Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn


Vết thương trên mặt nàng cũng không quá nghiêm trọng, cùng lắm chỉ hai ngày là khỏi, không bôi thuốc cũng không sao cả.

Nhưng nghe hắn nói vậy, lại không thể cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo.
Đường xuất cung là cùng một con đường, cũng không trì hoãn canh giờ.
Đến trước xe ngựa, Đồng Nghĩa đã đặt sẵn băng ghế, Bùi An đưa tay phất rèm xe lên nhưng không lên, tránh sang một bên, ý bảo nàng đi trước.
Xung quanh có người qua lại, Vương Vân cũng không do dự, nhấc làn váy lên, khom người chui vào.
Vừa ngẩng đầu liền bị kinh ngạc, xe ngựa lớn hơn nhiều so với xe hôm nay của nàng, chỗ ngồi không phải là một cái ghế rộng, mà là cả một chiếc giường khối.
Phía trên bày một chồng sách, còn có thể ngửi được mùi mực thoang thoảng.
Hai người gặp nhau vài lần, hầu như mỗi lần đều không yên ổn, nhìn thấy bày biện như vậy, ấn tượng đánh đánh giết giết trong đầu nàng mới tạm vơi đi.
 
Nàng suýt nữa đã quên mất, hắn là Trạng Nguyên Lang.
 
Đương nhiên có một thân khí chất thư hương.
Vương Vân chọn một góc ngồi xuống, Bùi An đi theo chui vào
Không gian xe ngựa lớn nhưng so với bên ngoài vẫn có vẻ chật hẹp, nhất là khi Bùi An ngồi bên cạnh nàng, dường như lại nhỏ hơn một chút, không khá hơn xe ngựa của nàng là bao, Vương Vân thẳng người, không nhúc nhích.
Bùi An nhớ lời vừa rồi, sau khi đi lên, lấy từ bên cạnh ra một cái hộp nhỏ, lấy ra một lọ thuốc, mở nắp ra, nhìn về phía nàng, “Quay mặt lại.”
Nhìn thấy lọ thuốc trong tay hắn, Vương Vân lập tức hiểu được ý tứ của hắn, chủ động đưa tay nhận, “Ta tự bôi là được rồi.



Bùi An không trốn, cũng không buông tay.
Vương Vân đưa tay qua, cũng chỉ chạm vào khớp ngón tay đang nắm chặt của hắn.
“Nàng không nhìn thấy.” Bùi An trả lời nàng một câu, cũng không để ý đầu ngón tay nàng còn đặt trên tay mình, cầm mảnh trúc múc một chút thuốc mỡ, ngẩng đầu bôi lên mặt nàng.
Vương Vân sửng sốt, đúng lúc rụt tay lại, trong khoảnh khắc hắn tiến lại gần, nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm lại mới phát hiện đáng lẽ ra không nên nhắm mắt.
Nàng run rẩy.
Ánh mắt không nhìn thấy, cảm quan đột nhiên phóng đại, luôn có một loại ảo giác, người ở trước mặt giống như đã dựa vào nàng rất gần, gần đến mức nàng không dám thở nữa.
Đợi đến khi trúc trong tay hắn chạm vào mặt nàng, Vương Vân mới nhân cơ hội mở mắt ra, mới phát hiện căn bản không phải ảo giác.
Hắn thực sự gần với nàng.
Nàng mở mắt ra, tầm mắt cách khóe môi hắn không quá ba ngón tay, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng, thậm chí là màu sắc môi của hắn.
Phấn nhạt, vả lại còn căng mọng ẩm ướt, nhìn không thấy một nếp nhăn nào.
Vương Vân không hiểu tại sao trong đầu mình lại xuất hiện ý nghĩ đó, chỉ cảm thấy lại có một loại hấp dẫn.
Ý niệm xuất chúng vừa nhảy ra, Vương Vân hoảng sợ, tim đập như sấm, giống như bị thứ gì đó đập vào đầu, đầu váng mắt hoa, không nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại một khoảng trống.
Ngay khi nàng sắp ngạt thở, hắn dường như đã bôi xong, thân thể lui về phía sau, cách nàng một khoảng, xoay người lại cất lọ thuốc.
Vương Vân hít mạnh vài hơi, sớm đã mặt đỏ tai hồng.
Cũng may Bùi An cũng không vội quay đầu lại.
Kì thực Bùi An cũng không khá hơn bao nhiêu, ngón tay nắm lấy thân lọ, ngây người vài hơi thở, hắn là ma quỷ sao, bôi thuốc cũng phải đến gần nàng như vậy.
Chỉ là vừa rồi nàng nhắm mắt lại…

Tiếng vó ngựa vang lên bên tai, xe ngựa đã rời khỏi cung.
Hai bên rèm xe bịt kín không nhìn thấy bên ngoài, suy nghĩ phảng phất đều bị nhốt trong không gian kín mít.
Vừa yên tĩnh lại, trong đầu lại dâng lên những trải nghiệm lộn xộn trên sân bóng hôm nay.
Mấy lần gặp nhau, rõ ràng hai người cũng đã trở nên thân thiết hơn.
Bùi An kiềm chế cảm xúc khó có thể lý giải trong lồng ngực, nhớ tới chính sự, quay đầu nhìn về phía nàng, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ngày đó ở tháp miếu, hai người đều bị tình thế bức bách, nói hai câu liền định cả đời, không kịp hỏi về quá khứ của đối phương.
Vốn tưởng rằng không quan trọng lắm
Nhưng chuyện phát sinh hôm nay, tựa hồ cũng không như ý, sau lần gặp mặt này của hai người, trước khi thành thân, khả năng gặp lại rất nhỏ.

Để tránh sau khi kết hôn lại phát sinh cục diện lúng túng như hôm nay, bọn họ vẫn nên thẳng thắn với nhau một chút thì tốt hơn.
 
Ví dụ, tại sao hôm nay Hình Phong lại nhìn chằm chằm khối ngọc bội bên hông hắn.
 
Hoặc là, thái độ của nàng đối với Hình Phong rốt cuộc là gì.
Hai người so với lúc đầu đã thân thiết hơn rất nhiều, dễ mở miệng.
Vương Vân cũng chậm rãi bình tĩnh lại, không biết hắn muốn nói cái gì, nhưng nghĩ hai người nói chuyện so với ngồi không sẽ thoải mái hơn, lập tức đồng ý, nói, “Được.”
Hắn nói trước, nàng từ trước đến nay ăn nói vụng về, muốn nghe xem hắn nói cái gì, mình có hiểu hay không, có thể đáp lời lại được không.
Chuyện này, cũng không tiện để một cô nương mở miệng trước, Bùi An quyết định làm mẫu trước, đợi lát nữa nàng chiếu theo mình là được, chủ động khai báo, nói, “Hôm nay vị Tiêu nương tử Hầu phủ kia là lớn lên từ nhỏ cùng ta, thời thơ ấu mẫu thân từng nói với nàng ta một câu, tương lai muốn nàng ta làm con dâu của mình, nhưng chỉ là một câu nói miệng, không có hô thư, cũng không có tín vật, hôm nay nàng ta là vì ta mà tìm nàng gây phiền toái, xin lỗi vì ta không báo trước với nàng.”

Vương Vân không ngờ hắn lại nói đến chuyện này.
Đúng như những gì nàng đã đoán trước, gật đầu nói, “Không sao, ta cũng không có thiệt thòi gì.” Vẻ mặt nàng rộng lượng, nhìn ra được là thật lòng không có nửa điểm để ý.
Bùi An tiếp tục nói, “Ta và nàng ta tuy rằng cùng nhau lớn lên, nhưng nam nữ khác nhau, chưa bao giờ có tiếp xúc thân thể.” Hắn nói xong nhìn về phía nàng, nhẹ giọng “Nắm tay cũng không có.”
Vương Vân thấy hắn đột nhiên nhìn lại, cho rằng là sợ nàng không tin, vội vàng gật đầu.
Kỳ thật, nắm tay cũng rất bình thường…
Bùi An lại chậm rãi nói, “Chưa từng nhận, hoặc là tặng lễ vật cho nàng ta.”
Vương Vân khựng lại.
Cái này, nàng cảm thấy có chút thần bí, hắn có tặng đồ cho người khác hay không, nàng không tiện kết luận, nhưng hoa hương mấy ngày không tan kia là như thế nào?
Kỳ thật nhận đồ, tặng đồ cũng rất dễ hiểu.
Nếu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm nay, tiêu gia nương tử chẳng lẽ chưa từng đưa cho hắn điểm tâm gì đó sao, nếu không có, vậy hắn cũng thật đáng thương.
Còn hắn, sống hai mươi mấy năm rồi, thật sự chưa từng tặng đồ cho người khác sao?
Ăn cũng nên tính, chẳng lẽ hắn chưa từng mời người bên ngoài uống rượu?
Tất nhiên là có.
Còn nữa, ngọc bội hắn đưa cho nàng ngày đó, chẳng lẽ không tính là vật… Vương Vân đột nhiên nhớ tới, rốt cuộc bắt được một sơ hở của hắn.
“Ngoại trừ ngọc bội cho nàng ra.” Bùi An thấy ánh mắt nàng sáng lên, đúng lúc bổ sung.
Vương Vân:…
Vậy, nàng cũng giống như vậy, chiếu theo suy nghĩ của hắn, nàng cũng chỉ tặng ngọc bội cho một mình hắn, về phần lúc trước… Đã lấy lại rồi, không tính là tặng.
“Ta cũng vậy.”
Hắn quẹo tới quẹo lui nói nửa ngày này, đổi lấy một câu của nàng như vậy, hơn nữa sau khi nói xong, nàng cũng không tiếp tục nữa, Bùi An đột nhiên có một cảm giác bất lực.
Im lặng một hồi lâu, hắn không thể không mở miệng hỏi nàng: “Còn nàng thì sao, có gì muốn nói với ta.” Lại nói, “Lúc trước ta và nàng không quen biết nhau, ta cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nàng cứ việc nói, ta tuyệt đối sẽ không dò hỏi tới cùng.”
Vương Vân cảm thấy, cái gọi là dò hỏi tới cùng của mình có lẽ không giống với những người đọc sách như bọn họ.
Những lời này của hắn hỏi ra, không phải là đang cào rễ nàng sao.

Nhưng nàng cũng không có căn cơ gì để đào bới, nếu hắn hỏi, nàng liền nói cho hắn biết, những chuyện này kỳ thật đa số mọi người đều biết, nàng thấp giọng nói, “Cha ta từng là võ tướng.”
Bùi An đang nhìn chằm chằm rèm vải bên cạnh nàng, ánh mắt trầm xuống, mắt thường có thể khóe miệng hắn đang co giật.
“Năm năm trước, phụ thân chết trận sa trường, không khéo triều đình nghị hòa, tổ mẫu lo lắng ta cùng mẫu thân bị liên lụy, trước tiên nhốt chúng ta ở viện.

Trong năm năm, ta đã không đi ra khỏi cổng viện nửa bước, không biết thế gian bên ngoài như thế nào, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với người bên ngoài, ngay cả mặt trời nhìn thấy, cũng là từ trong sân nhìn ra, giống như hoàn toàn tách biệt cùng thế gian này, vừa được thả ra, nhìn thấy người ta còn sợ hãi, thậm chí còn không biết nên nói chuyện cùng người khác như thế nào, cứ như vậy, lại thêm xuất thân cha mẹ ta, Hình gia đến từ hôn là rất bình thường, ta cũng có thể hiểu được.”
Bùi An vốn cảm thấy vô vị, ánh mắt sắp nhắm lại, nghe vậy lại khẽ động, chậm rãi mở ra.
Vương Vân tiếp tục nói, “Ta cũng biết, mặc dù ta và chàng không có như lời đồn, nhưng có thể đến cuối cùng, ta vẫn sẽ bị Hình gia lấy lý do khác từ hôn.

Ngày đó chàng tìm tới cửa cũng là lúc ta cùng đường, cửa hôn sự này của chàng đối với ta mà nói, là trèo cao, là đưa than trong tuyết, càng là một lối thoát duy nhất, vậy nên trong lúc vô tình biết được chàng sẽ xảy ra chuyện, ta mới liều lĩnh cưỡi ngựa chạy đi tìm chàng, nhưng ta cũng không biết, chàng so với ta cũng không khá hơn là bao.”
“Ngày hôm trước ở bến đò, hôm nay ở sân bóng, những người đó sở dĩ có thể to gan làm khó chàng như vậy, không chỉ là bởi vì thân phận gian thần của chàng, còn là vì sau lưng chàng không có người làm chỗ dựa, nếu chàng thật sự cưới ta, lấy suy nghĩ cùng xử sự của tổ mẫu, Vương gia tất nhiên sẽ không vì ta mà đứng chung một thuyền với chàng, tương lai chàng không chỉ không có điểm dựa vào, con đường làm quan có thể còn có thể bị ảnh hưởng theo, những thứ này ta không biết chàng có suy nghĩ qua hay chưa, nếu hôm nay chàng hỏi, ta cũng không thể giấu diếm không nói, nếu như chàng cảm thấy để ý, cũng có thể hối hôn, mặc dù ta sẽ bị nhốt cả đời, nhưng ít nhất còn lưu lại một hơi thở.”
Nàng nói xong, cúi đầu nhìn chằm chằm móng tay của mình, thần sắc căng thẳng, không khó nhìn ra thấp thỏm lo lắng.

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Thay Thế Của Phó Tổng |||||
Bùi An ghé mắt nhìn nàng, rất bất ngờ trước những lời nói này của nàng.
Vốn tưởng nàng còn lo chuyện mình bị vướng vào tội phản bội của vị hôn phu cũ nên suy nghĩ không thấu đáo, sợ tương lai sau khi thành thân rước phiền toái không cần thiết, không ngờ, tâm nàng như gương sáng.
Mấy câu đã phân tích tình thế trước mắt ra bảy tám phần, có thể không để ý danh tiết, đội mưa chạy trăm dặm đường, người như vậy há có thể không biết mình muốn gì sao, sẽ không hồ đồ đi so đo một người cũ đã thành quá khứ.
Bùi An thấp giọng hỏi nàng, “Nàng muốn gả không.”
Lời nói chui vào lỗ tai, ngực như bị cào xước, lần đó gặp nhau ở tháp miếu hai người cũng từng nói qua, nhưng không biết tại sao khi hỏi lại lại có vài phần ngượng ngùng khó mở miệng, Vương Vân không nhìn hắn, hơi gật đầu, “Đương nhiên là muốn.”
“Vậy ta cưới nàng.”
Vương Vân vặn đầu ngón tay một cái, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới phát hiện, thân thể của mình không biết từ khi nào đã sớm căng thẳng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui