Cá Không Có Chân


Mới đầu cô vẫn luôn không rõ vì sao không làm thân được với Vương Tử, mãi đến khi trên lớp tự học, các bạn học lần lượt giới thiệu định hướng học tập của mình, mới hiểu được.

Một đám khuôn mặt xa lạ, nói ra tất cả đều là nghệ thuật học không cách nào tốt nghiệp trong thời gian ngắn.

Mọi người mặc quần áo nhãn hiệu có độ nhận diện, dùng kính trí tuệ nhân tạo mới nhất bên nước ngoài cùng vòng tay thông minh, trong lúc giơ tay nhấc chân, vẻ mặt đều tự do và tự tin.

Diêu Nguyệt Ảnh trong nháy mắt đó mới hiểu được, cô cùng Vương Tử khác nhau ở chỗ nào.

Bản thân mình vì tiến vào giai cấp trung sản mà cố gắng, vì tốt nghiệp có thể làm việc, vì giải quyết vấn đề sinh tồn mà đọc sách học tập.

Nhưng người khác vì cái gì, vì linh hồn càng thêm sung mãn, vì truy tìm tung tích nhân loại, vì tìm bản thân chân chính.

Người tìm kiếm linh hồn nhất định không thể đi cùng với người tìm bánh mì, đây là nguyên nhân Vương Tử xa cách cô.

Khi người khác sử dụng khoa học kỹ thuật, cô chỉ có một cây bút, bút đen thuần túy.

Họp nhóm qua mạng cần laptop, cô không có, trường học cũng không chuẩn bị máy tính cho sinh viên.

Bởi vì, mỗi người ở đây đều có.

Giai cấp thượng tầng chân chính mới là tự do.

Nếu như không tự do, vậy đại biểu còn chưa đủ thượng tầng.

Cái gọi là tự do của người ở tầng dưới không bù đắp được sự thiếu hụt linh hồn, tuy rằng cô cũng không biết linh hồn là cái gì.


Linh hồn là cái gì? Cô thiếu thứ gì đây.

Que kem thiếu năm hào tiền hay là thiếu người nhà không chia que kem với mình?

Diêu Nguyệt Ảnh không muốn thăm dò nguyên nhân, cô muốn phản xạ bỏ qua chủ đề sâu xa này.

Cô vẫn cô đơn lẻ bóng, chỉ là, so với trước kia càng cô đơn hơn một chút.   

Nửa tháng sau, Trình Hân mới cam lòng gọi một cuộc điện thoại.

Gần đây cô ấy vẫn luôn trốn học không đến đọc sách, bài đăng cuối cùng trong vòng bạn bè là ba ngày trước, một tấm ảnh, bên trên là hoàng hôn u ám và dòng xe cộ, phía dưới là một dòng chữ trắng.

"Tôi không nhất định phải thắng, tôi chỉ là không muốn thua."

Trình Hân khóc rống trong video điện thoại, gọi là Ảnh Ảnh, nói bây giờ cô ấy chỉ còn mỗi cô, nếu trong nửa tiếng nữa cô không tới thì cô ấy sẽ nhảy từ trên lầu xuống.

Nói xong liền đứng ở bên cửa sổ, một chân từ trên cửa sổ bước ra ngoài.

Bóng chân lắc lư qua cửa sổ, điều này làm cho Diêu Nguyệt Ảnh sợ hãi, ngay cả lớp buổi tối cũng không tham dự mà chạy thẳng tới tiểu khu của Trình Hân.

Bảo vệ của chung cư cao cấp rất nghiêm ngặt, bảo vệ liên tục xác nhận mới cho người vào, thang máy đi thẳng lên trên, tầng 39, chỗ cô ấy ở cũng thật cao, nếu ngã xuống thật sự sẽ thành một đống thịt nát.

Chờ Diêu Nguyệt Ảnh chạy tới nhà Trình Hân, đối phương đã phát tiết xong.

Không biết nhận được tin nhắn gì, tâm tình ổn định, đang ngồi trước bàn trang điểm trang điểm.

Trình Hân lau son môi, tầm mắt nhìn về phía huyền quan trong gương, hai năm không gặp, tùy tùng của cô ấy đang thở hồng hộc.

Cô ấy rất hưởng thụ loại cảm giác này, nở nụ cười, xoay người đi về phía Diêu Nguyệt Ảnh.

"Để mình xem thử bảo bối của mình hai năm qua biến hóa có lớn hay không!"

Cô ấy kéo cô, xoay tại chỗ một vòng.

Hai năm nay Trình Hân đã động vài lần dao kéo, tiêm chất làm đầy.

Mỗi tuần đều sẽ đi làm da một lần, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ đắp mặt nạ, mặt không nhìn thấy bất luận dấu chấm gì, bóng loáng như trứng gà lột vỏ.

Tuy rằng gầy hơn trước kia, nhưng cũng càng xinh đẹp hơn.

Rất giống các idols Hàn Quốc, rất chói mắt.

So sánh ra, Diêu Nguyệt Ảnh càng thêm ảm đạm vô quang.


Tóc cô cắt đến vị trí chỉ có thể ngang tai, làn da phơi rất vàng, áo thun đen, còn là áo hồi cấp hai, phía dưới phối hợp một cái quần bò lỗi mốt, đất không ra đất, Trình Hân liếc mắt liền nhìn ra quần này là cái hồi cấp hai cô ấy không cần.

Má ơi, lên đại học rồi mà quần áo cấp hai vẫn còn giữ, còn có thể mặc…

"Hai năm nay cái đầu của cậu không cao hơn à?"

Cô ấy so chiều cao, chiều cao Diêu Nguyệt Ảnh vừa vặn thấp hơn cô ấy nửa cái đầu.

Cô cười một cái: "Cậu...!Cậu xinh đẹp mình cũng không nhận ra."

Trình Hân thích nghe lời này, hàn huyên với vịt con xấu xí một lúc, tiếng điện thoại ong ong cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Cô ấy xoay người cầm điện thoại di động đi đến bên cửa sổ, quơ quơ với Diêu Nguyệt Ảnh.

"Bạn trai mình."

Diêu Nguyệt Ảnh gật đầu, bắt đầu tự giác chạy tới dọn dẹp giường cho cô ấy.

Thật ra thì đồ dùng nam của căn hộ cao cấp này không nhiều lắm, cô cũng không động vào, thu dọn rác thải, điều khiển từ xa trở về vị trí cũ để chống đỡ ga giường.

Trình Hân ôm cánh tay gọi điện thoại, đối phương hỏi cô có muốn đi bờ sông hóng gió hay không.

"Anh đi với bạn gái cũ của anh đi, đi với em làm gì?"

"Ghen à? Người thiệt thòi lại là em."

Cô ấy muốn cúp máy, nhưng lại không nỡ, đối phương dỗ dành vài câu, có thể thấy được tâm tình đã hòa hoãn hơn không ít, còn cáo trạng với đối phương.

"Cô Cô Tâm Tâm bọn họ, bỏ em cô đơn."

Hai nữ sinh này đều là bạn tốt của Trình Hân, sáng nay hẹn đi câu cá ngoài biển, không dẫn Trình Hân theo, cũng không hỏi cô ấy có đi chơi không.


Theo lý mà nói, tình bạn tam giác rất vững chắc, nhưng tình bạn giữa ba nữ sinh thì không ổn định lắm.

Cho nên nói, gọi điện thoại cho Diêu Nguyệt Ảnh, chỉ là bởi vì tình cảm của hai cô gái kia đột nhiên tốt hơn mà thôi.

"Vậy anh chờ em."

Trình Hân gọi điện xong, quay đầu lại, phát hiện gian phòng sạch sẽ không ít, tiểu tùy tùng của cô ấy quy củ ngồi ở bên cạnh sô pha, môi khô khốc, thoạt nhìn rất khát, nhưng không có mạo muội uống nước…

Tóc cô cắt ngắn, linh khí không còn.

Trình Hân thu dọn túi xách, mang giày cao gót lên, Diêu Nguyệt Ảnh đứng dậy đi theo phía sau.

"Cậu về trường học đi, mình có việc..."

"Ừm."

Diêu Nguyệt Ảnh gật đầu, hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu.

Cô ấy đi xe ra ngoài, ra khỏi khu chung cư thì thấy cô đi bộ dưới đèn đường, Trình Hân nhớ tới, hôm nay là thứ năm, giờ này trường học đã đóng cửa.

"Này, lên xe đi, đợi lát nữa đưa cậu đến khách sạn."

Trình Hân ngừng lại, cuối cùng vẫn cảm thấy cô có chút đáng thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận