Vua một nước không còn, tuy Bùi An không chịu lên ngôi nhưng cũng không phải chọn cách mặc kệ, mỗi ngày hắn sẽ phê tấu chương trong cung.
Mọi chuyện trong cung vẫn như thường, ngoại trừ mấy chức quan quan trọng như cấm quân trong cung được thay đổi, thần tử không cần lên triều ra thì không có biến hóa gì, một hồi cung biến cũng không tạo nên bao nhiêu rung chuyển.
Nhưng quốc gia không thể một ngày vô quân, lần này Bùi An danh bất chính ngôn bất thuận, vì thế, gần như mỗi ngày đều có thần tử đến trong cung vây lấy Bùi An, thậm chí còn đến phủ Quốc công.
Còn Bùi An vẫn cứ bình thản như vậy, có người đến thì cho người dâng trà chiêu đãi, hỏi đến gấp gáp, hắn chỉ trả lời một câu: “Không vội.” Rất qua loa có lệ, thần tử trong triều đình sắp bị hắn mài mòn nảy lửa rồi.
Nửa tháng sau, cuối cùng thần tử và tướng sĩ chống lại quân Bắc ở Tương Châu cũng trở về Lâm An.
Sau khi bàn bạc điều kiện rút quân với quân Bắc xong, Cố lão tướng quân và Vương Kinh tiếp tục đóng quân ở lại Tương Châu, nhân mã của Minh Xuân đường lui về Quang Châu, những người còn lại thì trở về Lâm An phục mệnh.
Đi nửa tháng đường, Triệu Viêm, Giang tướng quân, Lâm Nhượng, tám thần tử đã “chết” ngày xưa, bao gồm Hình Phong và Minh Dương hội hợp ở Lư Châu, đồng loạt đến cửa thành.
Tin tức trong cung truyền ra, đi được nửa đường mọi người đều nghe thấy, hoàng đế xấu hổ tự sát, bây giờ Lâm An do Bùi An quản lý.
Kết quả như vậy là mục đích chung của mọi người, hôn quân vô năng, người hiền lên ngôi, người nào người nấy vui mừng, đến khi đến ngoài cửa thành Lâm An, cảm xúc của đoàn người càng tăng cao.
Triệu Viêm ngồi trên lưng ngựa, đi ở giữa Hình Phong và Minh Dương, vẻ mặt chờ mong, nghiêng đầu nói với Hình Phong: "Hình đại nhân, lúc này ngươi có thể xem như lập được công lớn, đánh vào trong quân địch, làm loạn thái tử và nhị hoàng tử gà chó không yên, nếu không có chiêu này của Hình đại nhân, thái tử Bắc Quốc cũng sẽ không vội vã tặng đầu người.” Hắn cầm quyền vỗ vào ngực một cái, nghĩa khí nói: “Ngươi yên tâm, Bùi huynh luôn luôn công tư phân minh, đợi hắn làm hoàng đế, nhất định sẽ phong cho ngươi chức quan cao…”
Hình Phong:...
Hình Phong thật sự không hiểu, hắn có gì mà đáng để vui như vậy.
Triệu Đào vừa chết, cả gia tộc nhà họ Triệu nhất định không có kết quả tốt, hắn cũng quên bản thân mình cũng họ Triệu rồi sao.
Bồ Tát Bùn qua sông khó tự bảo vệ mình, chính mình không biết còn hào hứng nhảy xuống đó, muốn ôm ấp với dòng nước, Hình Phong không còn lời nào để nói.
Trước khi trở về cũng có nhắc nhở hắn: “Có nghĩ tới sau này không?”
Hắn đáp: “Đương nhiên nghĩ tới, lúc trước ta ăn bổng lộc dân chúng cho, cả ngày ăn chơi đàng đi3m, ăn không ngồi rồi, bây giờ vừa nghĩ tới những phụ nữ và trẻ em chịu khổ trên thuyền, nội tâm thấy rất áy náy bất an. Về sau cũng không thể có lỗi với lương bổng, ta nghĩ kỹ rồi, đợi Bùi huynh làm hoàng đế, ta đi xin y làm một chức quan, đi Tương Châu hay Giang Lăng cũng được, canh giữ ở biên quan, đám tặc tử người Bắc kia nhất định không thành thật, bảo đảm ngày nào đó lại nổi lòng xấu xa.”
Nghe hắn có thể có khát vọng như vậy, Hình Phong không đành lòng nhắc nhở tiếp.
Chỉ mong Bùi An khoan dung rộng lượng...
Nhưng nhớ tới những gì mình đã trải qua, Hình Phong hít sâu một hơi, nếu Bùi An rộng lượng, chữ Hình của hắn sẽ viết ngược lại.
Quả như dự đoán, khi cửa thành mở ra, đoàn người đang muốn vào thành, đột nhiên bị binh mã ngăn lại, cao giọng nói: “Bùi đại nhân có lệnh, phàm là người họ Triệu, đều không thể vào thành.”
Triệu Viêm sửng sốt, không kịp phản ứng, quay đầu nhìn lướt qua Minh Dương, vẻ mặt nàng rất thờ ơ.
Không thể mà.
Hắn họ Triệu, nhưng mà...
Triệu Viêm không tin nổi, đánh ngựa đến cửa thành, thị vệ đối diện không hề nể nang giơ hồng anh thương trong tay lên, ngăn cản đường đi của hắn.
Triệu Viêm:...
Triệu Viêm “hí” một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Hình Phong cầu cứu.
Hình Phong quay đầu đi, hắn vô năng vô lực.
Mắt thấy mọi người bên cạnh mình lục tục tiến vào cửa thành, lòng Triệu Viêm nóng như lửa đốt, đánh ngựa đi tới, một tay túm lấy ống tay áo Tần các lão, giở trò vô lại: “Các lão, ngài không thể đi, ngài phải dẫn ta đi vào.”
Từ lần trước Triệu Viêm bị Bùi An ném ở viện Minh Xuân đường, mấy ngày nay, Triệu Viêm đã ồn ào qua lại với đám người này, đã thân thiết từ lâu.
Tần các lão hơi khó xử nhìn hắn một cái: “Ngươi túm ta cũng vô dụng, Triệu Đào thất đức, mọi người oán trách, họ Triệu vốn không thể vào thành nữa, huống chi ngươi còn là “cựu” tiểu quận vương.”
“Ta…” Triệu Viêm biến sắc, thấy Dư đại nhân bên cạnh cũng đi tới, chuôi kiếm trong tay ngang dọc, lại ngăn trở đường của hắn: “Dư đại nhân ngài cũng khoan đi đã.”
Dư đại nhân lắc đầu thở dài, cũng không có cách.
Ngăn chặn được hai người, người bên cạnh cũng đang tiến vào, một không làm hai không nghỉ, Triệu Viêm dứt khoát cưỡi ngựa đi tới cửa thành, xoay đầu ngựa lại, bày ra tư thế mình không vào được thì người khác cũng đừng mong vào được.
Lâm Nhượng nhíu mày nói: ““Cựu” tiểu quận vương, ý ngươi là gì, muốn làm một trận?”
Triệu Viêm gấp đến độ mặt mày đỏ bừng, nhìn nhóm người trước mặt, trách mắng: “Ta sẽ không cho đám qua cầu rút ván các người vào thành.” Hắn nhìn nhóm quần thần trước mặt, kích động nói: “Lúc trước các người đẩy ta đi đàm phán với sứ thần Bắc Quốc cũng không nói như vậy, ta nhớ Tần các lão ngài còn khen ta một câu, nhân tài đáng bồi dưỡng…”
Ánh mắt Tần các lão chợt lóe lên: “Lão phu khen quá nhiều người, không nhớ rõ…”
“Ngài không nhớ, ta nhớ rõ, ta họ Triệu nhưng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, đúng vậy, đúng là trước đây ta chơi bời lêu lổng, là tên ăn chơi trác táng có tiếng trong thành Lâm An, nhưng các người cũng không thể một đao tuyệt đường sống của ta, cũng phải cho ta một cơ hội hối cải làm người mới chứ.”
Triệu Viêm càng nói càng thấy ấm ức: “Ở Giang Lăng, ở Tương Châu, khi ta giả truyền thánh chỉ cũng đã chuẩn bị chịu chết, ta không sợ chết, lưu đày hay vào ngục ta cũng không sợ, chỉ là ta…” Cổ họng hắn chợt nghẹn lại, cũng không sợ bị người ta chê cười, lấy cổ tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta cũng chỉ muốn cùng mọi người hợp sức bảo vệ biên quan, bảo vệ con dân Nam Quốc thêm mấy năm.”
Không ai hé răng, chỉ cúi đầu, nghiêng đầu, ai ai cũng trốn tránh.
Cái đám chó thấy chết không cứu này!
Mí mắt Triệu Viêm giật giật, cũng không còn trông mong vào bọn họ nữa, quay đầu ngựa định xông lên phía trước: “Trong trận chiến ở Tương Châu, ta vốn tưởng rằng mình sẽ chết không nghi ngờ gì, nhưng ông trời mở mắt cho ta một con đường sống, bây giờ lại nói với ta con đường này cũng không sống được, chẳng phải làm ta chết lần thứ hai sao? Ta càng không muốn chết! Các người phải để ta gặp Bùi huynh, hai mặt một lời hỏi huynh ấy, có phải không cần người huynh đệ này nữa không.” Triệu Viêm hoàn toàn bỏ hết: “Năm đó ta và Bùi huynh từng ăn thịt đầu heo, đã kết nghĩa huynh đệ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày…”(1)
(1) Chắc Triệu Viêm định nói chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Vừa náo loạn, cửa thành hoàn toàn náo nhiệt.
Thị vệ chỉ nhận được mệnh lệnh không cho người họ Triệu vào thành, hắn làm ầm ĩ, thị vệ cũng không thể bịt miệng hắn lại.
Tần các lão thật sự nhìn không nổi, nhắc nhở hắn nói: “ “Cựu” tiểu quận vương, Bùi đại nhân nói người họ Triệu không thể vào, ngươi nhất định phải mang họ Triệu à?”
Triệu Viêm sửng sốt, cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh trí loé lên: “Đúng, người họ Triệu không thể vào, vậy ta đổi họ là được.”
Cái gọi là đi không đổi tên ngồi không đổi họ, còn hắn rất dứt khoát.
Mọi người đang sửng sốt nghe hắn nói tiếp: “Mẹ đẻ ta họ Lưu, từng là tỳ nữ của phủ Thuỵ An Vương, được vương gia nhà họ Triệu coi trọng, sau đó nạp làm thiếp thất, tuy xuất thân là nô, nhưng gia sản là lương dân bá tánh, ngay ở ngoại ô thành Lâm An, các người đều có thể đi điều tra, hôm nay ta đây đi theo họ mẹ đẻ ta, họ Lưu, Lưu Viêm.”
Triệu Viêm nói xong, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ngay cả là một đời đại nho như Tần các lão cũng bị kinh ngạc bởi những lời này của hắn. Con trai của nô tỳ, là thân phận cả đời cũng không ngẩng đầu lên được, đổi lại là người khác, giấu còn chưa kịp, hắn còn tự mình kể ra.
Rốt cuộc Minh Dương ở phía sau cũng không nhịn được, lông mày nhảy dựng, lên tiếng trách cứ: “Triệu Viêm!”
Triệu Viêm lại không thèm để ý chút nào, còn cười xúi giục nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cũng đổi họ đi…”
Minh Dương tức giận nói: “Hoang đường! Vì vào Lâm An, đệ thật sự muốn theo họ nô tỳ?”
“Nô tỳ thì làm sao, đệ không cảm thấy có gì đáng xấu hổ cả, từ thiên tử đến nô tỳ, đều là con dân của Nam Quốc.” Triệu Viêm không cho là đúng, quay đầu lại nhìn về phía thị vệ trước mặt nói: “Người sống một đời, cùng lắm chỉ có mấy chục năm xuân thu, xuống mồ cũng trở thành một đống xương trắng, ai tôn ai ti? Từ bụng mẹ cho ta cơ hội đến thế gian, sao ta có thể vì xuất thân mà tự sa ngã, lời này là năm đó Bùi đại nhân nói cho tại hạ, hôm nay tại hạ bèn lấy thân phận Lưu Viêm, bái kiến Bùi đại nhân, làm phiền xin truyền lời.”
Thị vệ cũng không làm chủ được việc này, lập tức phái người đi xin chỉ thị của Bùi An.
Đúng lúc Bùi An ở trong cung, bách quan cũng ở đây.
Sáng sớm nhận được tin tức, biết người Tương Châu đến cửa thành, trong đó có cả Triệu Viêm và Minh Dương, bách quan nhanh chóng tiến cung cầu kiến Bùi An.
Hoàng đế Huệ Khang chết vì dân chúng và bách quan thảo phạt, gia tộc họ Triệu đã đi tới tận cùng, mấy hoàng tử dưới gối miệng con hôi sữa bị đuổi ra khỏi Lâm An, biếm làm thứ dân, tất nhiên không làm được trò trống, còn vương gia phủ Thuỵ An Vương, nghe nói sau khi nghe tin tiểu quận vương giả truyền thánh chỉ đêm đó đã đâm đầu chết trong nhà lao, chỉ còn rải rác đám kiến con, bị đuổi ra khỏi thành cũng không cần sợ.
Nhưng Minh Dương thì khác, nàng là con gái ruột của hoàng đế, gả đến Bắc Quốc, trong tay đã có thế lực của mình, không thể cam đoan sau này sẽ không gây nên sự, không thể không e ngại.
Một thần tử nói: “Minh Dương là con gái của Huệ Khang, hậu hoạn vô cùng, khổ cực lắm xã tắc Nam Quốc ta mới ổn định lại, Bùi đại nhân tuyệt đối không thể nhân từ…”
Nói xong, một thần tử khác nói: “Mặc dù Triệu Viêm của phủ Thuỵ An Vương lập được chiến công ở Tương Châu, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu quận vương phủ Thuỵ An Vương, hắn họ Triệu…”
“Đương nhiên Triệu Đào đáng hận, nhưng chiến sự xảy đến, tiểu quận vương Triệu một mực ở biên quan chống địch, nếu không phải hắn kịp thời hạ mấy “thánh chỉ” thì tất cả binh tướng ở tiền tuyến đều danh không chính ngôn không thuận, chiến sự vừa mới ổn định, các ngươi lại muốn mài xong giết lừa?(2) Nếu muốn ngồi vững chiếc ghế này, làm hành vi này thì có khác gì với tên hôn quân Triệu Đào kia đâu?”
(2)Loại bỏ một người nào đó khi họ không còn hữu ích.
Thái độ của triều đình đối với Triệu Viêm, mỗi người mỗi ý riêng.
Hai bên đang giằng co không dứt, thị vệ ở cửa thành đi vào, bẩm báo: “Bùi đại nhân, Lưu Viêm cầm công văn rút binh của hai nước Nam Bắc, đang ở cửa thành cầu kiến.”
Lưu Viêm là ai?
Chúng thần tử không kịp phản ứng.
Bùi An hỏi thay bọn họ: “Lưu Viêm?”
“Tiểu quận vương Triệu Viêm của phủ Thuỵ An Vương đã đổi thành họ mẹ, Lưu Viêm…”
Chúng thần sửng sốt, xôn xao ngay tức khắc.
“Triệu Viêm sửa thành Lưu Viêm, đây không phải là đổi thang không đổi thuốc…”(3)
(3)Ý chỉ việc thay đổi hình thức mà không thay đổi nội dung.
“Thuốc dẫn không còn, lấy thuốc ở đâu ra…”
“Ta thấy đổi thành Lưu Viêm cũng rất tốt…”
Chúng thần tử chỉ có thể đưa ý kiến, quan trọng vẫn nhìn Bùi An, Bùi An trực tiếp nói: “Tuyên!”
Thị vệ sai nha phi nhanh, đi lại mất gần nửa canh giờ mới trở lại trước cửa thành, cao giọng hô: “Tuyên Lưu Viêm vào điện!”
Lưu Viêm vừa nghe, lập tức phấn khởi nhếch môi, cũng không cản ai nữa, chạy tới trước mặt Minh Dương rồi vội vàng thúc giục nàng: “Tỷ tỷ, nhanh lên, tỷ cũng đổi họ đi, như vậy có thể vào thành, không phải tỷ nói rất muốn về nhà sao? Bùi huynh là người biết nói đạo lý, chờ tỷ tỷ vào Lâm An, nhất định sẽ cho tỷ tỷ một chỗ yên thân.”
Hắn nói lời này sai rồi.
Bùi An trượng nghĩa với hắn đó là bởi vì hắn không quyền không thế, trời sinh tính tình đơn thuần, sửa tên họ, hắn thật sự có thể đổi một thân phận khác.
Minh Dương lại khác, nàng là con gái lớn nhất của hoàng đế, đi theo bên cạnh hoàng đế nhiều năm, mắt thấy tai nghe, đã hiểu được quy tắc quan trường từ lâu, đầu óc có thể so sánh cao thấp với hoàng đế, thậm chí còn sâu hơn.
Vả lại hôm nay nàng cũng không trở về một mình, phía sau còn có dân chúng và thị vệ dọc đường nàng mang về.
Bởi vì thân phận công chúa của nàng nên những người này còn tình nguyện tin tưởng nàng, đi theo nàng trở về Lâm An, muốn nàng đổi họ, sống tạm bợ, không có khả năng.
Lưu Viêm vừa nói xong, không đợi Minh Dương mở miệng, một vị thống lĩnh phía sau nàng đã lên tiếng: “Vớ vẩn! Đường đường là công chúa một nước, há có thể đổi họ? Hoàng đế kia ngu ngốc, vậy cũng không thể một gậy tre đánh chết người họ Triệu, điện hạ cũng là người bị hại, bị hoàng đế gả đến Bắc Quốc, bị người ta vũ nhục, tự mình mở con đường máu không nói, còn cứu được vô số người Nam bị mua bán ở Bắc Quốc, nếu không phải công chúa liên thủ với Hình đại nhân làm cho thái tử và nhị hoàng tử nội chiến thì trận chiến này còn có phải đánh tiếp, không vào Lâm An thì không vào, thiên hạ này to lớn, sẽ có nơi chốn cho công chúa.”
Thống lĩnh nói xong, thị vệ phía sau phụ họa theo: “Đúng, chúng ta không vào Lâm An.”
Không vào Lâm An, mang thân phận công chúa tiền triều?
Có thể sống sót không?
Chỉ sợ Bùi An không nghĩ như vậy, chẳng qua là muốn giữ lại chút thể diện cho nàng mà thôi.
Ngày đó khi rời khỏi Kiến Khang, Minh Dương từng tìm Bùi An, sau khi bị hắn từ chối nàng đã biết, Bùi An sẽ không chừa một đường lui cho mình, bây giờ vừa nhìn, đúng là tình thế này không thích hợp với người cùng đường.
Thật ra nàng không có dã tâm, cũng không hề hứng thú với quyền lực trên đời này.
Từ đầu đến cuối, chẳng qua nàng chỉ muốn thoát khỏi lồ ng giam này, nhưng nàng càng cố thoát ra, sợi dây thừng trói buộc trên người càng chặt hơn, cho tới hôm nay đã siết chặt trên cổ nàng.
Lúc trước gả đến Bắc Quốc, ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu nửa đời sau của mình thật sự có thể đổi lấy một Nam Quốc thái bình, vậy nàng tình nguyện.
Tam hoàng tử do nàng giết, trận vũ nhục kia cũng cố ý diễn cho nàng xem, chúng muốn nhìn thái độ của nàng, nhìn xem vị công chúa Nam Quốc là nàng này có thể ti tiện đến mức nào.
Nàng là công chúa, vậy mà bị đối xử một cách như thế, có thể tưởng tượng được những phụ nữ và trẻ em người Nam đang ở Bắc Quốc.
Nàng cho Tam hoàng tử lựa chọn.
Đao trong tay Tam hoàng tử không đâm đ ến chỗ quan trọng của nàng, nhưng đao của nàng lại không chút do dự đâm vào trái tim hắn.
Nàng nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Tam hoàng tử trước khi chết, lại giới thiệu cho hắn nghe một lần nữa: “Ta là Triệu Nguyệt Linh, Tam điện hạ nhớ kỹ.”
Chiến sự hai nước do nàng khơi mào, nhưng lúc khơi mào nàng vẫn chưa nghĩ đến hậu quả, cuối cùng có thể thắng cũng không phải là công lao của nàng.
Có thể có kết quả hôm nay, ít nhất là miễn được tội ác của nàng.
Nàng thấy đủ rồi.
“A đệ.” Minh Dương ngẩng đầu nhìn Lưu Viêm rồi cười,: “A tỷ cầu đệ một chuyện.”
Lưu Viêm sửng sốt: “Gì mà cầu hay không cầu chứ, tỷ tỷ có việc cứ nói là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...