông như thế nào, người Bắc hiểu rõ, lấy lời tướng quân dẫn đầu của bọn họ: Một đám người nhu nhược.
Rùa đen rụt đầu không dám cầm đao thương, mặc cho người ta ức hiếp, có gì phải sợ?
Hai vạn đại quân của Bắc Quốc đã đóng quân ở biên cảnh một thời gian, vốn cũng không phải vì tấn công Nam Quốc, chỉ là mượn mảnh đất màu mỡ của biên cảnh Nam Quốc, dưỡng quân nuôi mã, tiện thể hăm doạ hoàng đế Nam Quốc một chút, cảnh cáo ông ta đừng giở trò gì.
Việc hòa thân với Nam Quốc cũng chỉ làm theo hình thức, cơ bản hoàng đế Bắc Quốc cũng không đề cập đến gì mà phải là công chúa con vợ cả, là do sứ giả nho nhỏ phía dưới cố ý gây khó dễ mà thôi, nói nếu không phải công chúa con vợ cả của Nam Quốc thì không cưới, lấy cái này chỉ muốn nhìn xem hoàng đế Nam Quốc bị chê cười, ai ngờ hoàng đế Nam Quốc quá mức hèn nhát, thật sự đưa con gái ruột của mình vào Bắc Quốc.
Nhưng công chúa này phiền phức hơn ông già của nàng nhiều, đêm tân hôn lại dám giết Tam hoàng tử.
Một công chúa Nam Quốc, chạy đến Bắc Quốc, giết hoàng tử, trong cơn giận dữ hoàng đế Bắc Quốc đã hạ lệnh để cho hai vạn quân đang đóng ở biên giới tấn công vào Nam Quốc, thề phải tróc nã Minh Dương.
Vốn muốn hàng ngàn dân chúng Nam Quốc phải chôn cùng với hoàng tử Bắc Quốc, ai ngờ ngay cả cửa thành cũng không vào được.
Hai lần không thể tấn công vào cửa thành, cuối cùng người Bắc cũng phát hiện ra có gì đó không ổn.
Cố Chấn, năm đó quân lính Cố gia từng khiến không ít tướng sĩ Bắc Quốc phải đau đầu, chịu không ít thiệt thòi trong tay ông, nhanh chóng có người nhận ra, người lần thứ ba tấn công vào cửa thành chính là một người quen cũ của Bắc Quốc.
Tướng quân Ôn Đôn.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau trên chiến trường là khi Ôn Đôn chỉ là một tên nhóc, mười mấy năm trôi qua, một người đang tuổi tráng niên, một người đã là người xế chiều.
Cố Chấn trúng một mũi tên, Ôn Đôn mất một cánh tay, song phương không chiếm được cái tốt, cả hai trở về doanh địa nghỉ ngơi hồi phục.
Đêm đó Ôn Đôn không nuốt trôi cục tức này, lần thứ tư tập kích cửa thành, không ngờ Tương Châu đã có phòng bị từ sớm, đổ dầu hỏa trên cửa thành, lúc người Bắc bò đến một nửa, chỉ cảm thấy cả người vừa ướt vừa trơn, ban đêm không nhìn rõ đó là thứ gì, kề sát ngửi một cái thì sắc mặt đại biến, đang muốn rút lui thì có một ngọn đuốc của Nam Quốc ném xuống, chỉ trong chốc lát ánh lửa đã chiếu sáng nửa bầu trời, không một người Bắc nào chạy thoát được, bên trong tường thành có cát đá ngăn cách, đám lửa bốc cháy chỉ có thể lan tràn ra ngoài tường thành, toàn bộ mặt tường, ngay cả đồng cỏ cũng biến thành một biển lửa trong thoáng chốc.
Cùng lúc đó, đột nhiên cửa thành Nam Quốc mở ra, hơn hai ngàn tinh binh, giơ cờ hiệu in chữ “Bùi”, xông ra đánh trả, đánh thẳng vào doanh địa, tất cả oán ân tích tụ của năm sáu năm nay, lần này được giải phóng hết, trận chiến này người Bắc chết thảm.
Bốn lần phá thành, người Bắc lại mất hơn một vạn binh mã, Tương Châu đại thắng.
Nhưng tiếp theo phải làm gì đây.
Cả toà thành Tương Châu cộng lại cũng chưa được một ngàn binh mã, nếu không có Cố Chấn đến chi viện, e đã rơi vào tay giặc từ lâu, bây giờ Cố Chấn bị thương, nếu kế tiếp người Bắc lại tấn công, cũng không biết còn có thể chống đỡ được hay không.
Cố Chấn mang theo vết thương lui về phía sau tĩnh dưỡng, việc phòng thủ cửa thành tạm thời do Vương Kinh đảm nhận.
Cố Chấn đã hơn năm mươi tuổi, ngày thường giơ đao múa kiếm, thân thể xương cốt cũng chắc nịch, nhưng một khi người bị thương, sẽ trở nên tiều tuỵ trong chớp mắt.
Sau khi lấy mũi tên ra, khi thì hôn mê, khi thì tỉnh táo, mơ mộng vài lần, khăng khăng gọi: “Ninh Ninh…”
Hình Phong ở bên chăm sóc cho ông, lấy chiếc khăn lau dính mồ hôi trên trán ông, đáp: “Cố lão tướng quân yên tâm, Vân Nương đều mạnh khoẻ.”
Mấy ngày trước Hình Phong vừa đến Tương Châu, lập tức bị ba đời Cố gia lạnh nhạt, Cố gia vẫn luôn coi hắn là cô gia tương lai, nhưng mà Hình Phong lại thoái hôn, vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại, kết quả chính mình tự tới cửa, sao Cố gia có thể vui vẻ đón tiếp hắn chứ.
Biểu thiếu gia Cố gia đứng tại chỗ châm chọc một tiếng: “Ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ, thì ra thật sự là kẻ phụ lòng.”
Hình Phong cũng không tức giận, đúng là mình phụ trước, nở nụ cười, mặt nóng dán mông lạnh, chủ động đáp lời: “Cố lão tướng quân, Cố nhị gia, Cố thiếu gia…”
Đổi lại cũng chỉ là tiếng hừ lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...