Sau giờ Ngọ, gió trên boong thuyền rất mạnh.
Bùi An đưa lưng về phía bên này, đứng trước mặt Đại thiếu gia Tiêu gia, gió thổi áo của hắn tung bay nhưng dáng người lại không nhúc nhích.
Đại thiếu gia Tiêu gia lấy một bức hồ sơ trong tay áo đưa cho Bùi An: “Đây là hồ sơ ghi chép năm đó của Nội Thị Tỉnh(1), sau khi Bùi đại nhân xem xong sẽ rõ.”
(1)Nội Thị Tỉnh là một cơ quan phục vụ cuộc sống hàng ngày của hoàng đế trong hệ thống chính thức của Trung Quốc và các thành viên của nó chủ yếu bao gồm các hoạn quan. Đứng đầu là Nội giám, nội thị, nội hầu…
Hai năm nay, uy danh của Bùi An ở bên ngoài từ một quan giám sát nho nhỏ đến khi ngồi lên vị trí Ngự Sử Đài Đại Phu, muốn gì mà không có được, nhưng trớ trêu thay, đồ vật của Nội Thị Tỉnh lại không dễ lấy.
Hoàng đế đa nghi nặng nề, Bùi An sợ rút dây động rừng.
Bây giờ Đại thiếu gia Tiêu gia mang đồ đến tay hắn, đối với Bùi An mà nói không khác gì cục vàng.
Hồ sơ ghi vào ngày mùng tám tháng tám mười năm trước, ghi lại cuộc sống hằng ngày ăn uống ngủ nghỉ của hoàng thượng và tiên hoàng hậu Bùi thị.
Giờ Thìn, phu nhân Bùi phủ Quốc công dẫn thế tử tới, tiến cung gặp hoàng hậu Bùi thị, buổi trưa cùng dùng bữa, cuối giờ Ngọ, bởi vì hậu cung có tranh chấp nên Bùi thị rời khỏi tiệc giữa chừng.
Giờ Mùi(2), không lâu sau khi hoàng hậu Bùi thị trở về, cho lui tất cả cung nhân.
Giờ Thân(3) một khắc sau khi Bùi phu nhân xuất cung, hoàng hậu Bùi thị uống thuốc độc, tuyên triệu thái y, rạng sáng, hoăng.
(2)khung giờ từ 13h00-15h00.
(3)khoảng thời gian từ 15h00 – 17h00.
Cơ bản tiên hoàng hậu Bùi thị không phải bị bệnh mà chết.
Ánh mắt Bùi An dần dần lạnh lẽo như băng, ký ức vô cùng rõ ràng được khắc ở trong đầu nhớ lại lần thứ hai.
Ngày đó cũng là một ngày trời đẹp, cô cô vừa đi, hắn và mẫu thân cùng dùng bữa, không bao lâu sau mẫu thân nói choáng váng, cung nhân đỡ bà lên giường nghỉ ngơi.
Từ trước đến nay quan hệ giữa mẫu thân và cô cô rất thân mật, đây cũng không phải là lần đầu tiên bà nghỉ ngơi trong cung.
Sau khi đỡ mẫu thân nghỉ ngơi, cung nhân đến dỗ dành hắn: “Phu nhân đã nghỉ ngơi rồi, không phải lần trước thế tử gia muốn xem hãn huyết bảo mã sao? Nương Nương cố ý xin bệ hạ một con đấy, nô tỳ dẫn người đi xem nhé?”
Lúc đi Bùi An vô cùng vui vẻ, lúc về, bước vào phòng thì thấy khắp phòng bừa bộn.
Cô cô đã quay về, ngồi phịch xuống đất mặt mày trắng bệch, mẫu thân ngồi ở bên cạnh bà, hai mắt vô hồn, cả người như bị mất hồn mất vía, không hề có sức sống.
Bùi An sợ tới mức chạy lại lắc cô cô, lại ôm lấy cánh tay mẫu thân hỏi: “Mẫu thân, làm sao vậy?”
Một lúc lâu sau mẫu thân mới mở miệng, cố gắng mỉm cười với hắn một cái: “Cô cô con ầm ĩ với người khác cũng mệt rồi, mẫu thân cũng mệt mỏi, chúng ta đi thôi.”
Trên xe ngựa trở về, đột nhiên mẫu thân ôm chặt hắn vào trong ngực, Bùi An có thể cảm giác được thân thể bà đang phát run, hắn sợ hãi gọi vài tiếng mẫu thân, bà chỉ nói một câu với hắn: “An ca nhi, phải khoẻ mạnh.”
Ngày hôm sau trong cung truyền tin cô cô đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo, chữa trị vô ích, hoăng.
Cùng ngày mẫu thân tự trói mình ở trong phòng, phụ thân phong tỏa tin tức, ông vào cung một chuyển rồi trở về, đóng cửa không ai thấy, ngày thứ ba một mồi lửa thiêu rụi sân viên, chôn cùng mẫu thân.
Tất cả những chuyện này là vì nguyên nhân gì, từ năm Bùi An mười tuổi đã bắt đầu điều tra. Không phải hắn chưa từng hoài nghi, nhưng hoài nghi như vậy, hắn không dám nghĩ, hắn tình nguyện tin tưởng tất cả đều là giả, nhất định còn khả năng khác.
Nhưng ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển xuống, phía dưới một dòng chữ vô cùng rõ ràng: Mùng tám tháng tám, giờ Mùi một khắc, Huệ Khang Đế bãi giá cung Vĩnh Ninh.
Điều trong lòng hắn sợ nhất, không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng cũng phải lộ ra ngoài, không cho phép hắn trốn tránh, chân tướng như vậy túm lấy lục phủ ngũ tạng của Bùi An, sự thống hận và phẫn nộ chui vào trong máu, thiêu đốt lồ ng ngực đến mức phát đau.
Đi Giang Lăng thì như thế nào, tìm thấy Trương Trị thì như thế nào, hắn không cần đi chứng thực bất cứ thứ gì nữa, bằng chứng như đinh đóng cột đã đặt ở trước mặt, hắn còn chờ điều gì nữa.
Tên chó Triệu Đào kia, phải chết.
Sống thêm một ngày, càng khó hoá giải được hận thù trong lòng hắn.
Đại thiếu gia Tiêu gia thấy năm ngón tay Bùi An nắm chặt hồ sơ, hai mắt đục ngầu, con ngươi đỏ như máu, biết hắn đã hiểu nên dựa theo nguyên văn phụ thân hắn dặn dò, nói: “Sau cổ đương kim hoàng hậu Ôn thị có một vết bớt hình phượng hoàng, phụ thân nhờ ta chuyển lời cho Bùi đại nhân, nói từ trước đến nay Bùi đại nhân luôn thông minh, chớ đứng sai đội, làm cho lệnh tôn lệnh đường lạnh lòng.”
Hồ sơ là năm đó Tiêu Hầu gia liều chết mang ra khỏi cung, giữ lại cho đến nay. Gần vua như gần cọp, coi như là ông ta cũng có nhược điểm và chuyện xấu của Huệ Khang Đế.
Bây giờ, hồ sơ rơi vào tay của Bùi An, mẫu thân chịu nhục, cả nhà năm mạng người, huyết hải thâm thù như vậy, sao hắn còn có thể bán mạng cho hoàng đế?
Ngày Bùi An làm phản, cũng chính là ngày Hầu phủ hắn đông sơn tái khởi.
Gió sông cuốn sóng biển cao hơn một mét, nước sông cuồn cuộn trộn lẫn tiếng gió, cách quá xa, Vân Nương không nghe thấy hai người đang nói gì.
Chỉ thấy sống lưng cao ngất của Bùi An giống như hơi cong một chút.
Nàng cũng không sợ bị ai nhìn thấy, xách váy đi ra, vừa mới lên boong thuyền đã thấy Tiêu Oanh phía trước lấy một cây đao trong ống tay áo, giống như điên lao về phía Bùi An.
Sau khi biết Bùi An không muốn cưới mình, Tiêu Oanh hoàn toàn vô vọng, giữ lại mạng thì có lợi ích gì, chó sống hơi tàn à, nàng ta không biết sống nghèo khổ ti tiện như vậy.
Đã như thế, vậy cùng nhau đi chết đi.
Bùi An đứng ở phía trước vẫn đứng ở chỗ đó, hình như hắn không hề phát hiện, Vân Nương biến sắc kêu lên một tiếng: “Lang quân cẩn thận.” Rồi xông lên phía trước để ngăn cản.
Tiêu Oanh nghe thấy giọng nói của nàng, đột nhiên quay đầu lại, trong mắt tràn ra sự quá khích, liều mạng giơ đao về phía Vân Nương, hiển nhiên người đã phát điên rồi. Gió quá lớn, thân thuyền lắc lư một chút, mọi người không tiến lên kịp, cây đao trong tay Tiêu Oanh đã đâm về phía Vân Nương, nàng vội vàng lui về phía sau, dưới tình thế cấp bách, Vân Nương nắm lấy một sợi dây thừng đặt trên bao tải bên cạnh, đập về phía Tiêu Oanh.
Một đao kia của Tiêu Oanh không đâm trúng nhưng cây đao sau lưng đã xuyên vào sống lưng nàng ta, đau đớn đến mức xé ruột xé gan, kéo theo từng gân mạch của nàng ta.
Là Bùi An đúng không.
Nàng ta cười tuyệt vọng, biết mình không sống được nên dùng hết sức lực cuối cùng nhào mạnh về phía Vân Nương, ôm nàng ngã xuống sông nước phía sau.
Bùi An thích nàng đúng không, vậy nàng ta sẽ khiến hắn không bao giờ có được Vân Nương.
Dựa vào điều gì mà một người bội tình bạc nghĩa, một người không biết xấu hổ cướp lang quân của người khác lại có thể song túc song phi.
Nàng ta không cam lòng!
Người của Minh Xuân đường bị Bùi An cho lui, họ đều chú ý tới Bùi An và Đại thiếu gia Tiêu gia, không chú ý đến Tiêu Oanh, Bùi An cầm hồ sơ trong tay bị phân tâm, đợi khi phát hiện ra đã nghe thấy giọng của Vân Nương.
Bùi An nhìn thấy Tiêu Oanh giơ đao đâm về phía Vân Nương, trái tim hắn đập thình thịch, trong mắt sắt lạnh, đoản đao trong tay nhanh chóng ném ra ngoài, đâm vào lưng Tiêu Oanh.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Nhìn thấy bóng người kia biến mất trên boong thuyền, nỗi sợ hãi quen thuộc đánh úp lại, gần như đầu óc hắn trống rỗng, không hề do dự một khắc nào, tung người nhảy lên nhảy xuống sông.
Nơi này là dòng nước chảy xiết, chỉ trong chớp mắt người nhảy xuống đã mất hút, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, người của Minh Xuân đường vây quanh bắt được Đại thiếu gia Tiêu gia, cũng nhảy xuống cứu người ngay tại chỗ.
Vân Nương không biết bơi, sau khi rơi xuống nước thì chìm xuống, cảm giác hít thở không thông bao trùm từ bốn phía, nàng cố gắng lắm mới đẩy Tiêu Oanh khỏi người mình nhưng lại bị một dòng nước chảy xiết khác cuốn nhào lộn mấy vòng.
Nước sông không ngừng tràn vào miệng mũi, cơ bản là không thể thở được, lục phủ ngũ tạng giống như muốn nổ tung, sau khi phập phồng mấy tiếng, ánh sáng trước mắt càng ngày càng yếu.
Toàn thân nàng dần dần mất sức, từ từ mất ý thức.
Nàng sắp chết sao?
Cứ chết đi như vậy, có phải hơi vội vàng rồi không? Ít nhất cũng để nàng nói một lời di ngôn chứ.
Mà để lại câu gì.
Phụ mẫu nàng không còn, ít gì cũng phải để lại một câu cho Thanh Ngọc: “Sau này không có chủ tử cưng chiều, ngàn vạn lần phải quản tốt miệng mình.”
Còn ai nữa?
Chỉ có Bùi An.
Vừa nghĩ tới, dường như trong đầu nàng chỉ còn mỗi hắn.
Nàng còn chưa thêu túi tiền xong, nếu biết trước thì lẽ ra nên rời thuyền sớm hơn hai ngày, thêu xong đưa cho hắn rồi chết, như vậy nàng cũng không đụng phải Tiêu tiểu thư, cũng sẽ không chết.
Nói gì cũng vô dụng.
Nàng sắp chết.
Bỗng nhiên trong lòng nàng tiếc hận vô hạn, nàng mới đi cùng hắn được một nửa đoạn đường, còn chưa tới Giang Lăng, nàng còn chưa nhìn thấy hắn lật đổ hoàng đế như thế nào...
Vừa nghĩ di ngôn này cũng nhiều lắm, cũng không thể gọi là di ngôn, phải là oán hận.
Nàng chết oan, chết đột ngột, Bùi An có đau lòng hay không?
Bùi An sẽ đau lòng đúng không, mấy ngày nay hai người ở chung rất hoà hợp, hình như hắn cũng rất hài lòng với mình, dù sao tìm được một tiểu cô nương xinh đẹp lại còn chu đáo như nàng cũng rất khó…
Bóng tối vô tận nuốt chửng nàng, mà tất cả “oán hận” trong đầu nàng đột ngột dừng lại.
Không biết qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy tim phổi đau nhói, cổ họng cũng đau dữ dội, hình như nước sông không tràn vào miệng mũi nữa, nàng vội vàng mở miệng hít thở từng ngụm không khí bị thiếu hụt.
Thở hổn hển một lúc lâu, nàng nắm lấy cổ họng, cuộn người lại ngồi dậy mở mắt ra nhìn, giống như nhìn thấy nhưng cũng giống như không nhìn thấy gì cả.
Sắc trời xám xịt một vùng, trước mắt đều là cỏ lau sậy cao hơn người.
Đây chính là đất Cửu U?
Còn chưa đợi nàng tìm hiểu kỹ, đột nhiên bên tai có một giọng nói vừa khàn vừa sốt ruột: “Nàng tỉnh rồi, cảm thấy sao rồi?”
Nàng kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trước mặt mình là Bùi An với khuôn mặt trắng bệch như sáp, giống như hắc bạch vô thường của âm phủ đi dẫn linh hồn vậy.
Sao Bùi An cũng chết vậy?
Sau cú sốc, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy đau đớn: “Lang quân, sao chàng cũng tới đây? Đại thiếu gia Tiêu gia kia đẩy chàng sao?”
Bùi An rất tài giỏi, không đáng chút nào.
Nàng vừa hỏi xong, toàn thân đã được hắn kéo vào trong ngực, hai cánh tay Bùi An vòng tay ôm chặt lấy nàng, ôm vào một cái ôm vững chắc.
Vân Nương vốn trông cậy Bùi An có thể báo thù cho mình, giờ thì tốt rồi, xuống đây hết rồi.
Nàng có phần không cam lòng: “Lang quân anh minh một đời, tài trí vẹn toàn vừa làm quan vừa làm thổ phỉ, ngoài sáng là Ngự Sử Đài Đại Phu, uy phong hiển hách, trong tối lại là Đường chủ Minh Xuân đường, không gì không làm được, không ai không sợ, nhân vật như vậy, sao lại để cho hai cây gậy gi ết chết, cái chết này cũng quá oan khuất rồi.”
Nàng nói oan khuất, là oan khuất thật, rơi nước mắt, không phải vì mình đoản mệnh mà khóc mà là tiếc hận thay Bùi An.
Nếu kiếp sau có thể làm lại tất cả, cũng không biết có thể vượt ải khó này hay không, báo thù rửa hận, tìm lại uy danh của mình.
Nghe tiếng khóc của nàng, cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của nàng, cuối cùng Bùi An cũng bình tĩnh lại, sau khi tinh thần được thả lỏng, giọng nói yếu ớt không có sức phối hợp nói với nàng: “Ừm, ta nên giết chúng sớm hơn.”
“Tất nhiên rồi.” Sau đó nàng như xong việc như Gia Cát Lượng(4) phân tích cho hắn nghe: “Lang quân không nên để cho bọn họ lên thuyền, Tiêu tiểu thư là người tàn nhẫn quá, mình không chiếm được thì phá huỷ đi, cũng không biết mấy năm nay lang quân sống sót như thế nào…” Nàng dừng một chút, cứng họng, đây không phải vẫn là bị gi ết chết sao, bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ mong kiếp sau còn trí nhớ kiếp này, đừng động một chút đã gặp tình cũ. Bùi An thoát ra, người ta còn chưa thoát ra, nào dễ dàng buông tha hắn như vậy, có thể sau khi chia tay vẫn chung sống hoà bình với nhau giống như nàng và Hình Phong cũng không nhiều lắm.
(4)Hình như mình có giải thích ở chương nào rồi á, kiểu nhận thức muộn màng, trong lúc cãi nhau thì không biết nói gì. Lúc xong việc thì lời văn tuôn như suối:))(Mình nhớ mang máng là vậy)
“Xin lỗi.” Đột nhiên Bùi An khàn giọng nói.
Chết cũng đã chết, không cần phải rối rắm những thứ này nữa, Vân Nương cho rằng hắn đang áy náy vì Tiêu tiểu thư hại chết nàng, lắc đầu nói: “Không trách lang quân, lang quân cũng không biết nàng sẽ nổi lòng xấu.”
Bùi An không đáp, càng ôm chặt nàng hơn.
Chính hắn không bảo vệ được nàng.
Không ai biết làm thế nào hắn có thể chịu đựng được một giờ sau khi hắn tìm thấy nàng, nhìn thấy nàng tái nhợt nằm trong vòng tay mình, bất động, toàn thân mềm nhũn thành một khối bùn, cảm giác hoang mang và sợ hãi quen thuộc không ngừng bao trùm, nuốt chửng hắn.
Mười năm trước hắn cũng không thể làm gì, nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sân viện, biến phụ mẫu thành tro bụi, hắn cũng không thể làm gì.
Mười năm sau, sự bất lực tương tự ở trước mặt hắn.
Sự khác biệt duy nhất là hắn tận mắt nhìn thấy sinh mạng của nàng dần dần cạn kiệt trước mặt mình.
Bùi An ôm nàng, bất lực tột cùng(5), sự vô vọng của thế giới khiến lần đầu tiên hắn nhận ra sự vô năng của chính mình, cũng cực kỳ thống hận sự bất lực của mình.
(5)Gốc là thú thủ vô sách: có nghĩa là gặp chuyện thì như bị trói tay, không lối thoát, bất lực
Bùi An chắp tay ấn ngực nàng, không biết ấn bao nhiêu lần, nỗi sợ hãi khiến tay chân hắn bủn rủn nhưng không dám dừng lại một giây phút nào, hắn không dám suy nghĩ tới chuyện nếu nàng không mở mắt ra thì sẽ như thế nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nàng phải sống.
Bây giờ nàng còn sống, dường như nỗi sợ hãi trong lòng vẫn tan biến hoàn toàn, ôm chặt nàng vào lòng, không buông nàng ra, cũng không nói lời nào.
Vân Nương có thể hiểu được tâm trạng lúc này của hắn.
Bùi An chết khi ở đỉnh cao của cuộc đời mình, đổi lại là ai cũng tức điên.
Không biết hoàng thượng sẽ ban cho ai chức vị Ngự Sử Đài Đại Phụ, ai sẽ kế thừa Đường chủ của Minh Xuân đường.
Đến lúc này, cuối cùng Vân Nương cũng hiểu được đạo lý câu nói “Khi người ta còn sống, có được càng nhiều thì lúc chết càng không bỏ được”, so với Bùi An, nàng thật sự chết một cách dễ dàng.
Chắc chắn hắn càng không cam lòng hơn nàng.
Nàng vươn tay muốn ôm Bùi An một cái, muốn an ủi hắn nhưng khi giơ cánh tay lên lại cảm thấy đau nhức bủn rủn không có sức.
Sau khi kích động lắng xuống, cơn đau ở phổi và cổ họng khi nàng mới tỉnh lại cũng dần bình phục.
Chết cũng chết rồi, còn cảm giác được sao?
Nàng khó khăn nuốt nước miếng, hơi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy những ngôi sao trên đầu, chúng rất lấp lánh chói mắt, nàng không khỏi sửng sốt, cuối cùng ý thức được có gì đó không đúng.
“Lang quân, chúng ta đang ở thiên đường hay địa ngục vậy?”
Biết mình đã chết, còn có thể dễ dàng đối mặt như vậy, sợ nàng là người thứ nhất, Bùi An bất đắc dĩ đáp một tiếng: “Nhân gian.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...