Từ xa Vân Nương đã nhìn thấy người nọ đánh ngựa tới, là Chung Thanh từng gặp ở trong rừng, gần như liếc mắt một cái đã nhận ra, đang khó hiểu tại sao hắn lại tới đây, vẻ mặt Chung Thanh vội vàng hỏi nàng: “Phu nhân, Bùi đại nhân đâu?”
Vân Nương sửng sốt, nàng nhớ không lầm, lúc trước Chung Thanh đã được Bùi An phái về Kiến Khang, lúc này mới tới đây, chắc còn không biết Bùi An đã trở về Lâm An, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, cho nên mới vội vã chạy tới Giang Lăng trong mấy ngày qua.
Sự việc khẩn cấp, Chung Thanh mời nàng sang một bên, nói ngắn gọn: “Bẩm phu nhân, Hoàng Thượng đã sinh nghi với đường chủ, nửa tháng trước triệu lão phu nhân vào trong cung, thuộc hạ vô năng, không thể đón lão phu nhân ra ngoài.”
Lòng Vân Nương chùn xuống, chỉ cảm thấy cả trái tim sắp nhảy ra.
Chung Thanh lại nói: “Theo tin tức thám tử hỏi thăm, Đại thiếu gia Tiêu gia trở lại Lâm An, không biết lấy tin tức từ đâu nói người hoàng đế muốn tìm đã chết lâu rồi, tin tức Giang Lăng truyền về chỉ là một cái cớ, bởi vậy mà bệ hạ sinh nghi với chủ tử, đang dọc đường cho người điều tra chủ tử, thuộc hạ đến đây, đó để thông báo cho chủ tử biết lúc này không thể tùy tiện trở về núi…”
Ánh mặt trời chiếu lên đầu, Vân Nương chỉ cảm thấy muốn ngất xỉu một trận, gần như không nắm chặt dây cương.
Trước khi đi, Bùi An đã kế hoạch nói của mình cho nàng, Minh Xuân đường nằm ở vùng đất Quang Châu ở hai biên giới Nam Quốc, lần đầu tiên hắn trở về là để lên núi triệu tập nhân mã.
Nếu như người của hoàng đế biết, Vân Nương không dám nghĩ...
Cho dù hắn có thể thoát thân, nhưng lão phu nhân phủ Quốc công, bà có ý nghĩa gì đối với Bùi An, nàng còn hiểu rõ hơn ai khác.
Trên đời này, hắn chỉ còn lại một người thân như vậy.
Không thể để xảy ra sự cố.
Trừ phi ở trước đó, có người trở về Lâm An trước, ổn định hoàng đế, nhưng hắn còn có người nào khác đâu, ngoại trừ nàng ra.
Không còn kịp nữa rồi.
Buổi sáng ngày đó đi, Bùi An ôm nàng vào trong ngực, nói đại khái đời này hắn xong rồi, thích một người, chỉ muốn chìm trong nơi chốn dịu dàng của nàng, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không còn.
Không phải nàng cũng vậy sao, thích Bùi An, nàng có thể liều mạng bằng mọi giá nào.
Hai ngày xa cách, sự khủng hoảng trong nội tâm nàng càng mạnh hơn, sợ mình chôn thân ở đây trước, lỡ hắn trở về không gặp được mình thì phải làm sao đây.
Càng sợ Bùi An báo thù không thành, ôm hận bỏ đi, nàng nên làm gì bây giờ.
Sự lo lắng trong tim kéo đến ùn ùn như che trời lấp đất đè ép đến mức nàng không thở nổi, núi đao biển lửa thì sao, nàng càng sợ hai người không gặp nhau được nữa, sợ hắn đau đớn muốn chết.
Cho dù đời này có chết, nàng cũng phải chết cùng một chỗ cùng người đó.
Vân Nương cắn răng, xoay đầu ngựa, khuôn mặt quay về phía hai ngàn đại quân, đột nhiên nói: “Các tướng sĩ nghe lệnh!”
“Có thuộc hạ.”
“Có thuộc hạ…”
Vân Nương nhìn lướt qua đại quân, cùng với lá cờ phản chiếu chữ “Bùi”, trong mắt hiện ra sự kiên định trước nay chưa từng có, sau đó nhìn về phía Vương Kinh cùng với hai Thiên Hộ: “Vương gia ta nhiều đời không có chuột nhắt, nhiều thế hệ Bùi gia lại càng là anh hùng, hôm nay ta hạ lệnh, tất cả quân lính Bùi gia, giết Thiên Lang, tế hồng anh(4), vạn lần chết không từ!”
(4)Hình như đây là cây thương(giáo) có tua rua đỏ thì phải. Mình để cụm từ “tế hồng anh” ở đây nha: 祭红缨
Nói xong, nàng lại cao giọng nói: “Nửa tháng sau, nếu ta còn chưa có tin tức, mọi người được tự do.” Không cần chờ nàng nữa, giết địch cũng tốt, ở ẩn cũng tốt, làm thứ họ muốn làm.
Cuối cùng nàng nhìn về phía Dương Du: “Cô cô, bảo trọng.”
Dương Du còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nàng kéo dây cương, hung hăng kẹp bụng ngựa một cái, nói về phía Chung Thanh: “Trở về Lâm An.”
Thanh Ngọc không biết cưỡi ngựa, nàng ấy ngồi trên lưng ngựa của Đồng Nghĩa, nhìn thấy chủ tử đi rồi, vội vàng véo đùi Đồng Nghĩa: “Thất thần làm gì, mau chạy đi trời.”
Đồng Nghĩa đau đến mức mặt co giật, lập tức giơ roi lên đuổi theo.
Dương Du cũng đuổi theo nửa dặm, nhìn bóng người phi nước đại trên lưng ngựa, dùng sức, tuyệt vọng gọi một tiếng: “Tiểu thư!” Nhưng đáp lại nàng ấy chỉ có tiếng vó ngựa dần dần đi xa.
Suốt cả đường Vân Nương không hề ngừng.
Nóng lòng về nhà.
Ngày đó hai người chạy ra khỏi núi, Bùi An cõng nàng rồi hỏi nàng: “Nếu lúc trước ta không tới cửa, cũng không đồng ý thành thân với nàng, nàng gả cho người khác, nàng cũng sẽ đối xử tốt với hắn như vậy sao?”
Lúc ấy nàng không biết lời này có ý gì, hiện giờ thì hiểu rồi.
Nàng sẽ không, người nàng yêu chỉ có Bùi An mà thôi, chỉ biết đối xử tốt với một mình hắn thôi, không phải Bùi An thì không thể.
Sau khi Bùi An rời khỏi Giang Lăng, khoái mã tăng roi, mất ba ngày đã đến Ngạc Châu.
Người không nghỉ ngơi nhưng ngựa cũng cần nghỉ ngơi, ban đêm tính toán nghỉ chân ở quán trọ ở Ngạc Châu, vừa mới tiến vào địa giới đã thấy dân chúng trong thành ai ai cũng sợ hãi, người nào cũng đang nói chuyện chiến sự.
Ba ngày nay mấy người này cứ chạy trên đường, không có cách nào biết được tin tức bên ngoài, Vệ Minh tìm hiểu một vòng rồi trở về, vẻ mặt khẩn trương bẩm báo: “Chủ tử, người Bắc khai chiến rồi.”
Bùi An nhíu mày, mấy năm nay người Bắc cầm vàng bạc châu báu Nam Quốc cống nạp, giống như người Nam, cũng vui vẻ an nhàn, thỉnh thoảng uy hiếp một chút chứ cũng không muốn động quân ra trận, sao đột nhiên nói đánh là đánh.
“Tấn công ở đâu?”
“Tương Châu.”
Thật sự là Tương Châu, Tương Châu cách xa Giang Lăng, một hai ngày khoái mã sẽ đến, Bùi An nheo mắt: “Liên lạc với người của Minh Xuân đường, hỏi cho rõ ràng.”
“Vâng.”
Hai khắc sau người Minh Xuân đường tới, bẩm báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Theo tin tức từ đỉnh núi truyền về, công chúa Minh Dương đến Bắc Quốc bị Tam hoàng tử nhục nhã, làm trò trước mặt mọi người, muốn nhường thuộc hạ viên phòng thay hắn, trong cơn tức giận công chúa đã giết Tam hoàng tử, người Bắc bị chọc giận, hai vạn binh mã dừng quân ở Tương Châu lập tức đánh vào biên cảnh Tương Châu, bắt người Nam giao Minh Dương ra, báo thù cho Tam hoàng tử, ba ngày trước huynh đệ trong đường nghe được tin, đang tìm chủ tử ở khắp nơi, không nghĩ tới chủ tử lại đến Ngạc Châu.”
Lòng Bùi An chợt trầm xuống.
Tam hoàng tử, con trai của Lệnh phi Bắc Quốc, mặc dù không được ân sủng nhưng ngoại thích rất lợi hại.
Đừng nói hai vạn nhân mã, e là phía sau còn có đại quân đang chờ.
Mấy năm nay, nhiều nhất Cố Chấn cũng nuôi được một vạn binh mã, cộng thêm hai ngàn binh Vương Nhung Thiên để lại, cũng miễn cưỡng có thể chống cự hai vạn quân Bắc ban đầu.
Nhưng dù thắng hay thua cũng không có được thứ tốt, còn thất bại, thành trì tiếp theo chính là Giang Lăng, nếu thành công, cũng không chỉ có Tam hoàng tử, hoàng đế Bắc Quốc cũng nên sinh lòng đề phòng.
Tương Châu nguy, Giang Lăng cũng nguy.
Nàng vẫn còn ở đó.
Nỗi sợ hãi đột ngột đến giống như một lốc xoáy quấn hắn vào trong, Bùi An không thở nổi, trong chốc lát, trong đầu chỉ tràn ngập khuôn mặt đó.
Nhớ tới bên ngoài bụi lau sậy, nàng nằm trong ngực mình, hơi thở thoi thóp, sự bi thương xoay trời chuyển đất lại xông ra một lần nữa, đột nhiên hắn đứng ngồi không yên, ngẩng đầu lên, thở ra một hơi.
Lại nhớ tới buổi sáng ngày ấy đi, nàng ôm mình từ phía sau, mặt dán lên lưng mình, không nói năng câu nào, nhất định trong lòng cũng không nỡ vạn phần.
Bùi An nhìn thấy nước mắt Vân Nương chảy xuống, ôm hắn không buông tay, làm nũng với hắn: “Lang quân có thể chải đầu cả đời cho ta không?”
Hắn đã hứa với nàng: “Được.”
Nàng mỉm cười, đứng ở trước xe ngựa, cuối cùng nói với hắn một câu: “Ta chờ lang quân trở về.”
Bóng dáng lẻ loi đứng trước cửa ngõ nhỏ hiện lên trong đầu, làm sao cũng không dứt ra được.
Nếu nàng cứ đi như vậy, hắn nên làm sao đây, hắn không dám nghĩ, nhưng đại khái cảm thấy cuộc sống này không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Ban đầu người nhà hắn chết khắp nơi, thứ duy nhất chống đỡ hắn đi tới hôm nay chính là thù hận, bây giờ đột nhiên có người chui vào lòng mình như vậy, khiến hắn ngoại trừ báo thù ra còn nhen nhóm hy vọng với thế gian này một lần nữa, giờ lại muốn dập tắt nó, lại để cho hắn trải qua cảnh sinh ly tử biệt lần nữa, hắn không biết mình còn có thể chịu đựng nổi nữa không.
Tương Châu có chiến hỏa, nhất định Giang Lăng là nơi nhận được tin tức đầu tiên.
Ngày thứ hai hắn đi, nàng đã biết, với tính tình của nàng nhất định sẽ không ngoan ngoãn trở về Quả Châu, không biết nàng có sợ hãi hay không, trong lòng nhất định chờ mong Bùi An sớm ngày trở về.
Nhưng chuyến này hắn trở về Lâm An, thứ hắn muốn chính là mạng chó của hoàng đế, sao có thể nhanh lên được.
Ngựa nhanh hơn nữa, chỉ riêng lộ trình đi lại cũng phải mất một tháng, chờ hắn trở về, nàng vẫn còn ở đó sao, nhan sắc nàng chói mắt, sợ là người đầu tiên trở thành mục tiêu của người Bắc.
Lại nhớ tới ngày đó ở đầu đường, ánh mắt người Bắc nhìn nàng, Bùi An tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Người của Minh Xuân đường thấy đường chủ nhà mình chậm chạp không nói lời nào, sực nhớ tới, lại đưa một chiếc giỏ trúc cho hắn: “Đúng rồi, chủ tử, thứ này là lão Hà bảo ta chuyển cho người, nói là thứ lần trước chủ tử và phu nhân để lại trên thuyền.”
Mí mắt Bùi An rơi xuống, đưa tay nhận lấy.
Bên trong giỏ trúc là một khung vải thêu, mặt trên đã thêu một chữ “An” xong, mặt sau còn chữ “Ninh”, còn có một nửa chưa hoàn thành.
Bình an.
Chỉ có hai người ở bên nhau, hai người mới có thể cùng nhau tạo ra hai chữ “An Ninh”.
Thôi, hắn không làm được việc bỏ lại nàng, nàng không còn, phục thù thì như thế nào, tiếp tục chìm trong hối hận, đau đớn muốn chết sao.
Nàng vẫn còn sống, chờ hắn đi cứu nàng, báo thù, ngày sau rồi báo. Chỉ cần Bùi An hắn còn sống một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ lấy đầu Triệu Đào.
Bùi An cầm khung vải thêu kia, đứng lên phân phó cho Vệ Minh: “Trở về Giang Lăng.”
Trương Trị ở bên cạnh choáng váng ngay tức khắc, đuổi theo: “Bùi, Bùi đại nhân…” Đang yên đang lành, sao lại muốn trở về Giang Lăng, không muốn giết hoàng đế nữa?
Không thể, đầu Triệu Đào không rơi xuống đất, sao hắn có thể đi như vậy chứ.
“Trương đại gia về Lâm An trước, ở ngoài thành chờ tin tức của ta, nửa tháng sau nếu ta không tìm tới cửa, chính ngươi cứ tự nhiên.” Bùi An nói xong lập tức đi đến chuồng ngựa, phân phó Vệ Minh: “Phát tín hiệu, thông báo cho địa điểm ngầm ở dọc đường, triệu tập nhân mã trên núi, trực tiếp từ Quang Châu tấn công Tương Châu.”
Bây giờ Tương Châu đang nước sôi lửa bỏng, lực chú ý của người Bắc chỉ có thể ở Giang Lăng phía trước, lo lắng sẽ có binh tướng tiếp viện, sẽ không chú ý đến hai sườn, từ Quang Châu tấn công địch từ bên trái, đánh chúng trở tay không kịp, có thể tiết kiệm không ít binh mã của Cố Chấn.
Vệ Minh đáp: “Vâng.”
“Mặt khác phái người nhất định phải tìm được Minh Dương.” Nếu không có năm vạn binh mã, y cũng không biết có thể chống cự đến khi nào: “Lại phái khoái mã trở về Lâm An, bẩm báo hoàng đế, nói công chúa Minh Dương ở Tương Châu không cam lòng bị người Bắc làm nhục, dẫn đầu dân chúng khơi mào chiến sự với Bắc Quốc, nói quá trình chịu nhục càng chi tiết càng tốt, vả lại còn phải nói trước mặt văn võ bá quan.”
Triệu Đào ông ta muốn ngồi mát ăn bát vàng, mơ mộng xuân thu của ông ta.
Vân Nương đi theo Chung Thanh, suốt đường ngồi trên khoái mã, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hơn một canh giờ, khi tỉnh lại là lên lưng ngựa, dựa theo lộ tuyến của Bùi An chạy tới Giang Lăng.
Hai ngày sau, cũng đến Ngạc Châu, chỉ mua lương khô ở quán rượu, bình đựng nước, cũng không dừng lại quá nhiều mà tiếp tục chạy về phía trước.
Sau khi ra khỏi Ngạc Châu, xuyên qua khu rừng, đi đường tắt, ngày thứ năm vừa xuống quan đạo, đang định vứt ngựa đi đường thủy để đến Lâm An, tiết kiệm lộ trình thì gặp được một người trên quan đạo.
Trương Trị.
Ngày Bùi An đi đã áp giải người lên xe ngựa, Vân Nương từng gặp hắn, ngựa phi vèo vèo qua, Trương Trị nhận ra nàng, nàng cũng nhận ra Trương Trị, một người vội vàng đuổi theo, một người kịp thời ngừng lại.
Trương Trị nhìn thấy Vân Nương giống như nhìn thấy cứu tinh, ngày đó tự nhiên bị Bùi An vứt bỏ ở Ngạc Châu, làm rối loạn tất cả kế hoạch, hắn hoàn toàn rối loạn phương hướng, trong chốc lát không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, chỉ có nghe Bùi An phân phó đi Lâm An trước.
“Phu nhân, ngài tới rồi.” Trương Trị nói xong thì nhìn về phía sau, chỉ thấy được hai con ngựa mà không nhìn thấy Bùi An, không khỏi sửng sốt: “Bùi đại nhân đâu?”
Vân Nương cũng khó hiểu chuyện này, bị Trương Trị hỏi trước, trong chốc lát mặt mày nhíu lại, hỏi hắn: “Không phải đi cùng đường với ông sao?”
Trương Trị:...
Xong rồi, không gặp được.
Ông trời thật sự biết nói giỡn, Trương Trị có sức vô lực nói: “Năm ngày trước, Bùi đại nhân biết được quân Bắc đã tiến vào Tương Châu, lo lắng an nguy của phu nhân cho nên suốt đêm trở về Giang Lăng, bỏ gánh mặc kệ.”
Trương Trị nói xong, một lúc lâu sau Vân Nương cũng không có phản ứng.
Chạy suốt cả đường, môi nàng đã bị gió thổi đến mức khô khốc, sắc mặt cũng trắng đi rất nhiều, lúc này ngồi trên lưng ngựa, cả người đầy sương gió, tròng mắt yên tĩnh nhìn về phía trước, đột nhiên không còn thần thái.
Trương Trị nhớ tới chuyện này, chỉ cảm thấy vận mệnh thật trêu người, không khỏi cảm thán một tiếng, nói tiếp: “Người bên ngoài đều nói Bùi đại nhân máu lạnh vô tình, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên hắn cực kỳ yêu phu nhân, phu nhân có biết, năm đó Bùi phu nhân và tiên hoàng hậu ra đi như thế nào không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...