Đối với thế giới bên ngoài, Vân Nương đã đánh mất 5 năm, thật sự là hiểu biết rất ít, Vân Nương vốn cho rằng giá như vậy quá đắt, nhưng bây giờ nghe hai câu này, Vân Nương mới nhận ra mình bị lừa.
Người bán hàng không dám trả lời một câu hỏi thẳng thắn như vậy.
Bùi An buông tay Vân Nương ra, tiếp tục hỏi hắn: “Ngươi thuộc hội nào?”
Hắn buổi tối ra ngoài bày sạp chẳng qua là vì muốn lừa những người ngoài thành kiếm một ít tiền chứ làm gì có hội nào, người bán hàng ấp úng nửa ngày vẫn không nói ra được lý do, Bùi An cũng không kiên nhẫn nghe hắn giảo biện, búng tay một cái, sau lưng có mấy người không biết từ đâu xuất hiện, tiến đến gần hắn nói: “Chủ nhân”
Bùi An nhìn người bán hàng rong đang hoảng loạn trước mặt, lạnh lùng nói: “Những kẻ buôn bán hàng giả, theo luật phải tiêu hủy toàn bộ hàng hóa, đánh hai mươi roi, mang đi.”
Gian hàng bị lật úp, hai tay bị trói, cuối cùng người bán hàng cũng tỉnh táo lại, biết mình gặp phải quan viên, vội vàng van xin: “Đại nhân xin tha cho thảo dân, thảo dân không bao giờ dám nữa.
Trong nhà còn có già trẻ phải lo không thể xảy ra chuyện, đại nhân….”
Bị đánh hai mươi roi, nửa đời còn lại coi như phế
“Trước khi bán đồ giả, sao ngươi không nghĩ tới sẽ có hậu quả như hôm nay.
Ngược gió đắc tội, hôm nay bản quan không lấy mạng của ngươi đã là nhẹ rồi.”
Bùi An nói xong ngẩng đầu lên, lính canh lập tức kéo hắn đi, những người bán hàng ở các quầy hàng xung quanh khi thấy có chuyện không ổn đều lặng lẽ rút lui.
Hôm nay Bùi An không tới xử án, hắn cũng không có tâm tình truy cứu, tay cầm đèn lồng chậm rãi đi về phía trước, Vân Nương cũng đi theo hắn, không dám nói lời nào, nàng thật đúng là ngu ngốc, nếu nàng đưa cho hắn đồ giả vậy không phải là biến thành trò cười rồi sao
Đi được mấy bước, Vân Nương nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?” Bùi An nghiêng đầu nhìn
“Là ta ngu ngốc.” Hắn vừa mới nói đó
“Cũng không quá ngốc.” Bùi An nghiêng người tránh người đi đường bên cạnh, đi lên một cây cầu phía trước, luận sự nói, “Chỉ là thiếu tâm phòng người, nàng vẫn luôn ở hậu viện, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, dù là người có kinh nghiệm cũng khó lòng phòng bị, đáng xấu hổ không phải là nàng, mà là những người tâm bất chính, lừa gạt người khác.”
Trên mặt sông bên phải có vô số du thuyền, dọc theo đường thét to mua bán, Vân Nương an tĩnh nghe thanh âm của hắn, có gió thoảng phất qua bên tai, đáy lòng trở nên thoải mái lạ thường.
Ánh mắt nhìn về phía hắn, lúc này mới phát hiện trong tay hắn cầm một chiếc đèn lồng.
Đèn lồng kia đặc biệt mới lạ, có bốn mặt, trên mỗi mặt đều in hình cắt, vẫn không ngừng chuyển động, cực kỳ giống bóng da, con ngươi Vân Nương sáng ngời, “Phu quân đèn này là gì vậy?”
Cuối cùng nàng cũng chú ý tới, Bùi An đưa đèn lồng trong tay cho nàng: “Đèn mã kỵ”
Vân Nương chưa từng thấy đèn lồng tự xoay, vẻ u sầu trên mặt biến mất, cầm lấy đèn cẩn thận quan sát một hồi, càng nhìn càng thích thú, ngẩng đầu lên hỏi hắn, “Phu quân, là tặng cho ta sao.”
“Ừ”
Nàng rất vui, “Đa tạ lang quân, chàng tốn kém rồi.”
“Chỉ là một cái đèn lồng thôi.
Còn muốn cái gì cứ nói với ta, ta mua cho nàng.” Hắn không thiếu tiền, nhưng không thể để người khác lừa tiền
Thứ Vân Nương muốn rất nhiều, những thứ chưa từng thấy qua nàng đều muốn.
Nhưng mặc dù hắn có tiền, nàng cầm về cũng không có chỗ để.
Cũng chỉ là thấy mới mẻ, nhìn thôi là được.
“Phu quân đã mua đèn lồng, như vậy đủ rồi”
Bước chân của hai người đến mép cầu hình vòm, có mấy đứa nhỏ ở trên cầu bắn pháo hoa, tia lửa chiếu sáng mặt cầu, bọn trẻ vui mừng đến nhảy cẫng lên.
Lúc nhỏ nàng cũng từng chơi, phụ thân kiệu nàng trên cổ, nàng giơ pháo hoa trong tay lên, giống như là từng ngôi sao nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Bùi An thấy bước chân nàng không đuổi kịp, nhìn theo ánh mắt nàng, liếc mắt một cái liền đoán được tâm tư nàng, vì bị nhốt quá lâu nên giờ nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Minh Dương công chúa đến Kiến Khang, tối nay nhất định sẽ không nhàn rỗi.
Lúc này hẳn là cũng đang ở góc nào đó của phố, có vô số trạm gác ngầm theo dõi nàng, nếu xảy ra chuyện hắn sẽ biết ngay lập tức, không bị chậm trễ
Bùi An quay đầu, gọi một người phía sau tới, đưa cho hắn một túi tiền, “Mua hết pháo hoa, tìm trụ cầu phía trước, bắn hết.”
Thứ đồ chơi đó không có tiểu nương tử nào không thích, nàng lớn như vậy lại chưa từng chơi qua, thật là đáng thương.
“Vâng”
Chờ pháo hoa trong tay bọn trẻ tắt hết Vân Nương mới hoàn hồn, quay người lại liền thấy Bùi An đang đứng cách nàng năm bước, an tĩnh nhìn nàng
Trong đèn đuốc mông lung, lúc tối lúc sáng, hắn đứng ở kia trường thân ngọc lập, tư thái cao quý ung dung.
Bình thường hắn toàn là mấy chuyện mạng người quan trọng, hôm nay lại ở chỗ này bồi nàng đi dạo, Vân Nương ít nhiều có chút băn khoăn, “Phu quân hôm nay không có việc gì phải bận sao.” nàng không thể trì hoãn hắn
“Không có”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, hai bên bờ sông có rất nhiều quán trà, khách uống trà nói chuyện không dứt, có thể thấy việc làm ăn rất phát đạt, người qua lại dần đông đúc.
Nàng nhẹ nhàng kéo váy lên, hỏi hắn “Phu quân có hay đến đây đi dạo không?”
“Thỉnh thoảng”
Vân Nương không còn gì để nói, “Cũng đúng, lang quân hẳn là bề bộn nhiều việc”
Lại đi qua một trụ cầu, bả vai Bùi An đột nhiên nghiêng qua, đẩy nàng sang bên phải, thuận thế cầm tay nàng lên vòm cầu, “Đi lên”
Lòng bàn tay của hắn rất rộng, bị hắn nắm tay mấy lần, mỗi lần tay Vân Nương đều bị hắn bao bọc bên trong không động đậy được, nhưng không hiểu sao lại rất an tâm.
Người trên cầu không nhiều lắm, đa số đều là người đi đường qua lại, Vân Nương tưởng hắn muốn đi tới bờ bên kia, đi được một nửa, bên tai đột nhiên nghe được một tiếng vang, sau đó một tia sáng xẹt qua từ trong khóe mắt, Vân Nương sững sờ, quay đầu vừa vặn nhìn thấy cảnh pháo hoa nở rộ trên không trung.
Tia lửa nở rộ trên màn trời rồi nhanh chóng rơi xuống, giống như mưa hoa.
“Pháo hoa, có pháo hoa!”
Náo nhiệt sống động bên tai nối liền không dứt, không chỉ là không trung, trên mấy trụ cầu phía sau, trước mặt, hai bên bờ, cũng đều có pháo hoa
Thiên hoa nở trong vô số tháng, ngũ thải tường vân nhiễu Giáng đài.
Hình Phong nói chờ khi tuyết đầu năm nay rơi, hắn nhất định sẽ dẫn nàng đi Lâm An, mua tất cả pháo hoa trên đường, bù đắp nỗi buồn khổ mấy năm nay của nàng
Không cần đợi đến tuyết đầu mùa, nàng đã nhìn thấy pháo hoa rồi.
Người bên cạnh cũng không phải Hình Phong, là phu quân của nàng, Bùi An.
Vân Nương đứng ở đó thật lâu, ngây ngốc nhìn tia lửa dâng lên chiếu đỏ hai má nàng, Bùi An nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng
Gió lướt qua sợi tóc bên tai nàng, nàng ngẩng đầu, pháo hoa không ngừng nở rộ trong con ngươi nàng.
Nhớ ngày đó ở bến đò, trong con ngươi nàng cũng ánh lửa, nàng nói với hắn, “Ta không muốn chàng xảy ra chuyện.”
Bên tai yên tĩnh trong chớp mắt, Bùi An đã quên di chuyển con ngươi, nhưng trong nháy mắt nàng quay đầu lại, cực nhanh liếc mắt qua
“Phu quân, ta cảm thấy Kiến Khang thật sự náo nhiệt hơn Lâm An.” Tay Vân Nương còn bị hắn nắm, tiếng pháo hoa rất lớn, sợ hắn không nghe thấy, nàng ghé sát vào một chút
Mặc dù nàng chưa từng thấy qua chợ đêm Lâm An, nhưng nàng cảm thấy dù náo nhiệt cũng không thể hơn cái này.
Chỗ nào náo nhiệt hơn không quan trọng, thấy nàng lại gần, Bùi An cũng không né, đáp một tiếng, “Ừ.” Lại nói, “Thích náo nhiệt sao?”
“Ai không thích náo nhiệt chứ? Ở nông thôn xa xôi, cho dù là bách tính hay là quan liêu, vì sao mỗi người đều muốn cố gắng vào thành ở chứ? Thi khoa cử cũng được, tìm đường sống cũng được, ở nơi náo nhiệt mới có thể lên tinh thần, phu quân không thích sao.”
“Cũng tạm”
“Đó là bởi vì phu quân quá bận rộn, đợi ngày nào rảnh rỗi sẽ cảm thấy quạnh quẽ, lúc đó mới muốn náo nhiệt.” Vân Nương vô tâm nói một câu, vô tình đâm vào chỗ đau của hắn.
Không sợ lao mệnh chu toàn, chỉ sợ đêm khuya yên tĩnh vắng vẻ.
Bùi An không trả lời nàng nữa, bàn tay trong lòng bàn tay kia mềm mại, nắm rất thoải mái, hắn không nỡ buông ra.
Pháo hoa nổ hết rồi, canh giờ cũng không còn sớm, dòng người hai bên bờ rõ ràng thưa thớt hơn hẳn, Bùi An hỏi nàng: “Còn muốn đi dạo không?”
Nàng không buồn ngủ, nhưng đêm đã khuya, ngày mai hắn còn có việc phải làm, nàng không thể để hắn bồi nàng đi dạo nữa.
Đường trở về rộng rãi hơn rất nhiều, bên người không có ai chen chúc, khoảng cách giữa hai người cũng kéo ra một ít, nhưng vẫn không buông tay.
Vừa rồi Vân Nương đi một vòng lớn ở đường chính xem náo nhiệt, lúc này trở về không cần thiết phải đi đường cũ nữa, bên phải có một hẻm nhỏ nối thẳng với khách điếm
Đến giao lộ, Bùi An hỏi nàng trước, “Từ bên này về gần hơn một chút, nhưng hơi tối, nàng có muốn đi không.”
Vân Nương quay đầu nhìn vào trong hẻm, bên trong không có ai, so với đường lớn bên ngoài thì tối hơn hẳn, trong lòng Vân Nương tự nhiên có một loại chờ mong khó có thể nói thành lời, đáp, “Có đèn lồng, hẳn là thấy được đường.”
Được nàng đồng ý, bước chân hai người chậm rãi rẽ sang một hướng.
Đầu ngõ rất hẹp, chỉ đủ cho người đi bộ qua, xe ngựa thì không thể vào, cửa hàng hai bên có lẽ cũng vì vị trí hẻo lánh nên đã sớm đóng cửa.
Lồng đèn trong tay vẫn đang không ngừng chuyển động, ánh sáng mờ ảo trải trên một mảnh đất trước mắt hai người, mờ mịt mơ hồ, bên tai an tĩnh lại, chỉ có tiếng bước chân của nhau.
Hai người trầm mặc không nói gì, khoảng cách trong vô thức chậm rãi kéo lại gần, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ càng ngày càng rõ ràng, thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập của đối phương.
Hai người càng lúc càng đi xa, tim Vân Nương không ngừng đập nhanh hơn, trong lòng dường như đã biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám khẳng định có thể thật sự xảy ra hay không.
Khi cánh tay chạm vào nhau, Vân Nương thật sự không chịu nổi, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh, “Hôm nay đa tạ phu quân.”
Tiến vào hẻm nhỏ là đề nghị của hắn, vốn không có ý tưởng gì, chỉ vì tiết kiệm một đoạn lộ trình, nhưng sau khi tiến vào tâm trí dần không ổn, thân thể không thể khống chế muốn tới gần nàng
Dần dần, chỉ nắm tay nàng thôi thì không thỏa mãn được hắn, hắn còn muốn tiến thêm một bước, làm chút gì khác.
Nghe nàng nói vậy, hắn không chút suy nghĩ, giọng nói khàn khàn, ngữ khí không khỏi mang theo vài tia ái muội cùng ám chỉ “Cảm ơn thế nào?”
Nói xong, hắn cảm nhận được bước chân của người bên cạnh chậm lại, sau đó liền thấy nàng nghiêng người, kiễng mũi chân về phía hắn, áo trên cánh tay bị nàng kéo xuống, hắn tựa hồ hiểu được ý đồ của nàng, nghiêng đầu về phía nàng, một nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng dán lên mặt hắn, run rẩy tê dại thấm đẫm dưới lớp da, quấy động máu của hắn
Sắc mặt Vân Nương đã đỏ đến tận tai.
Nàng không biết có phải hắn muốn cái này hay không, nhưng lúc này ngoại trừ nụ hôn, nàng không biết nên cho hắn cái gì.
Cánh môi chạm vào, mặt hắn có chút lạnh.
Mặt của nàng lại là một mảnh nóng bỏng, hôn nhanh, lui càng nhanh, gót chân kiễng lên xoay qua vừa chạm đất, người đột nhiên lại bị kéo trở về, bàn tay hắn nắm nàng đã buông ra, ôm ở thắt lưng của nàng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực
Ánh mắt tới gần, bóng đêm giống như một tầng màn sa màu đen ở đáy mắt hai người, nhìn nhau chỉ còn thấy mơ hồ, mà chính cái mơ hồ này lại mê hoặc nhất.
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm bờ môi của nàng rồi chậm rãi tìm đến, tiếng thở dồn dập quấn lấy nhau, đèn lồng trong tay nàng sắp cầm không nổi nữa rồi
Khoảnh khắc bờ môi mọng bị hắn ngậm lấy, cảm giác trống rỗng quen thuộc lại ập lên đầu, nàng nằm trong lòng hắn nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của hắn xâm nhập chóp mũi của nàng chiếm lấy răng môi của nàng không ngừng xoay chuyển.
Không ai uống rượu, cũng đều rõ ràng cả hai đều không say, nhưng lúc này lại đồng loạt trầm luân trong bóng đêm, hỗn độn không cách nào thanh tỉnh.
Môi hắn nhấm nháp vài lần, lại vươn lưỡi cạy mở cánh răng của nàng mà thò vào, đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng tiến vào trong, dính một bầu ẩm ướt, thân thể Vân Nương tê dại, hô hấp cực nóng, mặt đỏ tai hồng.
Hắn cuốn lấy đầu lưỡi của nàng không buông, nàng sắp không thở nổi, chịu không nổi sức lực của hắn, không ngừng muốn lui về phía sau, hắn theo sát tiến lên, đè nàng lên một cây cột trước cửa hàng phía sau.
Nàng cẩn thận che đèn lồng trong tay, sợ làm hỏng, đây là đèn lồng đầu tiên nàng nhận được, nàng không nỡ làm hỏng, nhưng khi tay hắn chạm vào dưới thắt lưng nàng đèn lồng trong tay vẫn rơi xuống đất.
Ánh lửa thoáng chốc bốc cháy, nàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt gần đang hôn mình trong gang tấc bị nhiễm ánh sáng đỏ rực, vừa tuấn tú vừa yêu mị
Đây là phu quân của nàng
Người đầu tiên tặng đèn lồng cho nàng, người đầu tiên đưa nàng đi xem pháo hoa.
Vân Nương nhắm mắt thử đáp lại, một lát sau, cảm nhận được tay hắn không đúng, con ngươi Vân Nương nhảy dựng, hoảng sợ bắt lấy cổ tay hắn, “Phu quân”
Dù sao cũng không phải là nơi thích hợp, Bùi An cũng kịp thời tỉnh lại, chậm rãi buông nàng ra, thay nàng sửa sang lại vạt áo, lui về phía sau một bước nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ ửng của nàng, khàn giọng nói, “Trở về thôi”
Hơi thở Vân Nương bất ổn, gật đầu, “Ừ”
Đèn lồng bị đốt hỏng, đường trở về chỉ có thể là tối đen, cũng may còn có ánh đèn phía sau chiếu tới, miễn cưỡng có thể nhìn rõ mặt đất.
Hai người không ai nói gì, cả người căng thẳng, cảm giác dư tình chưa tan, hắn đi ở phía trước kéo tay nàng, càng đi càng nhanh, nàng đuổi theo hắn, gần như là chạy.
Lúc đến khách điếm dưới lầu đã không có người, hai người lên lầu, bước chân vội vàng giẫm lên sàn gác, Đồng Nghĩa nghe được động tĩnh, thấy người rốt cuộc đã trở lại, vội vàng tiến lên nghênh đón, “Chủ tử, phu nhân.”
“Đi xuống đi”
Đồng Nghĩa sửng sốt, còn chưa biết rõ tình huống, Bùi An đã kéo theo Vân Nương đi qua cửa, xoay người khép cánh cửa lại.
Cửa vừa đóng, chỉ còn lại tiếng tim đập của nhau.
Bùi An quay đầu nhìn Vân Nương, tình cảm trong mắt lộ ra, không có nửa điểm che giấu.
Vân Nương cũng nhìn hắn, bị hắn dắt đi còn có chút thở gấp, sắc mặt đỏ ửng chưa tiêu tan, đôi mắt hàm vụ, môi đỏ mọng như son.
Bùi An chậm rãi đi về phía trước hai bước, tới gần chặn trước mặt nàng, cổ họng lăn một vòng nghiêng đầu thấp giọng hỏi nàng: “Còn muốn không?”
Vân Nương tất nhiên biết hắn nói gì, nhiệt ý nóng bỏng xông lên đầu, làm sao còn dám đối diện với hắn.
Nàng cúi đầu còn chưa trả lời, người đã bị hắn ôm lấy, cánh môi lấn lên, lần nữa chui vào hàm răng của nàng.
Đồng thời một tay túm lấy váy dài của nàng, không kiêng nể mà vén lên.
–
Giờ Tỵ ngày hôm sau Thanh Ngọc tới khách điếm, đến phòng Vân Nương vẫn còn đang ngủ.
Vừa đẩy cửa ra, Thanh Ngọc thấy trong phòng lộn xộn, lập tức hiểu được đêm qua đã xảy ra chuyện gì
Thanh Ngọc nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, lại múc nước rửa sạch dấu vết lưu lại trên bàn, thu dọn xong Vân Nương mới tỉnh, Thanh Ngọc đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm chiếc cổ lộ ra dưới suối tóc, đôi mắt ngây dại thở dài nói: “Tiểu thư, cô gia quả nhiên là có bản lĩnh”
Với sức lực này, hắn nên cảm thấy may mắn khi có tiểu thư theo cùng, bằng không đoạn đường này hắn sẽ nghẹn chết mất.
Vân Nương đỏ mặt, giọng nói có chút khàn, “Lúc nào rồi?”
“Cuối giờ tý” Thanh Ngọc nói xong, quay đầu chỉ một cái đèn lồng đặt trên bàn, “Đồng Nghĩa đặt ở trước cửa, nói là cô gia mua cho tiểu thư.”
Là đèn mã kỳ nàng đốt đêm qua, nhớ tới tình cảnh đêm qua, giữa mùa hè, Vân Nương rùng mình.
“Cô gia đưa công chúa đi Chính Phong viện.” Thanh Ngọc nói xong, nhỏ giọng, “Hôm nay trước khi nô tỳ đi ra, thấy được người Bắc đến đón dâu, tiểu thư không được tận mắt chiêm ngưỡng trận thế đó, cửa suýt nữa bị phá hỏng, muốn công chúa lập tức đi ra theo bọn họ.
Hạ nhân đến đón dâu đã như thế, nói gì tới sau này…..”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...