Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Vân Nương đang nắm chặt tay hắn chợt buông lỏng, cầm về đặt ở trên đầu gối của mình, mặc dù vẻ mặt chưa nói là khó coi nhưng tuyệt đối không thể nói là vui vẻ.

Trong chớp mắt tay nàng buông lỏng ra, Bùi An đã trở tay nắm lại theo bản năng nhưng nàng thu tay quá nhanh, Bùi An không nắm được, khóe mắt liếc nàng một cái, rồi lại nhìn về phía Trình cô nương, biết cả đám người này là đức hạnh gì nên ngữ khí cứng rắn: “Chân dài rồi, không biết tự mua?”

“Đường chủ nói phải, lần sau Trình Nương tự mình đi mua.” Trình cô nương ném đá vào trong hồ nước bằng phẳng, mặc kệ nó tạo ra bao nhiêu sóng gió, thấy chuyển biến tốt thì thu tay: “Đường chủ, phu nhân còn chưa dùng cơm đúng không, hôm nay thuộc hạ có săn mấy con thỏ rừng, nướng giải cơn thèm cho các ngài.”

Trình cô nương nhanh như chớp vỗ mông chạy lấy người, Chung Thanh nghe nàng ta nói thỏ rừng, hai mắt phát sáng, quay đầu lại cũng nói: “Trình cô nương, làm phiền cho ta một con với.”

“Chung phó đường chủ là người đặc biệt, làm sao có thể ăn quen với những thứ thô này, ngài vẫn nên ăn củ cải đi.”

Chung Thanh:...

Chung Thanh không nhịn được, thoáng cái đứng dậy cái “đùng”, giằng co: “Không phải chỉ nói một câu, cô xào rau bỏ muối quá ít sao, sao cô hẹp hòi đến nỗi như vậy chứ?”

Bước chân Trình cô nương dừng lại đúng lúc: “Phía dưới có nhiều huynh đệ như vậy, không có ai có ý kiến, chỉ có ngài nhiều chuyện, lúc thì không đủ muối, lúc thì không đủ mềm, miệng ngài quá quý giá nhỉ, ghét bỏ muối ít phải không, ngày mai ta ướp cho ngài một bình củ cải muối?”

“Trình Linh Tuệ! Cô đừng quá đáng!”

“Rốt cuộc là ai quá đáng, ngài dám để đường chủ phân xử không…”

“Phân thì phân, đường chủ…” Chung Thanh tức giận quay đầu nhìn về phía Bùi An, vừa lúc nhìn thấy đường chủ của mình, bị tiểu tiên nữ hất tay heo đi.

Dường như Bùi An không thèm nghe bọn họ ầm ĩ, chỉ đưa tay dắt nàng, tay vừa đến trước mặt, nàng lại không dấu vết giơ tay vuốt tóc một chút, khéo léo tránh đi.

Chung Thanh:...

Đồ con lừa Trình Linh Tuệ kia, đúng là đang đùa với lửa, vừa đốt lên, nói không chừng hắn cũng không thoát khỏi liên quan...

Đúng như dự đoán, sau khi Bùi An bị né tránh hai lần thì ngồi thẳng dậy, nhìn hai người trước mặt đang cãi nhau, sắc mặt không kiên nhẫn nói: “Nếu Trình cô nương không muốn nấu cơm, ngày mai liền trở về đi, không cần đi cùng nữa, việc nấu cơm sau này cứ giao cho Chung phó đường chủ.”

Tròng mắt Chung Thanh chớp một cái: “Đường chủ…”

Trình cô nương cũng thay đổi sắc mặt: “Đường chủ…”

“Nếu không phục, có thể rời khỏi Minh Xuân đường.” Bùi An cắt ngang, cũng không nhìn hai người trước mặt nữa, xoay người phân phó với người bên cạnh: “Chuẩn bị chỗ ở đi, buổi tối ta và phu nhân các ngươi ngủ nghỉ tại đây.”

Nửa câu đầu lạnh lùng vô tình, nửa câu sau một tiếng “phu nhân các ngươi” rõ ràng đang dỗ dành người khác.

Năm đó mình vào Minh Xuân đường như thế nào, trong lòng Chung Thanh và Trình cô nương nhớ rõ, cũng biết tính cách Bùi An như thế nào, chọc giận hắn thì không có quả ngọt để ăn.


Chung Thanh và Trình cô nương không dám ầm ĩ nữa, đồng loạt bồi tội: “Thuộc hạ biết sai.”

Bọn họ nói lời xin lỗi nhưng cũng không giải quyết được chuyện trước mặt, Bùi An quay đầu lại thấy Vân Nương đan hai tay giao nhau, rụt vào trong ống tay áo, nửa ngón tay cũng không lộ ra, rõ ràng không muốn hắn đụng vào.

Hắn đã trải nghiệm công phu hếch mũi lên mặt của nàng rồi, nhất thời đau đầu.

Còn son phấn gì đó, là khi hắn còn lớn mạnh ở trên đường thủy, quét sạch một đám buôn lậu vật tư, Trình cô nương hỏi xin hắn, nên hắn thuận tay cho nàng ta, chỉ có thế mà thôi.

Cũng không phải là hắn chủ động tặng đồ cho người khác.

Lúc này nhiều người, Bùi An không tiện nói kỹ, chỉ tiến lại gần thấp giọng nói với nàng: “Lát nữa ta sẽ giải thích với nàng.”

Vân Nương cười: “Tặng đồ cho người khác tay sẽ lưu hương, cũng chỉ là một hộp son phấn mà thôi, lang quân không cần giải thích, ta hiểu mà, giao tiếp xã giao mà, tặng đồ cho người khác là chuyện bình thường, ta cũng không nói lang quân không nên, lang quân không cần giấu giếm.”

Bùi An:...

Nàng nhớ rõ hắn từng nói trên xe ngựa với nàng, đương nhiên hắn cũng nhớ rõ, làm sao không nghe được sự châm chọc trào phúng trong lời nói của nàng chứ.

Người phía dưới đều ở đây, cãi nhau thì không hay, hắn không thể để cho người ta chê cười.

Vạn sự cúi đầu trước, chỉ có chuẩn không sai, Bùi An đi qua tiến đến trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Vi phu sai rồi.”

Nói xong cũng mặc kệ phản ứng nàng như thế nào, đưa tay ép nắm tay chặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e trên mu bàn tay nàng một chút, quay đầu nói chuyện chính với Chung Thanh: “Bảo người sắp xếp một chiếc thuyền, trưa mai đến bến đò, ta đi đường thủy đến Giang Lăng.”

Một tiếng xin lỗi kia của Bùi An không lớn nhưng cũng không nhỏ, mấy người gần đó đều nghe được, đương nhiên Chung Thanh cũng nghe được.

Hành vi khuất phục như vậy thật sự trái với tác phong của Bùi đường chủ, trình độ khiếp sợ như sấm sét đùng đùng, Chung Thanh sửng sốt ở đó quên đáp lại, đợi ánh mắt Bùi An rơi vào trên mặt hắn, hắn mới gật đầu đáp một tiếng: “Vâng.” Nói xong phản ứng lại: “Đi cùng với người ngựa của triều đình sao?”

“Người của Ngự Sử Đài đã bị vứt bỏ, ngươi nghĩ một cách đưa về Minh Xuân đường, tạm thời đưa đến tổng bộ trước.”

Cái này là nghề của hắn.

Những người mà Chung Thanh hắn thu nhận, có người nào không phải tự nguyện đến nhờ cậy đâu, họ bị buộc đến đường cùng, Minh Xuân đường chính là nhà cho những người này trú ẩn.

Kể cả mình, năm đó cũng được đường chủ thu nhận như vậy.

Chung Thanh hào sảng đáp: “Cứ để đó cho thuộc hạ.”

Bùi An nói tiếp: “Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, ngươi mau chóng trở về Kiến Khang, nếu Kiến Khang loạn lên thì để cho nó loạn tiếp, báo cho các phó đường chủ thấy ổn thì thu tay, không được ầm ĩ ra mạng người, qua một hồi, triều đình nhất định sẽ phái người xuống chỉnh đốn, ngươi tìm cách liên hệ tới Tri châu đại nhân, giúp hắn lập công, đem người bảo vệ cho tốt, hiểu rõ tận gốc rễ mới dễ đối phó, nếu lại phái người mới đến, còn phải tìm hiểu thông tin của hắn trước, quá lãng phí tinh lực.”


Nhìn Chung Thanh rất cà lơ phất phơ nhưng vừa nói đến chuyện chính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc ngay: “Đường chủ yên tâm, thuộc hạ tự có chừng mực, còn người Chu gia kia, khi nào thì giết.”

“Không cần ngươi động thủ, chỉ cần đưa người đến tay hoàng đế thôi, quan viên bị liên lụy càng nhiều càng tốt, lần này, nhất định phải nhổ sạch phe phái của Tiêu Hầu gia.” Bùi An cầm lấy một bàn tay trong lòng bàn tay, động tác cực kỳ dịu dàng, nhưng vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng.

Không có Tiêu Hầu gia, triều đình sẽ mất cân bằng, lấy tâm tính hoàng đế, chắc chắn ông ta sẽ bắt đầu một vòng tính toán mới. Mấy gia tộc thế lực lớn, bị phá hủy, rối loạn tan tành chính là thứ ông ta muốn.

Bên ngoài Lâm An lại loạn lên, loạn trong giặc ngoài, trong tay ông ta không còn người có thể dùng, chỉ có thể điều động binh lực để trấn áp.

Đợi đến lúc đó, hắn sẽ để ông ta trải nghiệm nỗi đau đớn nhất đời này của ông ta một lần nữa.

Vẻ mặt Bùi An nghiêm nghị đứng lên: “Bố trí người đến Lâm An, mau chóng vào vị trí, mặt khác lưu ý hướng đi của triều đình, một khi có gió thổi cỏ lay, lập tức tới báo.”

Chung Thanh gật đầu, đột nhiên hỏi: “Chuyến này của chủ tử, đại khái khi nào có thể trở về, bên lão phu nhân…”

Bùi An hiểu được mối quan tâm của hắn.

Bùi An ra ngoài càng lâu, lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng sẽ càng nặng.

Chạy trốn hòa thượng, không chạy được miếu, nếu lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng đủ lớn, người đầu tiên bị bắt là lão phu nhân của phủ Quốc công, dùng bà để khống chế hắn.

Nhưng hành động quá sớm cũng không được, sẽ rút dây động rừng, càng làm cho hoàng đế nghi ngờ, chỉ có đợi đến một khắc cuối cùng, ông ta mới có thể động vào phủ Quốc công.

Nhớ tới trước khi đi, tổ mẫu nói những lời đó với hắn, cuối cùng trong mắt hắn có vài tia dao động, im lặng thật lâu mới gian nan nói ra: “Chờ tin tức của cháu.”

Tất cả mọi người đang chờ, hắn không thể thua, cũng không thể sai một bước nào.

Hôm nay Phạm Huyền lấy cái chết bảo toàn cho hắn, cũng không thể để cho ông chết vô ích: “Chuyển thi thể Phạm đại nhân về Kiến Khang, chờ hoàng đế kính hầu xong thì sai người đem đầu về, nhất định phải cho ông ta một thân thể hoàn chỉnh.”

Chuyện khác Bùi An không thể cam đoan nhưng một mối thù này, tất nhiên hắn sẽ đòi lại thay ông.

Khi Bùi An nói đến chuyện chính, trên người có sự bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, hoàn toàn khác với thiếu niên ngày đó cưỡi trên lưng ngựa cưới nàng về nhà.

Vân Nương cảm thấy, Bùi An là người thông minh.

Ở trước mặt đại nghiệp như tạo phản, nếu hắn từng có một chút khuyết điểm nho nhỏ thì cũng thật sự không đáng nhắc đến.


Cái gọi là khuyết điểm không che được ngọc sáng, lúc này trên người Bùi An toả sáng hào quang làm nàng choáng ngợp, trong lòng cũng mềm nhũn, chẳng những không giận mà còn khâm phục và xót xa với hắn.

Hoá ra Minh Xuân đường lại là một cái sạp lớn như vậy, khâm phạm triều đình và thổ phỉ ở chung một chỗ, nàng không thể tưởng tượng được Bùi An làm điều này bằng cách nào.

Ngoài ra, hắn còn phải chu toàn với hoàng đế, sắm vai “gian thần” thật tốt.

Từng chuyện từng chuyện, không thể đi sai một bước nào, phí bao nhiêu đầu óc, mệt mỏi bao nhiêu, sao nàng không biết xấu hổ mà đi so đo hắn có từng tặng quà cho cô nương khác hay không chứ.

Nói chuyện chính xong, doanh trướng của bọn họ cũng được chuẩn bị xong, Chung Thanh lui xuống sắp xếp người, Trình cô nương ngoan ngoãn đi vào nhà bếp nấu cơm.

Bùi An đứng dậy lôi kéo nàng vào doanh trướng.

Không còn ai, Bùi An mới nói với nàng: “Ta không tặng son phấn cho Trình cô nương, đó là ta nhận…”

“Lang quân không cần phải nói, ta hiểu mà, ta không trách lang quân.” Vân Nương nói lời thật lòng nhưng khi nghe vào lỗ tai Bùi An, nó không phải chuyện đơn giản như vậy.

Có vẻ như nàng tức giận không nhẹ.

“Ta không lừa nàng.” Ngày đó những lờihắny nói với nàng trên xe ngựa đều là lời thật lòng, hắn không cần lừa nàng.

Vân Nương gật đầu: “Ừm, ta tin tưởng lang quân, chàng không lừa ta, lang quân thật lòng nhất.”

Bùi An:...

Sao hắn càng nghe càng thấy sai sai vậy.

Bùi An nhìn đôi lông mày giãn ra của nàng, hoàn toàn khác với lúc hắn muốn cầm tay hồi nãy, bỗng dưng không hiểu nàng đang định làm gì.

Không đợi Bùi An hiểu nguyên nhân tại sao, nàng đã xoay người đi đến chiếc bàn gỗ phía trước, khom người rót một tách trà, đưa hắn: “Chắc lang quân khát nước rồi, uống chút trà đi.”

Bùi An nhận lấy chén trà, vẫn có phần không tin: “Nàng không tức giận thật chứ?”

“Không tức giận.” Nàng cười lắc đầu: “Nếu lang quân nói không tặng thì chính là không tặng, chắc chắn Trình cô nương đòi chàng đúng không?”

Bùi An gật đầu: “Không ngờ nàng cũng rất thông minh, nhưng vừa rồi…” Vừa rồi hắn cứ sợ nàng sẽ tức giận, nhưng bây giờ đột nhiên thấy nàng hết giận, trong lòng cũng không tốt lắm, hình như càng bị chặn miệng hơn trước.

Vân Nương:...

Nàng tuyệt đối không thể nói ra, bởi vì ánh sáng của hắn đã soi rọi nàng, nàng hoàn toàn không để ý đến khuyết điểm nhỏ này.

Thấy Bùi An vẫn còn rối rắm, nàng nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta nhất thời hồ đồ, sau khi suy nghĩ một lát ta mới nhận ra rằng nếu lang quân thật sự có lòng với Trình cô nương thì mấy năm nay đã chọn nàng rồi, sao còn chờ đến lúc Trình cô nương đến đòi danh phận chứ? Chỉ cần lang quân vui vẻ, chỉ cần một câu Trình cô nương có thể trở thành phu nhân của Minh Xuân đường, vả lại theo ta nhìn thấy, Trình cô nương không phải loại người chờ đợi danh phận gì, không nhất định phải công khai, cứ lén lút yêu đương, vụng trộm liếc mắt đưa tình, cũng là một loại tình thú…”

Mí mắt Bùi An giật giật.

“Đáng tiếc lang quân không vui, nàng lại có tâm tư, một cây làm chẳng nên non, không có lửa làm sao có khỏi, một người như nàng thì sao làm thành chuyện được, phải không?”


Bùi An:...

Lúc này Bùi An dám khẳng định, có gì đó không ổn rồi.

Nhưng trên mặt nàng không thể hiện một chút gì, một dáng vẻ bụng to như Phật Di Lặc, thậm chí còn khuyên ngược lại hắn: “Lang quân đẹp trai, trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện bình thường, đừng nói tiểu cô nương đòi lang quân mấy thứ vật chết như son phấn gì đó, cho dù bọn họ muốn lang quân hôn một cái, vậy cũng hiểu được, nhưng lang quân đều cho tất cả các nàng sao? Không thể đâu, lang quân có thể là người tùy tiện như vậy sao, đường đường là thế tử phủ Quốc công, tam phẩm Ngự Sử Đài Đại Phu, còn là đường chủ Minh Xuân đường, thân phận tầng tầng lớp lớp, dùng cái danh nào thì cũng là thân phận quý giá, chứ không phải là công tử trong nhạc phường, mở miệng dỗ dành ngàn người, lưu tình khắp nơi.”

Mắt thấy khóe miệng Bùi An giật một chút, hắn biết ngay nàng “không từ thủ đoạn” với hắn mà.

Nàng đang quanh co lòng vòng mắng hắn, không phân biệt bên nào nặng bên nào nhẹ, cố ý cho người ta suy nghĩ nhiều.

Cái đầu này mà ngu ngốc ở đâu chứ, linh hoạt giống như một trục xoay, xoay chuyển đến mức gọi là vừa nhanh vừa chuẩn.

Nàng cũng không nghĩ tới, chỉ thuận miệng trôi chảy nói hơi nhiều chút, xong rồi, “lòng bao la rộng lượng” lúc trước lãng phí vô ích rồi, nàng sửng sốt một chút, suy nghĩ nên hòa giải như thế nào, đột nhiên nghe Bùi An nói: “Không nhìn ra phu nhân lại có kinh nghiệm như vậy, chẳng lẽ lúc trước cũng lén lút cùng người liếc mắt đưa tình, được người ta tặng quà? Còn hiểu rõ các công tử ở nhạc phường như vậy, chẳng lẽ cũng được người ta dỗ dành rồi?”

Nàng không có ý định tính sổ với hắn, thế mà hắn lại nói ngược lại mình.

Cho dù lúc này trên người Bùi An cõng mười mặt trời, chọc mù mắt nàng, nàng cũng không thể chiếm thế hạ phong: “Cũng không có lợi hại như lang quân nói, có được người ta liếc mắt đưa tình hay không ta không chú ý đến. Nhưng mà được tặng quà thì vẫn có, về phần công tử của nhạc phường, không phải ta muốn đi gặp mà là đối phương chen vào trong quán trà, nằng nặc phải tấu một khúc cho ta, mà ta cũng không thể ấn tay hắn lại, bảo hắn đừng đàn nữa.”

“Ấn tay hắn?” Gân xanh Bùi An nhảy thình thịch hai cái.

Nàng coi như không nghe thấy, rộng lượng cười: “Những chuyện này đều là chuyện trước khi gặp lang quân, lang quân từng nói không nhớ nhung chuyện quá khứ, ta cũng giống như vậy, quá khứ đều đã qua, ta cần gì phải lật những món nợ cũ này.”

Đột nhiên Bùi An lại có cảm giác máu dồn lên đ ỉnh đầu, giống như mấy lần trước.

Hắn nhẫn nhịn, ngữ khí không ôn hoà được, gượng gạo hỏi: “Ai?”

Vân Nương không rõ chữ này của Bùi An là có ý gì.

“Ai ở nhạc phường tấu nhạc cho nàng?” Bùi An bước lên tới gần nàng, lại nói: “Ai tặng đồ cho nàng, tặng cái gì, còn giữ lại hay không, đưa cho ta xem một chút.”

Vân Nương:...

“Lang quân, không phải chàng nói…”

“Coi như đánh rắm.” Bùi An gắt gỏng nói một câu th ô tục, chính hắn cũng bị kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng bị dòng màu dồn dập trong ngực quấy rối đầu óc.

Hắn đã đoán được từ sớm, với dung mạo như nàng, sao có thể an phận được, cho dù nàng an phận, người bên ngoài cũng không thể.

Có phải những lời an ủi hôm nay nàng nói với hắn cũng từng nói với người khác không, có phải khi nàng ở chung với tên đàn ông khác cũng đối xử với hắn như vậy không.

Hoặc là nói, chỉ cần là phu quân của nàng, dù có phải hắn hay không, nàng cũng sẽ phu xướng phụ tuỳ(1), cầm sắt hoà minh.

(1)Phu xướng phụ tùy (cảnh đầm ấm, thuận hòa trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.)

Vấn đề này vừa đưa ra, ngực Bùi An càng bực bội thêm, giống như có một đống vấn đề khó khăn còn tốn nhiều thời gian sức lực của hắn hơn là bày mưu tính kế cho đại nghiệp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui