Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Mấy đứa trẻ đứng ở bờ đối diện, ngẩng đầu ch ảy nước mũi, dùng sức hú hét khóc lóc thảm thiết, còn Bùi An bình tĩnh quay người, mây đen trên mặt tiêu tan, lấy tiền trả cho giỏ hoa quả kia, cũng không đi dạo nữa mà dắt tay Vân Nương quay trở về: “Quần áo ướt rồi, đi về thôi.”

Đồng Nghĩa và Thanh Ngọc đi đằng sau, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, Đồng Nghĩa sững sờ một lúc còn Thanh Ngọc thì hai mắt sáng lên, khen nói: “Cô gia uy vũ.”

Đồng Nghĩa:...

Có thù tất báo, ngay cả trẻ còn ba tuổi cũng không tha, đúng là chuyện chủ tử nhà hắn có thể làm ra mà.

Trời không lạnh nhưng váy ướt vẫn dính chặt lên người, thành thử đường cong trên lưng nàng cứ lờ mờ như ẩn như hiện, Bùi An đi sau nàng hai bước mới phát hiện ra, giờ cánh tay lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bàn tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh, cổ tay áo rộng rũ xuống che kín mít phần lưng của nàng.

Vân Nương được hắn ôm vào trong ngực, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, một bên vai nàng dựa vào trong ngực hắn, một bên còn lại được lòng bàn tay to lớn bao trùm. Khác với thời tiết nóng bức, dường như sau lưng nàng đã xây dựng một bức tường ấm áp, trong phút chốc mọi ưu phiền như được xua tan hết, nàng chỉ cần vững vàng bước về phía trước, thoải mái chiêm ngưỡng vẻ phồn hoa náo nhiệt trước mặt.

Từ lúc mẫu thân ra đi, nàng chưa bao giờ được người nào ôm như thế này.

Giờ này nàng chậm rãi mới nhớ lại hành vi trút giận ấu trĩ của hắn thay cho mình, sức lực hắn rất lớn, ôm nàng vững vàng khiến nàng chợt có cảm giác cảm động chua xót.

Dường như năm năm cô đơn và mất mát đã được bù đắp bởi vẻ đẹp trước mặt của nàng lúc này. Nàng thả chậm bước chân theo bản năng, nhẹ nhàng nhích vai vào lồ ng ngực hắn, ngửi thấy mùi mận lạnh thoang thoảng trên người hắn, trong lúc hoảng hốt lại có vài phần không chân thật.

Giống như một giấc mơ vậy.

Tại sao chàng lại trở thành phu quân của mình, tại sao mình lại gả cho chàng… Nhưng trong lòng lại nảy sinh cảm giác may mắn và hạnh phúc, may mắn vì mình đã gả cho người trước mặt.

Phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, Bùi An rũ mắt, cây trâm ngọc lẫn mái tóc của nàng đều dính nước, ánh mắt hắn dịu dịu dàng dàng, vốn dĩ chỉ ôm lấy nàng là để che quần áo ướt, mà giờ phút này cánh tay Bùi An không khỏi khép lại, cằm hắn nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu nàng một cái, biến nó thành một cái ôm thật sự.

Hai người ôm nhau bước đi, cả hai đều ăn ý quên mất vừa rồi muốn nói gì, một người ôm người đẹp vào lòng, một người rúc vào lồ ng ngực ấm áp, không ai mở lời cắt ngang sự yên bình này.

Ban đêm, hai bên bờ sông Thanh Hà có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi.

Cử chỉ của hai người hết sức bình thường ở Nam Quốc cởi mở, hơn nữa bởi vì ngoại hình đẹp đẽ nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

“Đó là Bùi đại nhân đúng không?"

“Nếu không thì sao? Ngoại trừ hắn, ai mặc áo tím mà đẹp trai như hắn chứ, còn có phu nhân, ai mà đẹp đến mức khuynh thành thế chứ?”

“Ầy đúng là vậy… Cái khác không nói, chỉ nói về diện mạo này thì đúng là vợ chồng Bùi An làm Nam Quốc ta nở mày nở mặt.”

“Người này đúng là đẹp chết đi được, nói đến tình cảm cũng không giống nhau, khiến người ta nhìn vui mắt, tâm trạng hứng khởi. May mà lúc trước Bùi đại nhân từ chối hôn sự của Tiêu Hầu gia, nếu không cũng không có hình ảnh thần tiên quyến lữ(1) này, ta cũng không có phúc nhìn thấy được…”


(1)Thần tiên yêu nhau

Trong lúc nói chuyện, một công tử trẻ tuổi mặc áo màu trắng phía sau thê lương xoay người, ánh đèn của đèn lồ ng chiếu rọi trên mặt hắn, vẻ mặt tái nhợt ốm yếu giống như bị bệnh nặng một trận.

Tay hắn xách tay nải xoay người, dường như náo nhiệt bên tai cũng chẳng liên quan tới hắn, một mình bước từng bước cô đơn đi xuống bậc thang gác mái.

Thật lâu sau, khóe miệng mới gian nan nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Ninh Ninh, hạnh phúc là tốt rồi.”

Đến quán trọ, Vân Nương đã tỉnh táo hẳn muốn rời khỏi lồ ng ngực nhưng Bùi An không buông tay, thế nên nàng cũng không lên tiếng, cứ ngại ngại ngùng ngùng ôm đến cửa thì hắn mới buông nàng ra.

Vân Nương vội vàng lui ra hai bước, vành tai chậm rãi đỏ ửng như thuỷ triều, cũng không dám nhìn y mà chỉ vùi đầu nói: “Chàng nghỉ ngơi trước, thiếp đi tắm rửa.” Nói xong rồi bước vào ngưỡng cửa trước.

“Ừm.” Bùi An ở phía sau đáp một tiếng.

Hai khắc sau, Vân Nương tắm rửa xong đi ra ngoài, Bùi An đã cởi áo ngoài, một thân áo trong màu tuyết, hắn nghiêng người tựa vào trên giường, nâng một món đồ chơi nhỏ hôm nay mình mua rồi ngắm nhìn nó.

Thấy Vân Nương đi tới mới đặt ở bên cạnh đầu giường, mở nắp ra rồi châm bấc đèn bên trong sau đó đóng lại.

Cũng là một ngọn đèn, rất nhỏ.

Sau khi lửa bốc cháy, Bùi An thổi ngọn đèn lớn ở bên cạnh, ánh sáng thoáng cái tối đi rất nhiều chỉ còn lại một tia sáng nho nhỏ, hắn đứng dậy nhường chỗ cho Vân Nương để cho nàng nằm ở bên trong.

Sau khi thành thân Vân Nương luôn nằm ngủ ở bên trong, nàng cũng quen rồi, sau khi bò lên thì nằm bên cạnh hắn. Gối của quán trọ này là dạng gối đôi loại dài dành cho hai người, Vân Nương vừa nằm xuống, mái tóc đen nhanh đã tản ra xung quanh, có mấy sợi nằm ở chỗ Bùi An, hắn sợ đè đau tóc nàng nên trước khi nằm xuống đã lấy tay đẩy ra.

Vân Nương vội vàng dời vào bên trong, lúc quay đầu thì phát hiện hắn đang nghiêng đầu nhìn mình.

Nửa lồ ng ngực của Bùi An lộ ra bên ngoài, chăn đệm chỉ đắp ngang bụng, chiếc áo trong màu tuyết vốn đã lỏng lẻo, khi hắn nằm xuống vạt áo lại trượt xuống lộ cảnh sắc. Lồ ng ngực kia rắn chắc như tảng đá, nàng từng nếm không ít thiệt thòi nhưng mỗi lần nhìn lại vẫn bị trêu chọc đến nai con chạy loạn. Lúc này hắn còn nghiêng đầu nhìn nàng như vậy, giống như quân tử văn nhã như khắc như mài(2), ai có thể thờ ơ không bị hấp dẫn chứ.

(2)如切如磋的有匪君子(Đây là nguyên câu nè). 如切如磋: như khắc như mài (ý nói học phải nghiền ngấu như thợ làm sừng đã khắc lại mài cho bóng). Cụm từ này cũng có xuất hiện trong bài Kỳ úc 1 của Vệ Phong. Huhu ai biết có thể chỉ cho mình nè!

Trong lòng Vân Nương nhảy dựng, vội vàng xoá ý niệm trong đầu, nhẹ giọng hỏi y: “Lang quân, làm sao vậy?”

Bùi An hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hỏi nàng: “Vừa rồi ở bên ngoài nàng muốn nói gì, thì nói tiếp đi.”

Vân Nương sửng sốt.

Bùi An nhắc nhở nàng: “Nàng nói nàng biết Các lão Tần chưa chết.”


Vân Nương phản ứng lại, gật đầu: “Ừm.” Nhưng những gì nàng nên nói đã nói hết, không có gì để nói hết.

Bùi An đợi nàng một hồi vẫn thấy nàng im lặng, không nói một chữ nào, đuôi lông mày Bùi An lại nhảy lên một chút, thôi, nếu không nói rõ ràng, e là tối này nàng không ngủ được mất, thành thử Bùi An chủ động nói: “Trình cô nương là một quả phụ, lúc ta gặp nàng nàng ấy cũng lâm vào đường cùng, ta thấy nàng cũng có bản lĩnh nên mới tiện tay cứu nàng, không có gì khác, cũng không hề có.”

Những lời này của hắn không quanh co lòng vòng chút nào, nói rõ rõ ràng ràng.

Vân Nương cũng nghe hiểu, tuy rằng Thanh Ngọc nói cũng có lý, trong lòng nàng cũng từng dao động, nhưng mặc dù hắn thật sự nạp thiếp thì cũng là chuyện bình thường, nàng không để ý gì cả.

Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ giải thích với nàng.

Bỗng nhiên trong lòng nàng vui vẻ, không thể nói rõ là bởi vì hắn giải thích với nàng hay là bởi vì hắn không nạp thiếp.

Nàng vội vàng liếc hắn một cái rồi nhanh chóng trở về, không dám nhìn nhiều, nhẹ nhàng kéo chăn trên người che nửa khuôn mặt của mình rồi mới gật đầu: “Ừm, thiếp tin tưởng lang quân.”

Sao Bùi An lại không nhận ra vẻ mừng thầm này của nàng chứ, khóe miệng cong lên, ngược lại cảm thấy những lời mình tốn bao công sức để nói với nàng lúc trước đều vô nghĩa.

“Còn nữa.” Bùi An nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, sau này ta không cần nàng bảo vệ.”

Vân Nương đang nửa vui nửa xấu hổ, nghe vậy thì hơi ngừng lại quay đầu nhìn về phía hắn.

“Ta đường đường là đàn ông bảy thước, há có đạo lý để phu nhân mình bảo vệ?” Giọng nói Bùi An chầm chậm, giọng nói vốn đã dễ nghe, ở trong bóng đêm còn có phần lười biếng, lúc ngày nghe vào rất dễ làm cho người ta nếm được ý vị cưng chiều.

Lỗ tai Vân Nương nóng lên: “Chỉ là một chút nước…”

“Lần này là nước, lần sau thì sao?” Bùi An xoay cổ nhìn nàng, lười giảng đạo lý dư thừa cho nàng, nói trực tiếp: “Ta là phu quân của nàng, là ta nên bảo vệ nàng chứ không phải nàng bảo vệ ta. Nếu có lần sau, nàng không được lỗ m ãng, nước hắt thì hắt thôi, đàn ông đàn ang như ta mà còn sợ lạnh à?” Tuy giây phút được nàng che khỏi bị nước hắt kia, trong lòng rất cảm động nhưng mà nàng là phu nhân kiệu tám người khiêng rước về, không phải đến ngăn cản tai nạn cho hắn.

Vân Nương chậm chạp không nói gì, bởi vì chóp mũi cay xè xông lên k ích thích phát đau, trong chốc lát không nói nên lời.

Bùi An đối tối với nàng như vậy, nàng lại không có gì cả.

Thanh Ngọc nói các nàng không thể giống như lúc trước nữa, mặc dù không thể giúp được hắn thì cũng không được kéo chân hắn, nhưng con đường phía trước chông gai nặng nề, ai có thể nói chắc mình sẽ không trở thành gánh nặng của hắn đây.

Hắn không những không ghét bỏ mà muốn bảo vệ nàng.


Nàng cắn khóe môi một cái, áy náy nói: “Phía sau thiếp không có người…”

“Ta muốn người phía sau nàng làm gì?” Bùi An nhẹ giọng cười nhạo: “Ta còn chưa lưu lạc đến nông nỗi muốn mượn thế lực của nhà mẹ vợ.”

Trong lúc hắn đang nói chuyện, vẫn không sửa được tật xấu ngông cuồng.

Vân Nương:...

Thấy nàng không nói gì, hắn lại nói: “Hơn nữa, ai nói nàng không có ai?”

Vân Nương sửng sốt.

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ để Đồng Nghĩa đưa nàng ra khỏi thành, đi cùng với nàng còn có một người, tên là Vương Kinh, là thuộc hạ trước kia của phụ thân nàng, cũng là phó tướng.”

Vẻ mặt Vân Nương càng lạnh, an tĩnh một lúc lâu mới chợt trở mình, ghé vào trước mặt hắn, nhìn hắn hỏi: “Phụ thân của ta?”

“Ừm.” Dù sao ngày mai cũng phải gặp mặt, Bùi An cũng không gạt nàng: “Ngày thứ hai thành thân, hắn tới phủ Quốc công tìm nàng, sợ bị người ta nhìn thấy nên ta không cho hắn gặp nàng, có chuyện gì thì chờ ngày mai sau khi ra khỏi thành, hai người lại trò chuyện.”

Vân Nương không nghĩ tới còn có việc này, không phải quân đội của phụ thân đã bị diệt toàn quân rồi sao, sao còn có người... Vậy thì hắn không phải là tội chết...

“Đầu óc nàng không ngốc, chắc chắn cũng hiểu được phần nào đó, hắn vốn không phải tên họ Vương, bởi vì bên ngoài hắn là chiến sĩ đã tử trận, sau này chịu ơn phụ thân nàng mới được sống sót, sau đó đổi họ, bây giờ coi như là người nhà họ Vương của nàng.” Nói xong nhẹ giọng cười: “Một người này có thể chống đỡ toàn bộ nhà họ Vương ở Lâm An, sao lại nói không có bối cảnh gì chứ.”

Thấy ánh mắt nàng sáng quắc nhìn mình, chậm chạp không thấy phản ứng, dường như trong đầu đã có một đống vấn đề muốn hỏi thành thử dừng lại trước, đưa tay gác sau gáy nàng, ấn đầu nàng lên ngực mình rồi mắt nhắm lại: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm.”

Vân Nương giống như một con cá trên thớt bị hắn ấn ở đó không thể nhúc nhích, lỗ tai dán vào ngực hắn có thể nghe được mỗi một nhịp tim đập rõ ràng của hắn, mặt kề vào cơ thể nóng bỏng của hắn, bị nóng đến mặt đỏ tai hồng.

Mà người phía dưới thật sự ngủ rồi, một lúc lâu sau cũng không nói gì, nhưng nàng không thể nằm như vậy, nằm như vậy nàng không ngủ được…

Lồ ng ngực hắn cứng rắn đến hoảng hốt, nàng nhịn một hồi, nhịn đến nổi cổ và mặt tê tê không chịu nổi mới khẽ giật giật, phát hiện bàn tay hắn đặt trên đầu mình căn bản không hề dùng sức.

Vân Nương:...

Vân Nương vội vàng rụt trở về nằm xuống, ánh mắt sắp nhắm lại đột nhiên phản ứng lại rồi thoáng cái mở ra, cũng không quan tâm người bên cạnh đã ngủ chưa, lên tiếng hỏi: “Chàng thì sao?”

Một lúc lâu sau không nghe thấy đáp lại, cho rằng hắn thật sự ngủ say rồi lại nghe hắn nói: “Ta còn có chuyện cần làm, sẽ chậm nửa ngày, nàng cứ đi trước, ngày mai trước khi trời tối ta sẽ đuổi kịp nàng.”

“Vậy…” Có cần ngoéo tay không, nhỡ bỏ lỡ thì sao?

“Yên tâm, người có thể đả thương được phu quân nàng không có mấy người.”

Vân Nương:...

Đúng, chàng ở lại nhất định là có chuyện lớn phải làm, Vân Nương vì bản thân mà suy nghĩ không chu đáo, kịp thời bổ sung một câu: “Vậy lang quân nhớ cẩn thận nhé.”


“Ừm.”

“Ta…”

Bỗng nhiên Bùi An mở mắt, nhìn qua: “Nếu nàng không buồn ngủ thì mình làm chút chuyện khác đi?” Hắn không sợ mệt mỏi, chỉ sợ ngày mai đường xá xóc nảy làm nàng mệt.

Sau một tiếng này, Vân Nương hoàn toàn không còn tiếng động, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngậm miệng.

Sáng hôm sau, Bùi An rời giường trước, sau khi mặc áo quần rửa mặt xong, cũng không ở lại ăn cơm mà đi đến bên giường, vén màn trướng lên thấy người bên trong ôm một góc chăn còn đang ngủ, khom người nhẹ nhàng chạm tay vào mặt nàng, thấy nàng ngơ ngác mở mắt ra thì thấp giọng: “Ta đi nhé, gặp lại ngoài thành nhé.”

Vân Nương mơ mơ màng màng ngồi dậy, sau khi nghe hiểu thì bớt buồn ngủ, vội vàng ngồi thẳng dậy, còn chưa xuống giường Bùi An đã xoay người cất bước đi về phía cửa.

Sau khi ra khỏi quán trọ, Bùi An trực tiếp đi tới phòng giam.

Thừa dịp buổi sáng mặt trời chưa lên cao, thời tiết không nóng cho nên rất nhiều người dậy sớm bận rộn, trên đường nhiều người qua lại.

Vừa lên xe ngựa, Vệ Minh lập tức bẩm bảo với y: “Chủ tử, đã sắp xếp xong xuôi, nửa canh giờ trước đã mở cửa thành, người của Chung Thanh đã vào thành.”

“Tốt.”

Xe ngựa đến phòng giam, tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm cũng phá vỡ chân trời chiếu xuống nhân gian.

“Bùi đại nhân.” Phùng Cát của Ngự Sử Đài và quản ngục cùng nghênh đón.

“Đều lôi ra đây đi.” Bùi An không đi vào, chỉ đứng chờ ở trong sân.

Biết hôm nay phải lên đường, người của Ngự Sử Đài đã áp giải khâm phạm trở về từ sớm, giống như lần trước xuất phát từ Lâm An, Bùi An cũng nhận mặt trước, nhận xong rồi mới kéo từng người một lên xe chở tù nhân.

Lần này xe chở khác với lần trước, không nhốt mọi người chung một chỗ mà nhốt theo gia tộc. Khâm phạm Lưu gia đã chết, Hình Phong được xá miễn, chỉ còn lại Phạm Huyền, đại công tử Lý gia, còn có cả Chu gia.

Xe tù đi ra khỏi nhà tù, đi dọc theo khu phố náo nhiệt nhất.

Phùng Cát của Ngự Sử Đài cưỡi trên lưng ngựa đi ở phía trước, tiếng chiêng trống trong tay gõ lên, cao giọng nói: “Tặc tử phản quốc Phạm Huyền, Lý Đôn, Chu Hào… Rắp tâm hại người, mưu toan kích động dân chúng hành động phản nghịch, tội ác chấn động Nam Quốc ta, không thể tha thứ, bệ hạ đã hạ chỉ lưu đày những kẻ này, hôm nay áp giải thị chúng để cho các vị hương thân phụ lão nhìn kỹ mặt những tên tặc tử này…”

Bùi An đi rồi, Vân Nương lập tức bắt đầu thu dọn rửa mặt chải đầu, ăn bữa sáng ở quán trọ xong thì Đồng Nghĩa mang theo nàng lên một chiếc xe ngựa khác, vội vàng chạy tới cửa thành chứ không trì hoãn một khắc nào.

Đầu đường náo nhiệt, xe ngựa vừa vặn đi qua bỏ qua đám người, sau đó một đường thông suốt không trở ngại, nhanh chóng ra khỏi cửa thành.

Thanh Ngọc có phần lo lắng: “Tiểu thư, cô gia có nói gặp mặt ở đâu không?”

Vân Nương lắc đầu, đêm qua nàng muốn hỏi nhưng không có cơ hội hỏi thành lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận