Gà nướng tưởng dễ nhưng lúc nướng lại không dễ dàng như vậy, nàng đã nhịn đói ba ngày cho nên con gà rừng này vô cùng quý giá, lớp da bên ngoài bị cháy nàng cũng không nỡ vứt, xé ra bỏ vào miệng mình, còn phần thịt mềm bên trong thì xé nhỏ thành từng miếng nhỏ bằng hạt cơm, trộn với nước và đút cho Bùi An ăn.
Sau đêm khuya, tiếng chim hót cũng biến mất, nàng ôm lấy hắn, không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Không biết từ khi nào, chỉ cần có người trong ngực ở bên cạnh nàng, hình như nàng chẳng sợ bất kỳ điều gì cả.
Sau khi đút thịt, nước cho Bùi An, nàng đứng dậy đi tới nơi phụ cận tìm ít củi, bỏ thêm vào đống lửa.
Sau khi trở về cứ ôm hắn ngồi trước đống lửa, thỉnh thoảng đầu ngón tay sờ chóp mũi hắn một chút, hơi thở yếu ớt kia truyền đến chính là tất cả động lực để nàng sống sót.
Nàng nhất định phải dẫn hắn ra ngoài.
Cả hai phải sống sót.
Sau nửa đêm Vân Nương mới ngủ, hôm sau tỉnh lại Bùi An nằm trong ngực nàng, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, vẫn chưa tỉnh.
Sự khủng hoảng và luống cuống tay chân kia bức ép khiến nàng rất muốn cất tiếng khóc to một hồi, nhưng nàng không thể, chỉ có nàng, nàng nhất định phải chống đỡ thì hai người mới có đường sống.
Nàng lại thăm dò chóp mũi của Bùi An một lần nữa để đảm bảo rằng hắn còn sống, bắt đầu lên kế hoạch cho con đường phía sau.
Mặc dù trong rừng không có đường đi nhưng khoảng cách giữa cây cối rất lớn, sức lực của nàng lại quá nhỏ, không cõng được Bùi An, muốn dẫn hắn ra ngoài nàng phải tìm một thứ gì đó để kéo.
Nàng lại đặt hắn lên cỏ mềm rồi đi tìm nước ở gần đây trước, nơi này là chân núi sẽ có nhiều nguồn nước nhưng lại đi về phía trước, không ai biết trước sẽ có tình huống gì, một ống trúc không đủ, nàng dùng đoản đao Bùi An để lại chuẩn bị vài ống trúc, tất cả chúng chứa đầy nước.
Chuẩn bị nước xong, nàng bắt đầu chặt cây trúc để làm bè trúc.
Nàng là một đại tiểu thư trong khuê phòng nhà cao cửa rộng, chưa từng làm những việc này, nhưng người chỉ cần có hy vọng, có niềm tin, sẽ có tiềm lực vô hạn.
Bản năng sinh tồn khiến nàng không gì không làm được.
Nàng dựa vào chiều cao của Bùi An để chặt cây trúc thành những khúc dài bằng nhau, sau đó đi trên núi cắt dây leo quấn trên cây, lúc buộc lại mới biết trúc quá trơn, không buộc được cho nên nàng đi chặt thêm mấy cái cây ghép lại với nhau.
Tay nàng bị cành cây cứa vào thành vết thương, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra ngoài, ngực cũng ướt đẫm, nàng làm giống như không phát hiện, trong lòng chỉ nghĩ mau chóng hoàn thành, nhanh chóng dẫn hắn đi ra ngoài, tìm một lang trung cứu hắn tỉnh lại.
Nàng biết rõ, mình đang giành giật thời gian với Diêm Vương.
Mất nửa canh giờ nàng mới làm xong, nàng kéo Bùi An lên trên, trước khi xuất phát nàng xé một miếng thịt gà rừng tối hôm qua, nhai nuốt vào trong bụng sau đó đi tới nguồn nước uống đủ nước.
Nàng không thể ngã xuống, nàng phải đảm bảo thể lực của mình, tất cả đã sẵn sàng, nàng quàng dây thừng buộc chặt bè lên trên vai rồi kéo hắn đi về phía trước.
Nơi mặt trời mọc là phía đông.
Nàng thầm lẩm nhẩm mấy ngày nay, Bùi An cõng nàng, dạy nàng câu nói phân biệt phương hướng: “Lên bắc xuôi nam, trái tây phải đông…”
Một khi bị lạc trong rừng, e là thi thể cũng không tìm được, nàng kéo hắn tiếp tục đi về phía bắc.
Chỉ cần đi theo cùng một hướng, nhất định có thể đi ra ngoài.
Lúc mệt mỏi khát đói thì nàng nghỉ ngơi tại chỗ rồi tiếp tục đi.
Từ khi mặt trời mọc đến mặt trời lặn ở phía tây, hai bên vai của nàng đã bị dây thừng hằn thành dấu vết màu đỏ sậm.
Nàng cũng đau, cũng mệt.
Lúc sắp không kiên trì nổi, nàng rất muốn khóc nhưng nước mắt vừa rơi xuống, sức lực sẽ vơi đi một nửa cho nên nàng không dám khóc, cắn răng nghẹn ngào, gian nan kéo hắn về phía trước từng bước một.
Đi được một lúc, mặt trời trên đỉnh đầu chậm rãi bị mây đen che khuất, một đợt mưa như trút nước nói xuống là xuống, trong rừng không có chỗ trốn mưa, mưa ào ào rơi xuống cây cối, rơi trúng người của hai người.
Vân Nương dừng lại, ngồi xuống bên cạnh Bùi An, bảo vệ đầu hắn trong lồ ng ngực mình nhưng nước mưa vẫn thấm ướt áo quần trên người hắn, từng dòng nước không ngừng chảy xuống theo ống tay áo, mu bàn tay và chân của hắn. Vết thương trong lòng bàn tay Bùi An trắng bệch, hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại, mưa to trút xuống, hắn nằm ở trong ngực nàng không nhúc nhích, trán nóng khủng khiếp, lúc ấy nàng mới cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng.
Cuối cùng nàng cũng bật khóc: “Lang quân, ta sợ quá, chàng tỉnh lại được không…” Nàng tình nguyện để hắn ăn thịt chân của mình.
“Chàng đã hứa với ta, dẫn ta đi Giang Lăng, còn tuyên bố phải tìm cho ta một rương trân châu to bằng miệng chén, chàng còn chưa tìm cho ta.” Nàng nghẹn lại, tính sổ từng chuyện với Bùi An: “Chúng ta đã bàn rồi, còn phải đi Quả Châu, ta muốn tặng chàng một con tuấn mã, chúng ta phải so tài một lần…”
Không, nàng không đua ngựa.
Những người muốn nàng đua ngựa đã rời đi cả rồi.
Nàng ôm chặt lấy Bùi An, nước mưa trộn lẫn với nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng nhìn gương mặt vừa tái nhợt vừa yếu ớt của hắn, không ngừng nghẹn ngào: “Chàng đã hứa rồi, chàng không được nuốt lời, ngày đó chàng mua kẹo hồ lô cho ta, chàng nói chàng sẽ không nuốt lời, chàng còn nói chỉ cần ta muốn ăn, chàng có thể mua cho ta bất kỳ lúc nào, bây giờ ta rất muốn ăn, chúng ta đi mua được không…” Nàng dán mặt lên mặt hắn, nhiệt độ nóng bừng của Bùi An làm nàng hoàn toàn sụp đổ, nàng cầu xin: “Bùi An, ta chỉ có mình chàng, chàng không được bỏ lại ta giống như phụ thân mẫu thân…”
Khó khăn lắm nàng mới gặp được một người tình nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng, nàng không muốn bị mất đi nữa.
Nhưng hắn nóng quá, nếu không hạ nhiệt hắn sẽ chết mất.
Nàng nên làm gì bây giờ.
Nàng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cũng may trận mưa này dữ dội nhưng đến nhanh đi cũng nhanh, nàng vắt khô nước trên áo quần của hắn sau đó xé một miếng vải trên người mình, đắp trên trán hắn, nàng không thể dừng lại, nàng phải đi.
Diêm Vương sẽ không chấp nhận một linh hồn tài giỏi như hắn.
Chắc chắn cả hai có thể đi ra ngoài.
Nàng xốc lại tinh thần một lần nữa, quàng dây thừng kéo Bùi An đi về phía trước, trong khu rừng có mưa nên khắp nơi toàn bùn đất, trên làn váy và giày của nàng dính đầy bùn vàng.
Hai vai nàng đã bị ma sát mòn da, vết máu thấm đẫm áo quần, trong tai chỉ có tiếng nhịp tim đập liên tiếp của mình, không biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài có tiếng “thùng thùng” nhảy lên, xông vào trong rừng, cực kỳ giống tiếng vó ngựa.
Vân Nương sửng sốt, vội vàng nghe lần nữa.
Tiếng động kia lại không còn, đang lúc nàng cho rằng lại là ảo giác của mình, tiếng vó ngựa kia chợt vang lên rõ rệt.
“Chạy!”
Có người!
Trong chốc lát cảm xúc nàng quá kích động, không mở miệng thành tiếng, đấm vào ngực hai cái mới ổn định rồi liều mạng hô to: “Có người không.”
“Có người không, cứu mạng!”
Nàng kêu từng tiếng, dùng hết sức lực kêu cứu.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, một lát sau, nàng nhìn thấy một người cưỡi ngựa chạy về phía nàng, nàng giống như nhìn thấy ánh bình minh, cả người ngã quỵ, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Người nọ đến trước mặt nhưng không xuống ngựa, cau mày hỏi: “Các ngươi là ai, sao lại ở nơi hoang vu này?”
Lúc này Vân Nương mới thấy rõ, là một vị phụ nhân chừng ba mươi tuổi.
Vân Nương vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, thái độ thành khẩn nói: “Quý nhân, hai chúng ta vốn đi tới Giang Lăng, nhưng giữa đường thuyền xảy ra sự cố, rơi xuống sông, lúc tỉnh lại thì bị cuốn vào bụi lau sậy này, đi ba ngày mới đi ra khỏi đây, xin quý nhân giúp đỡ…”
Dường như người nọ không hứng thú với lời nói của nàng, cũng không có ý định muốn cứu giúp, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Bùi An trên bè phía sau nàng, đột nhiên cắt ngang hỏi: “Hắn là gì của ngươi?”
Vân Nương sửng sốt.
Cùng là nữ, sao nàng không hiểu được ý tứ trong mắt phụ nhân kia chứ.
Bi thống rất nhiều, nàng câm lặng, đã thảm thành vậy rồi mà còn “quyến rũ” được người ta, trước mặt sống chết nàng cũng không câu nệ tiểu tiết này, hào phóng nói: “Bẩm quý nhân, đây là huynh trưởng của ta.”
Ánh mắt của phụ nhân kia lại lướt qua trên mặt nàng một chút, so sánh một phen, dáng vẻ rất tiêu chuẩn, nếu chỉ là huynh muội, hình như có phần không giống...
“Quý nhân, xin ngài giúp đỡ, cứu huynh trưởng ta đi, ta và huynh trưởng không có cha mẹ từ sớm, thuở nhỏ cơ cực, mắt thấy huynh trưởng đến tuổi thành thân, nhớ tới lúc cha mẹ còn sống có định ra một mối hôn sự cho huynh trưởng, cho nên cả hai đi đến Lư Châu cầu hôn, tính toán cưới tẩu tử về nhưng đối phương ghét bỏ nhà ta nghèo, không chỉ lui hôn mà còn đuổi ta và huynh trưởng ra ngoài, vốn tưởng rằng đây đã đáng thương lắm rồi, không ngờ còn gặp phải tai nạn này, có lẽ là kiếp trước có nợ nần oan nghiệt, duyên phận chưa hết, ông trời còn bắt chúng ta trải qua kiếp nạn này…”
Cả người nàng thê thảm, ngược lại cũng không cần tỏ ra đáng thương.
Dường như phụ nhân bị thuyết phục, xoay người xuống ngựa rồi đi tới trước mặt Bùi An, nhìn chằm chằm mặt hắn lại nhìn một hồi, có phần hài lòng, cúi người xuống. Đột nhiên nắm lấy lòng bàn tay của hắn.
Trong lòng Vân Nương căng thẳng, muốn đi lên hất tay nàng kia ra theo bản năng nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cũng may phụ nhân chỉ mở lòng bàn tay xem vết thương của hắn mà thôi, sau đó còn sờ trán hắn: “Hắn nóng quá, khá phiền phức.”
Vẻ mặt Vân Nương hoảng hốt, khổ sở cầu xin: “Quý nhân, ngài nhất định phải cứu huynh trưởng ta, nếu huynh trưởng tỉnh nhất định nhớ ơn quý nhân trong lòng, báo đáp ân nhân, huynh trưởng ta không chỉ đẹp trai mà con biết làm thơ, thổi sáo…”
Vì cứu y, nàng bất chấp giá nào.
Phụ nhân này thân cao mã đại(1), vừa nhìn là biết là một người thô lỗ, mà kiểu người phụ nữ tục tằn thô kệch này, thật ra trong lòng rất thích các công tử nhã nhặn văn chương.
(1)Ý chỉ sự cao lớn, khổng lồ.
Đúng như vậy, nàng nói xong ánh mắt phụ nhân đã sáng lên, thấy cả người Bùi An nằm chật vật trên bè, đau lòng nói: “Da thịt trắng trẻo mềm mại này đó, đặt trên đó rất đáng tiếc…” Nói xong nàng kia quay đầu lại trách cứ Vân Nương: “Ngươi nói ngươi là muội muội ruột, vậy sao lại nhẫn tâm nhìn huynh trưởng của mình thành như vậy chứ, nói thật cho ngươi biết, khu rừng này rất lớn, nếu không tìm được đường thì nửa tháng các ngươi cũng không đi ra ngoài được, vả lại hắn còn sốt, nếu cứ theo cách chậm trễ của ngươi, không quá hai ngày hắn sẽ chết…”
Vân Nương ngơ ngác ngây ngốc ở đó, sắc mặt tái nhợt, dường như bị dọa cho choáng váng.
Phụ nhân nhìn nàng một cái, thấy mục đích đạt thành sau đó nói tiếp: “Nhưng mà ngươi yên tâm, coi như hôm nay hai ngươi may mắn gặp ta vào rừng hái thuốc, vết thương này nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, còn phải xem ngươi gặp loại đại phu gì…”
“Thần y!” Phụ nhân còn chưa nói xong, Vân Nương đã chắp tay bái lạy nàng, kích động nói: “Hôm nay may mắn gặp được thần y, là phúc phận của ta và huynh trưởng, ân tình của thần y, huynh muội ta hai người ghi nhớ trong lòng, ngày sau tất sẽ báo đáp.”
Cái gọi là bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, mình bán dược liệu mười mấy năm, bán lâu cũng học được nửa bản lĩnh của đại phu.
Nhưng ngày thường mấy tên lỗ mũi trâu đó xem thường nàng nhất, bây giờ nhìn vẻ mặt sùng bái của tiểu cô nương, còn gọi nàng một tiếng thần y, mặc dù có vài phần khoa trương nhưng phụ nhân nghe cao hứng.
Thôi, nếu còn không cứu, tên mặt trắng này lành ít dữ nhiều.
Nàng đứng dậy sai Vân Nương: “Được rồi, lại đây giúp đỡ đi, chuyển người lên lưng ngựa.”
“Được.” Vân Nương cướp đầu của trước, kéo cánh tay Bùi An lại.
Chạm vào chân thì được, mặt thì không được.
Phụ nhân nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ sự châm chọc nói: “Ngươi có thể kéo lên được chắc?”
“Ta…”
“Tránh ra.” Phụ nhân ghét bỏ kéo nàng ra, trực tiếp kéo cánh tay Bùi An rồi kề sát hắn vào người mình, chặn ngang hông ôm lên.
Lúc này không chỉ chạm vào, mà còn ôm.
Mí mắt Vân Nương giật giật.
Thế nhưng sức lực của phụ nhân kia rất lớn, thoải mái đặt Bùi An ở trên lưng ngựa sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Nương, cả người chật vật, trên bả vai còn có vết máu, hình như giày cũng bị mài mòn.
Thảm thì rất thảm.
Nhưng lưng ngựa của nàng không đủ để ngồi.
“Ngươi tự đi theo trước, nếu không theo kịp thì chờ ngày mai ta đi đón ngươi cũng được.” Phụ nhân giẫm lên khoen chân(2), đang chuẩn bị bước lên lưng ngựa, rời đi thì tay Vân Nương giữ chặt ống tay áo nàng ấy lại.
(2)Chắc là cái để bước lên ngựa á mọi người, mình không chắc có phải khum nữa, mình để đây nha: 脚环
Nàng không tin.
Nhìn là biết người này không phải người lương thiện gì rồi, nếu nàng ấy đi rồi, còn quay về đây mới lạ.
Nàng không thể để Bùi An rời khỏi tầm mắt mình.
Vân Nương vội vàng nói: “Quý nhân, ngài không biết, trước khi cha mẹ ra đi, từng giao ta cho huynh trưởng, bảo huynh trưởng phải chăm sóc tốt cho ta, huynh trưởng thành như bây giờ cũng là vì cứu ta, nếu ta có mệnh hệ gì, cả đời này huynh ấy cũng không yên ổn, sao huynh ấy còn tâm trạng làm thơ thổi sáo chứ…”
Phụ nhân:...
“Dong dài…” Phụ nhân không kiên nhẫn dời chân xuống, nhường khoen chân cho nàng: “Ngươi đi lên trước đi, đỡ huynh trưởng ngươi ngồi ở sau cho chắc, mông ta to, ghét bị chen chúc.”
“Cảm ơn quý nhân, quý nhân yên tâm.” Vân Nương sợ nàng ấy đổi ý, lập tức giẫm lên khoen chân, không có bất kỳ dây dưa nào, lưu loát trên lưng ngựa.
Thấy nỗ lực bảo vệ mạng sống của nàng, phụ nhân cũng sửng sốt một chút, lạnh nhạt một tiếng: “Nói trước, ta cũng không phải là Quan Âm Bồ Tát gì, không có lòng thiện phổ độ chúng sinh, tiền cứu mạng này, còn có tiền thuốc của huynh trưởng ngươi, không được thiếu một cắc nào.”
“Đó là đương nhiên, quý nhân ra tay cứu giúp, ta đã cảm kích vô cùng, sao có thể để quý nhân cứu người vô ích chứ.”
Cũng là người biết nghĩ.
Người phụ nữ bước chân trái vào khoen chân, bước qua đầu ngựa bằng chân sau.
Trên lưng ngựa ngồi ba người, Bùi An bị kẹp ở giữa, không cần phụ nhân nói Vân Nương cũng ráng ngồi về phía sau, tay đỡ lấy thắt lưng Bùi An, để cho hắn nằm trong ngực mình, không cho hắn đụng phải người của phụ nhân.
Con ngựa nhanh hơn rất nhiều chiếc bè nàng làm, trước khi trời tối, ba người đã đi ra khỏi rừng rậm.
Không có cây cối che chắn, trước mắt thoáng cái rộng rãi ra, thôn xóm nhỏ dưới chân núi sáng lên từng ánh đèn dầu như ánh sao, khi ánh lửa rơi vào trong mắt Vân Nương, giống như qua mấy đời.
Nàng lặng lẽ cầm tay Bùi An, âm thầm nói với hắn: “Bùi An, kiên trì thêm một lát, chúng ta thật ra thoát khỏi đó rồi.”
Phụ nhân đưa hai người đến nhà, phòng không lớn, tường đất ngói đen, tổng cộng có hai gian phòng.
Phụ nhân khiêng Bùi An đi đến gian bên trái.
Nhìn thấy dược liệu khắp viện, Vân Nương biết nàng ấy không phải là đại phu gì, chỉ là người bán thuốc, ngược lại trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này có thể gặp được một người bán thuốc, đã là ông trời mở mắt.
Phụ nhân đặt Bùi An ở trên giường sau đó đi vào phòng bốc thuốc, cũng không dùng cân, cầm trong tay ước lượng một chút, sau khi phân loại xong thì cầm đi giao cho Vân Nương: “Lần này ngươi nghiền thuốc thành vụn, bôi lên miệng vết thương trong lòng bàn tay hắn, sắc ba bát còn nửa bát cho hắn uống, cối xay ở ngoài sân, bệ bếp phía sau, tự ngươi đi làm đi, ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một lát đã.”
Vân Nương gật đầu nhận lấy: “Được, cảm ơn thần y.”
Vân Nương cầm thảo dược, trước tiên châm lửa dựa theo cách phụ nhân nói, sau khi sắc thuốc lại vội vàng lại đi nghiền thuốc.
Sau khi xong xuôi, cả người nàng toàn tro đen, hơn nữa đi trên đường mấy ngày như vậy, trên dưới cả người không còn dáng vẻ ban đầu.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, ai mà nghĩ nàng là đại tiểu thư con nhà nòi chứ, chỉ một ngày không tắm rửa cả người nàng nhớp nháp phát hoảng, đừng nói tới áo quần, ngay cả đế giày cũng hiếm khi dính tro bụi.
Nhưng cơ bản nàng không nghĩ tới những thứ này, tâm tư chỉ đặt lên người người nọ nằm trên giường.
Nửa canh giờ sau, Vân Nương bưng thuốc đã sắc vào, nâng hắn dậy để hắn tựa vào trong ngực mình, chậm rãi đưa thìa lên môi hắn, cả người Bùi An nóng bừng nhưng hình như có một chút ý thức, thìa vừa đụng vào miệng hắn, hắn đã tự biết mở miệng.
Nàng đút từng muỗng một, sau đó đi ra ngoài lấy các loại thảo mộc đã nghiền nát vào.
Vết thương trong lòng bàn tay Bùi An sưng đỏ không chịu nổi, nhìn rất dọa người, sau khi nàng đi rửa sạch vết thương thì dùng gậy gỗ, nhẹ nhàng bôi thảo dược lên miệng vết thương của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...