Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Vân Nương đang ngắm cảnh.

Nước hồ trước mắt trong suốt thấy đáy, bốn phía là rừng trúc vờn quanh, bóng cây xanh tươi tốt, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo nên những điểm sáng đong đưa loang lổ, khi gió thổi qua, bên tai rung động ào ạt.

Vân Nương thật sự bất ngờ khi thấy bên trong thành Lâm An còn có một chốn bồng lai tiên cảnh như thế, nhất thời bước chân chậm một chút, Bùi An cũng không gấp gáp thúc giục nàng.

Vân Nương quay đầu đi theo Bùi An vào trong: “Lang quân, thôn trang này là của chàng sao?”

Bùi An thấy nàng rất thích, bèn trêu chọc nàng: “Thích không,thích thì nói, cũng là của nàng hết.”

Gả cho hắn, quả thật của hắn cũng là của nàng.

Nhưng lời trong miệng Bùi An đột nhiên có vài phần trêu chọc, Vân Nương vẫn chưa có cách quen với những lời nói thỉnh thoảng không đứng đắn của hắn, má hơi ửng hồng, đi theo vào trong sân.

Trong sân được bày trí đơn giản, không có mái vòm màu sắc và xà nhà chạm trổ ở phủ Quốc công, nhưng lại có cảm giác lịch sự tao nhã, khiến người ta cũng vô thức thả lỏng, vẻ ngượng ngùng trước đó tiêu tan, một đôi mắt nhìn trái nhìn phải.

Lúc trước thi thoảng thấy nàng tỏ ra sinh động, còn đa số thời gian nàng đều yên tĩnh không thích nói quá nhiều, hôm nay nhìn thấy, cũng không ngờ nàng lại là một người ham chơi.

So với khuôn mặt khuôn phép của các cô nương trong thâm viện, khuôn mặt của nàng rất sinh động đáng quý.

Bùi An cũng có hứng thú, uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn nàng: “Đấu một trận thì thế nào?”

Một người từng ra biên cương giết giặc trên chiến trường, đua ngựa với hắn, không phải đang tự chế giễu mình sao, nhưng nàng vẫn không khỏi động lòng, trước đó phụ thân đã hứa với nàng chờ ông ấy trở về sẽ dẫn nàng tới vùng ngoại ô đua ngựa một trận, nhưng vừa về đã vướng vào lời đồn đại của mình, từ hôn rồi đính hôn sau đó lại chờ để gả chồng, hoàn toàn không còn cơ hội.


Nàng thực sự muốn xem những người từng lên chiến trường, khi họ chạy sẽ trông oai hùng như thế nào.

Lúc Vân Nương đang suy nghĩ, Bùi An lại bắt đầu nói: “Ta nhường nàng nửa vòng.”

Nhường nửa vòng, rõ ràng là xem thường nàng mà, Vân Nương cũng có lòng kiêu ngạo của mình: “Lang quân không cần nhường, ta thua lang quân cũng không mất mặt…”

Bùi An đáp: “Giống như lần trước, có đánh cược thì có thắng thua, có thắng thua thì phải bị chịu phạt…”

Vân Nương:...

Nàng cảm thấy Bùi An đang bắt nạt mình rõ rành rành.

Sau khi đồng ý, cũng không cho phép nàng nuốt lời, Vệ Minh bước vào báo cáo: “Chủ tử, đã chuẩn bị ngựa xong.”

Tổng cộng có hai con ngựa, Bùi An bảo Vân Nương chọn trước, Vân Nương tuỳ tiện chỉ một con: “Con này.”

Ánh mắt Vệ Minh chợt lóe lên, nhìn về phía Bùi An, con ngựa kia là Xích Thố, được thế tử gia yêu thích nhất, lần này còn lên chiến trường cùng chủ tử.

Bùi An cũng không nói gì, đi tới trước mặt con ngựa, sờ sờ nó một cái sau đó quay người nắm lấy tay Vân Nương, cùng nhau đặt tay lên, nhìn ngựa nói: “Là vợ của chủ tử mày, đừng nóng nảy nhé.”

Vân Nương:...


