Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn


Triệu Viêm là chui lỗ chó vương phủ mà lẻn ra.
Biết Bùi An đại hôn, hắn một khắc cũng ngồi không yên gấp đến độ chạy tán loạn, thế nhưng trông coi quá nghiêm, đợi đến khi hắn nghĩ ra cách chui ra lại nghe nói Bùi An phải rời khỏi Lâm An, vội vàng sai người thu dọn đồ đạc ném ra ngoài cho hắn.

Chỉ dựa vào một mình hắn thì đương nhiên không thể ra khỏi cửa thành, cho nên hắn cả đêm ôm bao phục trước Ngự Sử đài, thừa dịp một thị vệ đi vệ sinh, đập cho người ta ngất xỉu, trộm y phục rồi lẻn vào đội đi theo Bùi An
Mặc dù ở vương phủ không được sủng ái nhưng trước kia hắn đi đâu cũng ngồi xe ngựa, hôm nay đi hơn nửa ngày đường, hai chân hắn đã sớm tê liệt, lại bị Bùi An tóm lấy, cả người đều đứng không vững.
“Bùi huynh, còn nhớ chúng ta đã từng hẹn nhau ngao du thiên hạ không, lần trước ngươi đi Kiến Khang ta không đi theo, lần này nói thế nào cũng phải đi cùng nhau.” Triệu Viêm mặt dày nhìn Bùi An âm trầm, sợ Bùi An sẽ đuổi hắn về “Nếu bây giờ ta trở về, vương gia nhất định sẽ đánh gãy chân ta, nghiêm trọng hơn một chút, mạng cũng khó giữ được.”
Thụy An vương, đường huynh của đương kim hoàng thượng.
Sau khi Hoàng thượng đăng cơ mới tìm đến, phong làm Thụy An vương, cố ý mở rộng huyết mạch Triệu gia, Triệu gia sợ bị nghi ngờ, một nhà sống thật cẩn thận.
Không lui tới với bất kì gia tộc có vết nhơ nào trong triều đình, cũng không tiếp xúc với quyền thần.
Hai thứ này, Bùi An trước sau đều có đủ.

Vương phủ mỗi người đều tránh hắn như ôn thần, thiên sinh Triệu Viêm lại giống như cao da chó, luôn nghĩ cách bám lấy hắn, vì thế mới bị cấm túc.
Chuyến này nếu hắn trở về, cũng có thể dự đoán được hậu quả, thật sự rất thảm.
“Ngươi đi hỏi điện hạ xem người có nhận ngươi không” Bùi An mặc kệ hắn, xoay người đi về phía doanh trướng phía trước, Vân Nương nhanh chóng đuổi theo.
Triệu Viêm nhếch miệng cười, hai cái răng nanh lộ ra, “Đa tạ Bùi huynh, trượng nghĩa, phúc hậu.” Chỉ cần Bùi An không đuổi hắn đi, vậy thì không ai có thể đuổi được Triệu Viêm hắn.
“Tẩu tử, tẩu tử” Triệu Viêm kéo chân mỏi nhừ đuổi tới bên cạnh Vân Nương, đột nhiên lấy ngân phiếu từ trong ngực ra nhét vào trong tay Vân Nương, “Lễ gặp mặt”
Động tác của hắn quá nhanh, Vân Nương theo bản năng bắt lấy.
“Chúng ta đều là người quen, đưa lễ vật như vậy quá khách khí, thứ này ở bên ngoài thực dụng, tẩu tử để trong người, trên đường mua thứ mình thích, ba ngày sau chúng ta có thể đến Kiến Khang, nghe nói nơi đó có rượu hạnh hoa…”
Bùi An không nói lời nào, chỉ vừa dừng bước, Triệu Viêm lập tức ngậm miệng, thức thời nói, “Bùi huynh, ta đi tìm điện hạ trước”
“ Tẩu tử, lát nữa gặp lại.”

Lúc dùng cơm, Vân Nương lại lưu ý phía sau một chút, người trong xe tù cũng được thả ra, lần này Vân Nương nhìn thấy, nhưng trong đoàn người lại không thấy Hình Phong.
Vân Nương nghi hoặc, sau khi dùng cơm xong thấy Bùi An bị công chúa gọi tới, nàng mới hỏi Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc cũng đang định nói với nàng, thì thầm, “Tiểu thư, Hình công tử đi xe ngựa của công chúa.”
Vân Nương sửng sốt một chút, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, không vất vả không chịu đói là tốt rồi.
Đội ngũ nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ lại xuất phát, đường xá dài đằng đẵng, hai người buổi sáng đều ngủ một giấc, bây giờ hoàn toàn không buồn ngủ.
Bùi An có sách để đọc, Vân Nương thì không.
Qua một lúc, Bùi An thấy đôi mắt nàng lúc thì liếc ra ngoài, lúc lại liếc nhìn hắn, nhìn ra nàng rất nhàm chán.
Lúc này còn ở trên quan đạo, dọc đường tất cả đều là cỏ dại, quả thật khô khan.
“Nàng biết chữ không?” Vân Nương đang cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, nghe Bùi An đột nhiên hỏi nàng, vội gật đầu,”Có”
Bị nhốt năm năm, nàng hơn phân nửa đều là dựa vào cầm kỳ thư họa sống qua ngày, khó để nói nàng giỏi đến mức nào, nhưng nàng có thể làm được mọi thứ, kể cả việc đọc viết.
Bùi An nâng cằm lên, chỉ vào chồng sách bên cạnh, “Nàng tự chọn đi”
Vân Nương đối với việc đọc sách cũng không đặc biệt hứng thú, cũng không quá bài xích, đọc sẽ cảm thấy rất thú vị, không đọc sẽ cảm thấy rất dày vò.
Lần tới dừng xe đã là buổi tối, canh giờ còn sớm, Vân Nương không có việc gì để làm, quả thật nhàm chán, cũng không khách sáo, cởi giày cùng hắn ngồi lên giường mềm, nửa quỳ nửa gối lật chồng sách kia của hắn.
Chu Dịch chú sơ, Chu Lễ chú sơ, Lễ Ký chính nghĩa

Thái Bình Quảng Ký, Thái Bình Ngự Lãm
Trung dung, Đại học
“…”Hình như không có sách nàng muốn xem
Bùi An thấy nàng tìm nửa ngày còn chưa chọn được quyển vừa ý, thuận miệng hỏi một câu, “Ngày thường nàng xem cái gì?”
“Thi tập”
“Vậy sao? “Bùi An nhìn nàng một cái, có lẽ cảm thấy đường xá thật dài, bắt đầu hàn huyên với nàng: “Thi tập gì vậy”
Đột nhiên bị hỏi, Vân Nương nhất thời không nhớ ra tên, đọc bừa một bài, “Bảo Xoa Phân, Đào Diệp Độ, Yên Liễu An Nam Phổ”.
Đọc xong cảm thấy có chút không ổn, thơ từ chia lìa, không thích hợp với bọn họ.
Không may mắn.
Vân Nương lại nói, “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu” cũng không ổn, đã thành thân còn mong gặp được quân tử tốt sao.
Thấy nàng nghẹn nửa ngày không nói tiếp đoạn sau, Bùi An ngẩng đầu nhìn lại, thấy tròng mắt nàng đã dán vào trang sách, hiển nhiên là đang suy tư lung tung, khóe môi hắn vô thức giương lên.
Bị nhốt năm năm, nàng cả ngày chỉ biết tìm người nói chuyện phiếm sao.
Vừa thu hồi ánh mắt, Vân Nương liền đọc, “Quân nhược thanh lộ trần, thiếp nhược trọc bùn!”
Bùi An:….
Con ngươi Bùi An dừng lại, lại ngước mắt lên, lại thoáng thấy hai gò má nàng hơi đỏ lên, ánh mắt trong veo như dòng nước thu, không có nửa điểm ẩn sa xạ ảnh, ngược lại lại hàm chứa sùng bái nhìn về phía hắn, “Phu quân năm đó khoa khảo, có phải rất khó không?”
Bùi An:…
Điều này có gì khó
“Ta nghe nói, phu quân là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong gần trăm năm nay” Những lời này giấu ở trong lòng, nàng không có chỗ khoe khoang, sợ người bên ngoài cảm thấy nàng đắc ý, trước mặt chính chủ nói thì không sao, lại nói, ” Còn là quan tam phẩm trẻ tuổi nhất triều đình”
Bùi An không biết nàng muốn nói gì, nhìn nàng: “Cho nên?”
Vân Nương khẽ mỉm cười, khen tặng, “Trước khi xuất giá, đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ, các nàng đều nói ta may mắn.”
Bùi An không thể phủ nhận, quả thật như thế, đáp một tiếng, “Ừ”
Vân Nương:….

Không chỉ lòng dạ hẹp hòi, hắn còn rất phô trương.

Xe ngựa lắc lư, Vân Nương cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi
Mặt trời lặn xuyên qua tầng mây, tia sáng hùng vĩ vạn trượng nhuộm đỏ phía chân trời.

Vừa mở mắt đã thấy cảnh đẹp như vậy, Vân Nương ghé vào cửa sổ xe, tham lam mà nhìn.
Đội ngũ đã đến trạm dịch, tốc độ đoàn xe dần dần chậm lại, xe còn chưa dừng hẳn, Bùi An đã vén rèm nhảy xuống.
Hắn đi tới cửa sổ xe, nói với Vân Nương còn đang ngửa mặt lên trời, “Lát nữa mang đồ lên đây”
Vân Nương nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, thần sắc sửng sốt, hắn… đi xuống lúc nào.
Vân Nương vội vàng buông rèm xe xuống bắt đầu thu dọn, sau khi xe dừng hẳn Thanh Ngọc cũng chạy tới, ngoại trừ vật thiếp thân của mình ra, trong tay còn mang theo hai cái bao khác.
Một của Hình phu nhân, một của người nhà họ Phạm.

Phải mang chúng giao cho bọn họ

Lúc Vân Nương lên lầu, công chúa đã an trí xong xuôi, những người không liên quan đều được cho lui, tất cả đều là những người ở lại.
Gian phòng của Bùi An và Vân Nương được sắp xếp ở phòng bên cạnh công chúa, thứ nhất là dễ câu thông, thứ hai là Bùi An phải đảm bảo an toàn cho công chúa.
Bùi An không có ở đây, Đồng Nghĩa dẫn nàng vào phòng trước, “Chủ tử cùng điện hạ còn đang nghị sự, muộn một chút mới về, phu nhân mệt mỏi cả ngày rồi, đường còn dài, người nghỉ ngơi sớm đi, cần gì thì sai nha hoàn tới tìm nô tài.”
Vân Nương gật đầu.
Đợi Đồng Nghĩa vừa đi, Thanh Ngọc vội vàng đi hỏi thăm một vòng, nói là hôm nay không đủ chỗ ở, khâm phạm bị đuổi tới bên cạnh chuồng ngựa.

Sợ mấy người ở cùng một chỗ cùng nhau thông đồng làm chuyện xấu, thị vệ tách ra nhốt ở hai chỗ
Đại công tử Lý gia và người Chu gia bị nhốt cùng một chỗ, Phạm Huyền thì bị nhốt cùng một chỗ với người Lưu gia.
Vân Nương vừa đi vòng qua sân trước, ngẩng đầu liền thấy Hình Phong một thân sạch sẽ đứng ở cửa chuồng ngựa.
Vân Nương sửng sốt, đang muốn tiến lên chào hỏi, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền đến, “Vẫn là Hình đại nhân chúng ta tốt hơn, thời điểm mấu chốt cũng có thể dựa vào thân thể, trên đường hưởng an nhàn một chút, chẳng bù cho chúng ta, như súc sinh.”
Vân Nương trong lòng nhảy dựng, nhìn về phía Hình Phong, Hình Phong cũng vừa vặn xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh chiều tà càng lúc càng yếu, nhìn nhau cũng lờ mờ.
Lần cuối hai người gặp nhau là ở trên sân bóng, cơ hồ không nói một câu.

Bây giờ gặp lại, không ngờ là hoàn cảnh như vậy.
Vân Nương chú ý tới hắn một thân sạch sẽ, khác hoàn toàn với lúc khởi hành ở Ngự Sử Đài.

Thật sự có thể theo công chúa, miễn cho hắn tội chết, cũng là một chuyện tốt.
Ngày trước hai người có nói không hết lời, hôm nay nhìn một hồi, nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào.
Ngắn ngủn hơn hai tháng đã xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác như đã trải qua rất nhiều năm tháng
Hình Phong nhìn nàng, sắc mặt có chút trắng bệch, ánh mắt cũng chậm rãi đỏ lên.
“Ngươi có khỏe không?” Vân Nương chậm rãi đi qua, mở miệng hỏi hắn trước.
“ Ừ” Hình Phong gật đầu, môi tái nhợt,” Còn nàng?”
“Rất tốt” Vân Nương cũng gật đầu.
Hình Phong nhếch môi một cái, hắn nhìn ra, ngày đó ở trên sân bóng là lần đầu tiên hắn thấy nàng vui vẻ như vậy.

Cuối cùng nàng cũng ra khỏi viện, sống cuộc sống mà nàng hằng mơ ước, hắn vui thay cho nàng
Vân Nương không biết mình nên khuyên hắn như thế nào, sau khi đưa bao phục trong tay cho hắn, đem câu nói năm đó hắn khuyên giải bản thân trả lại cho hắn, “Mọi sự đều có thể hoãn, chỉ có tính mạng là quan trọng nhất, Hình phu nhân còn ở nhà chờ ngươi.”
Hình Phong trong lòng như bị đâm một nhát, “Ừ”
“Lời của bọn họ ngươi đừng để ở trong lòng, ta biết Hình Phong không phải người như vậy, hắn rất chính trực, rất trong sạch.” Vân Nương sợ hắn nghĩ không ra.

Nàng còn nhớ rõ, ngày đó hắn cách vách tường cùng nàng nói lời này, không biết nàng đã vui mừng biết bao.


Có thể đi đến bước này không dễ dàng.

Bây giờ lại mất hết không còn gì, trong lòng khẳng định sẽ cảm thấy trống rỗng.
Tìm cái chết không phải là không thể.
Vân Nương còn chưa nghĩ ra nên khuyên như thế nào, Hình Phong đột nhiên nói, “Thật xin lỗi”
Vân Nương sửng sốt.
“Thời điểm nàng khó khăn nhất, ta lại từ hôn” Hắn vẫn luôn muốn nói nhưng vẫn không có cơ hội mở miệng, hôm nay gặp nàng, hắn nợ nàng một câu xin lỗi
Sắc trời đã tối, tiền viện sáng đèn, ánh sáng từ bên kia chiếu vào, góc váy nàng theo gió lay động, hắn nhìn thấy một chuỗi ngọc bội, tua rua của ngọc bội bay múa bên hông nàng.
Là một viên bạch ngọc, hắn nhận ra, của Bùi An.

Khối của nàng ở trên người Bùi An, hai người đã trao đổi tín vật đính ước chứng tỏ cuộc hôn nhân này rất mỹ mãn, hắn nên chúc phúc, nhưng ngực thật sự quá đau, hắn nói không nên lời.
Vân Nương không ngờ hắn còn nhớ rõ việc này.

Ngày thứ hai sau khi bị hắn trả lại ngọc bội nàng mới hiểu ra, hôn nhân cũng không phải là hai người định đoạt.
Tình cảm có thể bồi dưỡng, ở lâu, kỳ thật cùng ai cũng giống nhau.
Vân Nương nhẹ giọng nói: “Chuyện từ hôn, ta chưa từng trách ngươi, ngươi lựa chọn như vậy nhất định có nỗi khổ tâm của ngươi, ta tin người có thể cùng ta giải sầu ba năm nhất định sẽ không ghét bỏ xuất thân của ta.

Nhưng bất luận là nguyên nhân gì, ngươi đều không nợ ta, ngược lại ba năm kia, là ta nợ Hình công tử.

Bây giờ Hình công tử gặp nạn, ta nào có thể coi như không thấy?Ta và ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta không muốn thấy ngươi đi chịu chết, ta muốn nhìn thấy ngươi bình an.

Muốn ngươi đàng hoàng mà sống.

Rồi tương lai có một ngày ngươi cũng giống như ta, thành thân, sinh con.
Vân Nương nói xong, lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng của Hình Phong đáp lại.
Nàng biết, chuyện hắn quyết định cũng không phải là một hai câu nói, hắn cần thời gian suy nghĩ, cân nhắc.
Sắc trời không còn sớm, Vân Nương sợ về muộn, bị lòng dạ hẹp hòi bắt gặp, nói một câu, “Ngươi suy nghĩ thật kỹ.” Sau đó, mang theo bao phục trong tay, vội vàng đi vào chuồng ngựa.
Còn có một bao quần áo, nàng muốn đưa cho khâm phạm họ Phạm.

Chuyến này đều là tử tù, có thể nhìn thấy đồ của người nhà gửi trước khi nhắm mắt xuôi tay cũng coi như một phần an ủi.
Vốn tưởng rằng người bị mắng chỉ có Hình Phong, không ngờ khi Vân Nương cầm bao quần áo đi vào, lại nghe Phạm Huyền mắng một tiếng, “Bùi cẩu”
Thị vệ phía trước quất một roi xuống, cũng không khiến hắn im lặng: “Tay sai của hôn quân, tất bị vạn người tru.” Biết mình sẽ chết cho nên bất chấp tất cả
Ngày đó ở bến đò Vân Nương cũng nghe có người mắng Bùi An, lúc ấy nàng không nghe rõ, bây giờ đột nhiên có chút chói tai.
Thị vệ nhận ra tiếng động phía sau thì ngừng roi quất trong tay, nhận ra là Vân Nương, thần sắc hắn chấn động, vội khom người hành lễ, “Phu nhân”
Phạm Huyền cũng ngẩng đầu, thấy là vị tân phu nhân Bùi An kia thì nói càng hăng, “Lúc trước phủ Quốc Công có thể kéo dài hơi tàn là vì hắn tương trợ bạo quân, hắn không sợ gặp báo ứng, chết sớm sao.”
Thị vệ Ngự Sử đài biến sắc, “Phu nhân, tên này mất trí rồi.

Nơi này dơ bẩn, người không nên đến đây, kính xin phu nhân về trước”
“Gian thần tặc tử!”
“Ngươi đừng mắng.” Vân Nương cắt ngang một tiếng, nàng nghe rất phiền.
Phạm Huyền ăn roi, trên người đã có mấy vết máu, tóc râu dính bết vào nhau, hắn chật vật nhìn nàng một cái, sau đó lạnh lùng nở nụ cười, “Vương gia Vương Nhung Thiên Vương tướng quân, anh dũng thần võ, tinh trung báo quốc, vì bảo vệ lãnh thổ Nam quốc ta mà không sợ Thiên Lang, giết địch vô số, cuối cùng cho dù chết dưới đao thương của địch nhân cũng chưa từng đầu hàng”

Phụ thân chết nhiều năm như vậy, Vân Nương đây là lần đầu tiên nghe được có người tán dương hắn, gật đầu nói, “Đa tạ”
Thần sắc Phạm Huyền cứng đờ, đột nhiên phẫn nộ nói, “Ta không nói ngươi!”
Phạm Huyền vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cả Vương tướng quân và Vương phu nhân Cố thị đều là thiết huyết đan tâm, cứng cỏi kiên cường, sao lại sinh ra một thứ nhu nhược như ngươi, lại thông đồng với gian thần tặc tử làm bậy”
Vân Nương:…
Đây là mắng ngược lại nàng
“Vương gia lão phu nhân, ta thấy bà ta cả đời anh minh, sao đến tuổi già lại mù quáng, ham quyền thế đến hồ đồ mà đáp ứng mối hôn sự này? Nếu đổi lại là ta…”
“Ngươi sẽ thế nào.” Vân Nương chưa từng thấy kẹp dao giấu kiếm, lập tức mắng người, hỏi ngược lại, “Ngươi cũng chỉ là kẻ bị nhốt ở đây chịu đòn roi thôi, ngươi có bản lĩnh gì?”
Phạm Huyền không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, ngây người một chút.
“Ta mặc dù không biết quan trường, nhưng cũng hiểu được một câu: hiếu quân giả vi trung, nghịch giả vi tặc.

Phu quân ta nhận thánh ân, mà ngươi là khâm phạm tội đồ, ai mới là tặc tử?”
“Quả thực là không rõ…”
Vân Nương so với hắn bình tĩnh hơn nhiều, “Từ xưa đến nay, tặc tử đều chết không thừa nhận mình là tặc, chỉ có hậu nhân ở trong sử sách mới biết được.”
Trên triều đình, Phạm Huyền hắn nói không thắng Bùi An thì thôi, hôm nay bị tân phụ của hắn nói cho hai câu cũng không còn đường cãi lại, Phạm Huyền kích động sắc mặt đều đỏ lên, “Đổi trắng thay đen, không biết đúng sai phải trái, đôi phu thê các ngươi quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu, một tên đạo tặc tiểu xảo, một tên bạo phụ ngu muội vô tri, cực kỳ xứng đôi.”
Tim Vân Nương đập thình thịch, không đợi roi trong tay thị vệ rút qua, bao quần áo trong tay đập vào đầu hắn
Nàng chưa bao giờ đánh ai, vậy mà lần đầu tiên đánh người lại là ông già
Phạm Huyền cũng giống như vậy, sống hơn nửa đời người này chưa bao giờ bị phụ nhân đánh, vậy mà lần đầu lại là bị một nha đầu đánh, tức giận đến hai mắt trợn tròn, “Ngươi đồ đàn bà đanh đá..”
“Ngươi còn mắng.” Vân Nương lại đập thêm mấy cái
Chân tay Phạm Huyền bị còng xích lại không thể động đậy, chỉ có thể chịu đựng
Thị vệ phía sau cầm roi trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Lưu gia nhị công tử cùng bị nhốt ở bên cạnh cũng có vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ, lúc trước, Phạm đại nhân tốt xấu gì cũng là binh bộ thượng thư, vậy mà lưu lạc đến đây lại bị một tiểu phụ nhân mười mấy tuổi đập đầu.
Lưu nhị công tử luôn luôn là một bao cỏ háo sắc, biết mình sống không được bao lâu nữa, nghĩ nếu bị tiểu nương tử thanh tú trước mặt đập đầu một cái thì chết cũng đáng.
Lập tức lên tiếng: “Phạm đại nhân nói đúng, tiểu nương tử ngươi tám phần không có mắt nhìn, làm sao có thể gả cho cẩu Bùi An kia, quốc công phủ cả nhà đều chết hết Bùi An mới có thể sống tới bây giờ, khi nào thì tới tiểu nương tử…”
“Câm miệng”
“Im miệng”
Vân Nương cùng Phạm Huyền đồng loạt quát lớn một tiếng, Phạm Huyền tự mình mắng thì mắng, nhưng không nghe được lời như vậy, Quốc công gia năm đó là nhân vật lớn cỡ nào, Lưu gia hắn tính là cái thá gì.
Lưu nhị công tử bên cạnh còn chưa lên tiếng phản bác, đột nhiên một thanh trường kiếm bay tới, không chút sai lệch đâm ở trên ngực hắn.
Lưu nhị công tử trợn tròn mắt hạnh, cách đó không xa một bó đuốc chiếu vào
Vân Nương quay đầu lại liền thấy Bùi An lạnh lùng bình tĩnh chậm rãi đi qua, đến trước mặt Lưu nhị công tử, đưa tay cầm thanh kiếm trước ngực hắn, cong người cười với hắn, “Vậy Lưu gia các ngươi thử cho ta xem trước.”
Nói xong, Bùi An rút kiếm trước ngực hắn ra, máu bắn ra vài giọt phun lên mặt hắn, đuốc vừa chiếu, khuôn mặt kia lạnh như băng lệ như yêu ma, nhìn lướt qua đám nam đinh của Lưu gia, giọng nói lạnh lùng, “Người của Lưu gia đều kéo ra, một người cũng không để lại, dọn cho rộng chỗ.”
Tiếng nói vừa dứt, bên tai liền là một trận tiếng cầu xin tha thứ.
Bùi An mắt điếc tai ngơ, quay đầu nhìn Vân Nương bên cạnh.

Không đợi hắn mở miệng, Vân Nương thoáng cái ném bao phục trong tay cho Phạm Huyền, ngoan ngoãn dựa lại gần Bùi An.

Nàng đứng bên cạnh tay đang cầm kiếm của hắn, đưa tay kéo cánh tay hắn.
Cánh tay Bùi An như nhũn ra, cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn quấn lấy mình.
Trên tay áo hắn hẳn là dính không ít máu, nàng lại không sợ.
“Phu quân, ta giết khâm phạm như vậy, có được không?” Hoàng thượng có trách hắn không?
Bùi An:…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui