Một nha hoàn không có mắt nhìn, lại thêm một gã sai vặt không hiểu tâm lý, quả thực xứng đôi vừa lứa, quấy rầy một buổi sáng vốn dĩ không quá yên tĩnh càng lúc càng gợn sóng.
Tiếng mưa rơi “lộp độp” bên ngoài mái hiên như đã yên tĩnh lại.
Vân Nương vùi đầu, đầu ngón tay cầm muỗng hoa sứ trắng, không thể bịt tai lại chỉ có thể nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Tửu lượng của chủ tử nhà hắn ta, không cần hắn ta khen nàng cũng biết, tuy nói đêm qua Bùi An cứ nhiều lần chứng minh mình say trước mặt mình.
Cổ họng của mình bị khàn như thế nào, tai Bùi An sờ sờ ra đó, sao có thể không biết?
Giọng nói nàng nhỏ thôi vẫn chưa đủ, hắn phải nằng nặc bóp nàng hỏi: “Không có cảm giác sao?” Eo nàng sắp bị bẻ gãy rồi, cũng không nói nổi, có thể không có cảm giác sao?
Sợ Bùi An cho rằng bản thân mình không có cảm giác, vì “bảo vệ tính mạng”, nàng đành vứt bỏ sự ngượng ngùng của mình, mở miệng làm cho hắn vừa lòng, kết quả hắn lại cảm thấy nàng say rượu nên cổ họng mới khàn khàn.
Mấy chén rượu trái cây, có thể làm cho cổ họng người ta khàn tiếng sao? Chủ tử không có kiến thức, gã sai vặt càng không có kiến thức...
Ánh mắt Bùi An nhìn chằm chằm người sắp vùi đầu vào trong chén, nhíu mày, đủ loại hình hình ảnh ảnh đêm qua không ngừng hiện lên.
Không phải là không uống rượu được mà là ngàn ly không ngã.
Với nàng, mấy chén rượu trái cây đó quả thật giống như uống nước, nàng không say, như vậy cũng chứng tỏ đêm hôm qua, tất cả mọi hành vi của nàng đều tỉnh táo.
Biết mình rót rượu cho nàng, biết lời nói của mình…
Ngược lại còn gian xảo hơn hắn tưởng. Truyện Xuyên Nhanh
Nhưng trừ cái này ra, nàng chủ động lấy tay hắn đặt ở trên eo nàng, dựa vào ngực cho hắn hôn, còn có vẻ nũng nịu trên giường kia, lấy móng tay cào hắn, kêu từng tiếng từng tiếng: “Lang quân, sẽ hỏng…” Cũng là ở trạng thái tỉnh táo.
Không được suy nghĩ nữa.
Ngực chợt nảy sinh một cảm giác khô nóng, Bùi An quay đầu lại, đưa tay kéo kéo cổ áo, không cần hỏi thêm nữa cũng biết sao cổ họng nàng lại thành như vậy.
Không thể không nói, tạo hoá cực kỳ thiên vị nàng, vẻ bề ngoài đẹp, dáng người cũng đẹp, ngay cả giọng nói cũng hay…
Nghe nhiều, khàn giọng.
Đồng Nghĩa hỏi ra câu này thì nhận ra vẻ mặt hai chủ tử không đúng lắm, kinh ngạc mình nói sai chỗ nào rồi chăn, vội vàng khắc phục: “Nô tài nhớ rồi, mứt kẹo lê có thể trị cổ họng, mỗi lần chủ tử ho sẽ dùng một hai viên, nếu thế tử phi sợ đắng, nô tài đi tìm chút mứt kẹo lê tới…”
Không nhắc đến kẹo còn đỡ, nhắc tới kẹo, sắc mặt hai người càng mất tự nhiên.
Viên kẹo hôm qua bị Bùi An “cướp” đi sau đó trả lại, cuối cùng hai người cùng nhau ăn nó.
Tấm vải che mặt giữa hai người sắp bị hai hạ nhân “thông minh nhất đời” kéo xuống sạch trơn, Bùi An không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Đồng Nghĩa sửng sốt.
“Ngươi cũng đi ra ngoài.” Bùi An nhìn về phía cô nhóc còn đang đắc chí bên người Vân Nương: “Ta và thế tử phi không thích bị quấy rầy.”
Hôm nay vẫn còn là tân hôn của hai người, nên là lúc tình chàng ý thiếp, Bùi An nói một câu như vậy cho nên không ai dám ở lại nơi này.
Thanh Ngọc, Đồng Nghĩa, Phương ma ma, cùng với nha hoàn trong phòng cũng lui ra sạch sẽ.
Bên cạnh không còn ai, Bùi An nhìn thoáng qua Vân Nương còn vùi đầu, lên tiếng nhắc nhở: “Đi ra hết rồi, nàng ngẩng đầu lên đi.”
Vân Nương:...
Vân Nương cảm thấy tám phần Bùi An đã hiểu lầm rồi, lúc này hai người xấu hổ đối mặt với nhau, coi như chỉ còn hai người, ngẩng đầu lên, Vân Nương cũng không nhìn hắn mà nghiêng cổ nhìn về phía làn mưa bên ngoài.
Bùi An cũng nhìn sang đó theo tầm mắt của nàng, hai người đều có tâm trạng, im lặng ngắm mưa. Nhưng cũng chỉ là một trận mưa tầm thường, không có gì đẹp đẽ, qua một hồi, Bùi An quay đầu lại trước, nhìn thoáng qua chén thuốc trước mặt nàng: “Thuốc lạnh rồi.”
Trước kia mỗi lần nàng uống thuốc rất gian nan, bây giờ cầm chén thuốc trong tay, còn chưa uống thì vị đắng đã chui vào trong mũi trước, dạ dày bắt đầu phản kháng ngay tức khắc.
Thấy dường như nàng đang cố lấy hết dũng khí, Bùi An lại hỏi: “Cần kẹo không?”
“Không cần.” Vành tai Vân Nương đỏ lên, gần như ngửa đầu uống hết trong một ngụm.
Nàng đặt chén xuống, Bùi An nhấc ấm trà lên rót một chén trà cho nàng, đưa tới trước mặt, nhướng mắt hỏi: “Tửu lượng rất tốt?”
Bị hai hạ nhân bên người vạch trần tại chỗ, bây giờ đôi bên đều biết lẫn nhau không say, cũng không cần giả vờ nữa, Vân Nương lắc đầu, khiêm tốn nói: “Có thể uống một chút, không bằng lang quân.”
Biết hôm qua nàng không say, cũng không cần phải đi so với tửu lượng của nàng tốt hơn ai, tay Bùi An cầm chén trà, nhấp một ngụm: “Trước khi thành thân chúng ta chỉ gặp nhau mấy lần, ta không hiểu rõ nàng, nghe Vương nhị thiếu gia nói nàng không uống rượu được, vậy cũng tin, nàng không cần để ý.”
Hắn rộng lượng như vậy, nàng có thể để ý gì nữa chứ.
Vân Nương gật đầu: “Ừm.”
Bùi An ngẩng đầu liếc nàng một cái, nàng thật sự không giải thích thêm câu nào nữa.
Nàng không tiếp lời của mình, hai người lại im lặng lần nữa, một khi mặc áo quần vào hai người vẫn là người xa lạ, hoàn toàn không còn nhiệt tình như đêm hôm qua.
Đã làm ra chuyện chê cười, để phòng ngừa lỡ như thì vẫn nên hiểu biết tương đối một chút, Bùi An lại hỏi nàng: “Nàng thích cái gì?”
Vân Nương không hiểu.
“Sở thích hứng thú.”
Lúc này Vân Nương mới hiểu được ý tứ của Bùi An, hai người xa lạ thành thân, sau này chính là vợ chồng, sống chung với nhau thì nên hiểu rõ lẫn nhau, bèn nghiêm túc trả lời: “Ta không kiêng kỵ gì cả, mấy thứ các cô nương thích ta cũng thích, còn sở thích hứng thú gì đó thì trong chốc lát cũng không nghĩ ra, lang quân thì sao?”
Nàng nói chẳng khác nào không nói, còn hỏi ngược lại hắn, Bùi An bèn làm mẫu cho nàng: “Buổi sáng ta không thích ăn đồ ngọt, sau khi mặt trời lặn sẽ không ăn cơm, giờ Mão(1) dậy, có thói quen nghỉ trưa, về phần ban đêm, thường xuyên đi xã giao, có thể về nhà hơi trễ một chút.”
(1)5:00 đến 7:00 sáng
Vân Nương chăm chú lắng nghe.
Bùi An là kim khoa Trạng Nguyên, lúc trước nhậm chức ở Viện Hàn Lâm, lần này quay về cùng với phụ thân, lập công, đã có hộ khẩu ở chức quan Thị lang, thân ở chức vị quan trọng, xã giao là đương nhiên.
Hắn nói tiếp: “Thích cưỡi ngựa, săn thú, thường xuyên mời mấy người đi hoạt động ở ngoại ô.”
Nghe Bùi An nói đến cưỡi ngựa, ánh mắt Vân Nương sáng rực lên một chút, vừa lúc được hắn bắt gặp, thuận miệng hỏi: “Nàng biết cưỡi ngựa không?”
Nàng biết.
Cha mẹ là những người sinh ra trên lưng ngựa, ít nhiều mang theo chút trời phú, từ năm tuổi trở đi mẫu thân đã dẫn nàng đi tới vùng ngoại ô, đặt nàng trên lưng ngựa đi tản bộ, lớn hơn một chút, cũng không cần bà dạy bản thân nàng cũng biết kẹp chặt bụng ngựa chạy về phía trước, mấy lần đầu ngã đến nỗi mặt mũi bầm dập, sau khi trở về liền bị tổ mẫu gọi tới viện, hai mẹ con cùng nhau bị ăn mắng, mặc dù như vậy nhưng vẫn thích, khoảng bảy tám tuổi đã có thể một mình cưỡi ngựa chạy, mười mấy tuổi còn lặng lẽ đi theo phía sau nhị ca ca, dõng dạc một hai phải so với huynh ấy.
Nàng thích cảm giác ngồi trên lưng ngựa.
Không ai đến vây xem dung mạo của nàng, nàng cũng không cần câu nệ hành vi của mình, chạy một trận ở nơi không có ai, mọi phiền não trong lòng đều bay sạch trơn.
Nàng và Hình Phong lén gặp mặt, phần lớn gặp ở vùng ngoại ô, có nhị ca ca che giấu giùm, mỗi lần hai người gặp mặt cũng chứng minh cho mối hôn ước kia còn tồn tại.
Nhưng Hình phu nhân không thích nàng cưỡi ngựa lắm.
Ngày nàng học được cách cưỡi ngựa, Hình Phong kéo nàng tới đi Hình gia, phấn khởi nói với Hình phu nhân: “Mẫu thân, Ninh Ninh biết cưỡi ngựa.”
Cùng tuổi với nàng, cô nương có thể cưỡi ngựa chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hình Phong còn kiêu ngạo thay nàng, trong lòng nàng cũng vui mừng, vốn tưởng rằng Hình phu nhân sẽ khen ngợi một câu, ai ngờ sắc mặt Hình phu nhân không vui vẻ gì, ngược lại còn nhíu mày: “Là một đứa con gái thì nên ngoan ngoãn ở trong viện, học nhiều phép tắc, tương lại sau khi gả đi thì chăm chồng dạy con, trông nom nhà cửa cho phu quân, cưỡi trên lưng ngựa thì ra thể thống gì.” Nói xong cũng gộp Hình Phong vào răn dạy: “Nó không hiểu quy tắc, con cũng không hiểu nốt, con là đàn ông, suốt ngày vây quanh một đứa con gái, để người bên ngoài người ta nhìn, không chừng trở thành chuyện chê cười…”
Hình Phong bảo nàng không nên để trong lòng: “Ninh Ninh không thể so sánh với cô gái bình thường, muội rất giỏi, chờ Ninh Ninh lớn thêm một chút, ta dẫn muội ra ngoài thành, chúng ta cùng nhau chạy một hồi.”
Sau khi con người ta lớn lên, mọi thứ đã thay đổi.
Mặc dù nàng không so đo, nhưng ngoại trừ cha mẹ mình ra, nàng không nhắc tới với người khác, điều nàng kiêu ngạo không được người ta chào đón, vậy cũng vô nghĩa.
Bùi An hỏi nàng, Vân Nương cũng chỉ gật đầu: “Biết một chút.”
Sau một danh tướng, nàng có thể cưỡi ngựa cũng không phải chuyện lạ gì.
Bùi An thấy ánh mắt nàng phai nhạt đi, cho rằng nàng tiếc ngựa của Vương gia: “Nếu nàng thích cưỡi ngựa, sau viện có một con ngựa trắng, tính tình ôn hòa sẽ không làm hại ai.”
Trước khi gả vào phủ Quốc công, ma ma dạy dỗ đã tận tâm chỉ dạy nàng, nói cho nàng biết phép tắc của nhà cao cửa rộng, lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện, lúc nói chuyện không được lớn tiếng, càng không thể đi ra đường lộ mặt lộ mày giống như hồi còn con gái, nếu lại gây ra chuyện ồn ào xôn xao như trước, tức là làm mất mặt phủ Quốc công.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý nửa đời sau sẽ bị nhốt trong viện, bất thình lình nghe Bùi An nói muốn tặng ngựa của mình, cuối cùng ánh mắt cũng rơi xuống mặt hắn.
Bùi An thấy bỗng nhiên nàng không còn xấu hổ, đôi mắt nhìn chằm chằm mình, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng không chắc chắn lắm: “Ta có thể cưỡi ngựa ư?”
Bùi An thì ngược lại không hiểu ý của nàng: “Nếu nàng buồn chán thì đương nhiên có thể.” Rồi nhanh chóng phản ứng lại, biết nàng đang lo lắng chuyện gì nên cho nàng một viên thuốc an thần: “Ở nhà ta không có nhiều quy tắc như vậy, lúc trước nàng thích cái gì, sau này cũng không cần phải thay đổi, trong phủ ngoại trừ Bùi Quốc công hơi nóng nảy một chút thì những người khác rất dễ nói chuyện, tính tình mẫu thân ôn hòa, lớn đến từng này ta chưa bao giờ thấy người nổi giận, hai thúc thúc trong phủ thì đầu óc không bằng chân cẳng, các thím cũng là người dễ sống chung…”
Đây là lần đầu tiên nàng gặp người xưng hô phụ thân mình như vậy.
Bùi An tri kỷ nói rõ ngọn ngành với nàng, Vân Nương cũng thả lỏng hơn: “Ta nhìn Bùi, a cữu rất ôn hòa…”
Bùi An cười: “Đó là ảo giác của nàng thôi.” Sợ làm nàng sợ nên nói tiếp: “Mỗi người mỗi khác, dù sao ông ấy cũng không thích ta.”
Mặc dù không biết chân tướng nhưng dưới gối Bùi Quốc công và Bùi phu nhân cũng chỉ có một mình Bùi An, không thích hắn thì có thể thích ai, mà thật ra điểm này lại khá giống mình, nhị phu nhân cũng đối xử với nàng như thế, người bên ngoài nói bà dịu dàng, chỉ có mình mới thường xuyên thấy bà đập bàn.
Vân Nương rất hiểu được, khuyên an ủi nói: “A cữu dành nhiều tình thương cho lang quân, quan tâm nhiều thì loạn.”
Bùi An nhướng mày: “Hiểu rõ nhỉ.”
Điểm này mà không nhìn rõ, chẳng phải nàng ngu ngốc lắm sao, Vân Nương nhấp một ngụm trà không lên tiếng nữa.
Hắn nhìn nàng một cái, vẻ mặt đã thả lỏng hơn nhiều so với lúc vừa rồi, vẻ sinh động trong con ngươi cũng sống dậy, ngắm người đẹp dưới làn mưa bụi có một mùi vị khác hẳn: “Sau này nàng muốn đi đâu, cứ báo một tiếng với người trong phủ rồi ra ngoài là được, không ai cản nàng đâu.” Lại nhắc nhở thêm: “Tốt nhất không nên đi tới khu vực bán hàng rong ở phố Trường Nhạc, nhiều đồ giả, cũng nhiều người.”
Đặc biệt là một đống thiếu nữ, vừa nhìn thấy người khác là ùa tới, suốt nửa canh giờ mới thoát ra được.
Vân Nương cũng đã tới khu vực đó rồi, tán đồng với cách nói của Bùi An, gật đầu phụ hoạ: “Ở con đường quán rượu ở phố Đông Minh cũng có rất nhiều người, xe ngựa đến nơi, nửa ngày cũng không đi được.”
Tất cả đều là công tử mượn cớ để thấy được dung mạo của nàng, thậm chí còn có người đánh đàn làm thơ cho nàng ngay tại chỗ.
Kinh nghiệm bị ngăn cản mấy năm nay, không ngờ hai người cực kỳ ăn ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...