Bùi An nói như thế, Vân Nương cũng biết chắc con ngựa này là thú cưỡi của hắn, đang muốn chọn một con khác thì Bùi An đã buông tay nàng ra, giao dây cương vào trong tay nàng: “Cẩn thận một chút, an toàn là trên hết.”

Thấy Bùi An đi về phía một con ngựa khác, Vân Nương cũng không từ chối thêm, bảo Thanh Ngọc lại đây dùng phán bạc buộc cổ tay áo mình lại, cũng gỡ trâm cài tóc trên đầu mình xuống đưa hết cho Thanh Ngọc, dáng vẻ vô cùng lưu loát gọn gàng, rất có tư thế.

Bùi An xoay người lên ngựa, nhìn về phía nàng, thấy nàng giẫm lên khoen ngựa, nhanh nhẹn ngồi lên lưng ngựa, vẻ mặt tỏ ra bất ngờ.

Quả thật biết cưỡi ngựa.

Vòng đầu tiên, Bùi An không nhúc nhích, để cho nàng làm quen trước.

Ngựa không phải của mình, không biết tính tình như thế nào, Vân Nương cũng không từ chối, lập tức kẹp bụng ngựa chạy lên.

Trên bờ hồ yên tĩnh vang lên tiếng vó ngựa ngay tức khắc, mấy năm nay Vân Nương không ít lần đi theo cưỡi ngựa với nhị phu nhân(1), kỹ thuật cưỡi ngựa như lửa xanh thuần khiết(2), hơn nữa ngựa Bùi An nể mặt, móng ngựa giương cao, khí thế quanh thân toả ra.

(1)Ở đây tác giả lại dùng nhất phu nhân nè. Ở chương 105 mình đã chú thích rồi đó, tần suất nhị phu nhân xuất hiện nhiều hơn nên mình thống nhất là nhị phu nhân.

(2)彩拱雕梁: Khi một đạo sĩ chế tạo thuốc tiên, ông ta nghĩ rằng đó là một thành công cho đến khi chiếc lò phát ra ngọn lửa màu xanh thuần khiết. Sau này nó được dùng để mô tả trạng thái thuần thục và hoàn hảo

Đồng Nghĩa và Vệ Minh hai người hai mặt nhìn nhau, Đồng Nghĩa thật sự không nhịn nổi, phun ra một câu: “Thì ra con súc sinh này cũng biết nhận chủ.”

Ngày xưa ai đụng vào mình là ném họ ngay, cho dù là Triệu Viêm cũng không nể mặt, hoặc là kéo hắn tản bộ bên hồ, hoặc là dẩu vó không chạy.


Nói xong mới thức thời biết không đúng, Bùi An yêu ngựa như mạng, chưa bao giờ coi nó là súc sinh, thấy Bùi An liếc tới, trong lòng hắn nhảy dựng rồi vội vàng xin lỗi: “Tiểu, tiểu nhân mới là súc sinh.”

Vệ Minh:...

Thanh Ngọc:...

Vân Nương hoàn toàn không biết con ngựa thông minh mình đang ngồi đã từng lên chiến trường, cũng từng ném người khác, cảm thấy nó rất thông minh giống như Siểm Điện của mẫu thân, gần như không cần nàng đuổi đi, nó tự mình đã biết ý tứ của nàng, mới đầu không chạy nhanh, chạy hơn nửa vòng mới nhanh lên, phi giống như bay, gió quét trên mặt, thậm chí có hơi rát nhưng lại vô cùng vui sướng.

Chạy xong một vòng, nàng dừng lại ở trước mặt Bùi An, hai má nhuộm màu đỏ ửng, nhất thời đắc ý quên mất hành động của mình, ánh mắt nửa mang khiêu khích: “Lang quân, mời.”

Đây là lộ nguyên hình ra rồi.

Bùi An cười dắt ngựa đi ra ngoài, đi song song với nàng: “Phu nhân mời.”

Bên bờ hồ lại có thêm một tiếng vó ngựa, ánh mắt ba người hầu cũng không dám chớp, duỗi cổ nhìn ra ngoài, Đồng Nghĩa nhìn thiếu phu nhân chạy song song với chủ tử như trước, còn chưa khôi phục tinh thần, khuỷu tay chọc Thanh Ngọc một cái: “Thế tử phi biết cưỡi ngựa từ rất sớm hả?”

Thanh Ngọc vươn giơ bàn tay lên, tự hào nói: “Lúc năm tuổi đó.”

Đồng Nghĩa quay đầu, tán gẫu: “Trùng hợp thật, chủ tử cũng vậy…” Sau đó nhíu mày một chút, buồn bực nói: “Cô nói coi cùng sống ở thành Lâm An, sao lúc trước chủ tử không gặp thế tử phi chứ, ngày thường thế tử phi ra ngoài là đi chỗ nào vậy?”

Cô gia chưa từng thấy tiểu thư, nhưng tiểu thư đã từng gặp cô gia rồi: “Chỗ nào nhộn nhịp của thành Lâm An cũng đi cả rồi, lần trước cô gia đạt được Trạng Nguyên, đúng lúc chủ tử ở trong đám người, còn nhìn thấy các cô nương đuổi theo ném hoa tươi cho thế tử gia nữa.”

Đồng Nghĩa:...

Vậy chi bằng đừng gặp.


Trong lúc nói chuyện, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, rốt cuộc vẫn là người từng chạy trên chiến trường, Vân Nương vẫn bị tụt ra sau một đoạn, đã đánh cược thì phải chịu thua, Vân Nương dừng lại đang muốn xoay người xuống ngựa, Bùi An quay đầu lại: “Hôm nay không có việc gì, thích thì chạy thêm vài vòng.”

Lên lưng ngựa một lần mà chỉ chạy hai vòng, quả thật không đã nghiền, không biết lần tới có quay lại đây được không, Vân Nương lập tức lại kẹp lấy bụng ngựa.

Bùi An cũng không vào nhà, sau khi xuống ngựa, hắn khoanh cánh tay lười biếng dựa vào bụi tre xanh bên bờ hồ, nhìn bóng người phóng nhanh trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang, vô cùng tươi tắn.

Dường như thú vị hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, hiếm khi làm Bùi An phải nghiền ngẫm một phen.

Vân Nương chạy mười mấy vòng mới dừng lại, ngực đổ mồ hôi, tóc trên trán cũng bị mồ hôi làm dính chặt với nhau, khuôn mặt đỏ bừng giống như quả đào chín tới.

“Đủ rồi?” Thấy nàng xoay người xuống ngựa, Bùi An mới đứng thẳng dậy.

“Ừm, thoải mái nhiều lắm.” Vân Nương đưa dây cương cho Vệ Minh đang tiến lên đón, bước nhanh đến trước mặt Bùi An, chân thành nói cảm ơn: “Cảm ơn lang quân.”

Có thể dẫn nàng tới nơi này, còn có thể để nàng cưỡi ngựa, sau khi trải qua chuyện của Hình gia, nàng còn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, sự tự tại này đáng quý bao nhiêu. Cũng hiểu được thì ra không phải cô nương nào cũng là chim tước bị khoanh tròn trong lồ ng sắt không thở nổi, nàng cũng có thể sống thoải mái vui vẻ giống như lúc trước.

Nàng chạy đến mức mặt đỏ tai hồng, vội vội vàng vàng đi tới trước mặt mình, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, nhan sắc như thế này lại hơn ngày thường vài phần, ánh mắt Bùi An dừng lại, dừng lại trên mặt nàng một hồi mới mím môi một chút, nghiêng cổ nhìn nàng: “Cảm ơn như thế nào?”

Vân Nương ngẩng đầu lên, thân thể Bùi An cong xuống, khuôn mặt chỉ cách nàng một khoảng bằng một bàn tay, tư thế như thế này thật sự rất mê hoặc, nàng cũng không hề suy nghĩ, nhón mũi chân, hôn lên mặt hắn một cái.

Mặc dù không rõ có phải ý của Bùi An là ý này hay không nhưng nàng thật lòng muốn hôn hắn.

Vệ Minh quay đầu lại thì nhìn thấy một màn này, không phải kinh ngạc vì hành động này của Vân Nương mà là kinh ngạc vì nụ cười không đáng giá tiền trên mặt chủ tử.

Không phải nói, nữ sắc có gì mà chìm đắm đâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui