Cá hồi

Đó là một mùa hè triền miên những đêm mất ngủ.
 
Trời thường rất nóng, nếu như không bật điều hoà thì gần như sẽ không thể ngủ nổi. Tôi nhớ rằng khoảng thời gian ấy nghe rất nhiều nhạc của Tiết Chi Khiêm, giai điệu buồn bã mà da diết. Toàn là những ca khúc quen thuộc. Vừa đủ. Đợi anh về nhà. Tuyết chân thật. Dường như anh đã thấy em ở đó. Nghe nhiều đến mức dù không biết tiếng Trung nhưng vẫn có thể lẩm nhẩm hát theo. Mà mỗi lần hát tới câu, Anh sợ mình buột miệng thốt ra tên em(*), đều cảm thấy vô cùng sầu thảm và trống rỗng.
 
Tôi hút thuốc và uống nước lọc liên tục, giống như vừa muốn đốt cháy cổ họng lại vừa muốn ngăn chặn sự tàn phá ấy. Cái cảm giác vừa muốn chết lại vừa không muốn chết; vừa muốn bước ra thế giới bên ngoài, song lại lưu luyến căn phòng buông cửa kéo rèm, bốn bề khép kín ấy có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng nó khiến tôi cảm thấy thoải mái.
 
Tự do trong sự ngộ nhận thoáng chốc rất có khả năng khiến cho người ta sinh ra khoái cảm.
 
Mùa hè năm ấy, tôi gặp Tường.
 
Địa điểm là một cửa hàng tiện lợi nằm trên đường Hoàng Ngọc Phách. Thuốc lá mà các cửa hàng tiện lợi bán đều là những loại thường thấy, mùi hương cũng đa dạng. Nhưng tôi chỉ hút Camel. Mua thuốc xong, tôi đứng bên đường châm lửa. Ánh lửa nho nhỏ trong đêm hè nóng nực vẫn đủ sức hun nóng không khí. Mùi trà đen rất thơm. Camel black tea. Đó là tên của bao thuốc.
 
Tôi ngẩng đầu, nhìn vòm cây xanh sẫm chìm nổi trong bóng đêm và ánh đèn đường màu cam. Tán cây toả rộng, gần như choán hết cả bầu trời. Tôi bỗng cảm thấy thành phố này giống như một cái hộp lớn. Rung lắc, ồn ào, hỗn loạn. Che giấu hết thảy nỗi cô đơn và bi kịch của con người dưới tán cây này.
 
Tôi thở ra một làn khói mỏng. Khi khói tan đi, cậu đột ngột xuất hiện trước mắt tôi.
 
Đến bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể miêu tả được từng đường nét trên khuôn mặt Tường lúc ấy. Có lúc còn có ảo giác rằng, cậu chỉ là một ảo ảnh do não bộ tự động tạo ra và dành riêng cho tôi. Bởi vì cậu, và cả những gì cậu mang tới từ buổi tối hôm ấy đều đẹp tới mức không thực.
 
Có lẽ một lúc nào đó, cậu cũng sẽ lặng lẽ rời đi. Không một tiếng động. Yên lặng y như cái lúc mà cậu đến bên tôi.
 
Thành phố này có thể là nơi giúp bạn gặp gỡ rất nhiều người, cũng có thể là nơi giúp họ biến mất khỏi cuộc đời bạn mãi mãi.
 
Biển người mênh mông, muốn nhấn chìm một người, hay một người muốn tự mình lặn xuống tận đáy, đều rất dễ dàng.

 
Nhưng sau này Tường nói, khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt tôi, cậu đột nhiên nhớ tới lời thoại của một bộ phim, Ruby Sparks. Đại khái rằng,
 
“vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cậu, mình đã nghĩ rằng,
nhìn cậu ấy kìa,
mình quyết định rồi,
mình sẽ yêu cậu mãi mãi.”(**)
 
***
 
Đêm ấy, Tường đưa tôi về nhà.
 
Dựa vào cách nói chuyện của Tường, tôi có thể dễ dàng đoán ra mục đích của cậu. Trong giới này không ít kẻ lấy tình làm vui, mù quáng truy đuổi sự mới lạ của khoái cảm trên xác thịt. Thế nhưng trước nay tôi không hay để ý đến mấy việc này. Cận kề thịt da là cách nhanh nhất để sưởi ấm và thỏa mãn cõi lòng lạnh lẽo, dù chỉ là trong thoáng chốc. Mà tôi lại là người luôn cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.
 
Tôi nhìn thấy những vết bỏng nho nhỏ trên mu bàn tay Tường. Cậu nói, không còn cách nào khác. Nếu như muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại và khoái cảm trong tuyệt vọng, chỉ có thể không ngừng huỷ hoại bản thân.
 
Tường rất bình tĩnh. Cậu nói chuyện thoải mái không dè chừng. Có lẽ cậu đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ chỉ gặp nhau đúng một lần vào buổi tối hôm đó, vì vậy cậu đã cho phép bản thân tin tưởng tôi mà trút bỏ tâm tình trong thoáng chốc.
 
Tường nói rằng có một bài hát, lần nào nghe xong cũng có thể rơi nước mắt. Cậu bật bài “Lam” do Dã Khu Ca Thần hát. Tôi không nói với cậu rằng đây là bài hát có ca từ mà tôi muốn chôn sâu tận đáy lòng, vì nó làm tôi nhớ đến bầu trời xanh biếc vào mùa hạ ở phương Nam.
 
Tôi hôn lên những vết thương trên tay cậu. Chúng khiến bàn tay Tường giống như đoá hoa đang nở rộ. Trong bóng đêm, chúng tôi vừa âu yếm, lại vừa như muốn siết chết đối phương. Tôi không rời thân thể Tường dù chỉ trong thoáng chốc. Giọng hát của Dã Khu Ca Thần vẫn da diết bên tai. Tôi không hiểu anh ta đang hát gì, thế nhưng vẫn cảm thấy rất bi thương. Có lẽ “Lam” là tên người anh ta yêu, cũng có thể là màu sắc của bầu trời phương xa. Giữa những đợt sóng khoái cảm và đau đớn, tôi mông lung suy nghĩ. Sau đó đột nhiên lại nhớ tới một ngày nọ, ở phương Nam xa xôi kia, có người viết cho tôi bức thư, nói với tôi rằng, bầu trời nơi này đẹp đến mức có thể khiến cho người ta rơi lệ.
 

Tôi rất ít khi cuộn rèm cửa lên. Mà trong căn hộ của Tường hôm ấy, cậu cũng buông rèm. Do vậy ngày hôm đó tôi không thể biết hình dáng bầu trời thế nào. Có lẽ là rất nhiều sao. Bầu trời mùa hạ ban đêm ở thành phố phương Bắc thi thoảng vẫn như vậy, dù rằng vào ban ngày, khi ngẩng đầu lên phần lớn thời gian sẽ chỉ nhìn thấy khói bụi nhờ nhờ. Thời đại này luôn đầy rẫy những thứ khiến người ta dễ có dự cảm không lành về tương lai. Như khi gặp Tường dưới tán cây ấy, tôi đã nghĩ rằng, nếu như chúng tôi có yêu nhau đi chăng nữa, thì mối tình này cũng sẽ chẳng thể dài lâu.
 
Đó là một loại dự cảm rất bi quan, nhưng chân thực.
 
Vì vậy chúng tôi rất hiếm khi nói lời âu yếm. Chỉ có ve vuốt và làm tình. Sử dụng cơ thể để biểu lộ tình yêu không muốn nói ra và khát vọng sâu thẳm trong lòng.
 
Dù rằng như vậy, sẽ không thể đạt tới sự hoà hợp tuyệt đối về cả thể xác và tâm hồn.
 
Tôi là một người rất dễ động lòng yêu đương, chỉ không biết rằng tình yêu ấy sẽ ngắn ngủi hay dài lâu. Nhưng mà khi ấy tôi biết, mình muốn trải qua mùa hè cùng Tường. Nếu như cậu đồng ý.
 
Cậu nói, mình chỉ muốn tâm sự. Trong bóng đêm, cậu đưa tay miết nhẹ đuôi mắt tôi. Tường bảo rằng, đuôi mắt của cậu trông rất buồn. Khi thấy cậu hút thuốc trước cửa hàng tiện lợi, mình đã nghĩ rằng, đuôi mắt của cậu ấy tại sao lại buồn đến thế.
 
Những kẻ như chúng tôi rất giỏi trong việc phát hiện đồng loại. Nó như một loại bản năng đã găm sâu vào máu thịt và linh hồn. Tôi không hỏi Tường ở đâu và vì sao cậu lại chọn tôi vào buổi tối hôm ấy. Tôi không hỏi gì cả. Có lẽ Tường sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu như ở cùng một người không biết gì về quá khứ của cậu. Tôi vẫn uống nước lọc, hút Camel black tea, viết lách và làm tình. Thời gian trôi lặng lẽ không tiếng động, chỉ đủ để hằn lại dấu vết tại nơi mềm yếu nhất trong cõi lòng. Đoá hoa duy nhất mà mùa hạ tặng cho tôi, là đoá hoa được khắc bằng nhiệt độ trên bàn tay của Tường.
 
Mùa hè năm ấy, cuối cùng tôi cũng động lòng yêu đương.
 
Tôi không ngạc nhiên lắm, đây là việc có thể đoán trước, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tôi hỏi Tường rằng liệu cậu có thể ở bên tôi bao lâu nữa. Tường vuốt dọc sống lưng tôi như đang an ủi. Cậu hỏi rằng, vậy cậu có thể để mình cạnh bên bao lâu nữa.
 
Thực lòng mà nói, tôi luôn nghĩ tình yêu là thứ có kì hạn khó đoán nhất trên thế gian này. Có thể hôm trước chúng ta vẫn còn yêu nhau tha thiết, nhưng sau khi tỉnh giấc, lại có thể ngay lập tức chủ động bỏ đi, đôi người đôi ngả. Giống như người phương xa kia của tôi. Anh nói rằng anh yêu tôi, nhưng sẽ không ở bên tôi, vì anh không muốn chấm dứt tình yêu của mình.
 

Khi ấy là đầu hạ. Anh nói anh không muốn mang theo ảo giác của mùa hè, vì nó khiến cõi lòng anh nặng nề.
 
Anh sẽ không quên tôi, nhưng sẽ không trải qua mùa hè cùng với tôi.
 
Do đó tôi không hay ngắm nhìn bầu trời, bởi lẽ sự rộng lớn của nó nhiều lúc khiến cho tôi cảm thấy trống rỗng. Nó tạo ra một sự đối lập đau đớn giữa tự do và cầm tù. Anh nói, anh hi vọng tôi hạnh phúc, vì anh không thể ở bên tôi, cho nên lúc này, anh càng tha thiết mong tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Thế nhưng khi đọc những lời tâm tình ấy, tôi chỉ cảm thấy anh là một người rất ích kỉ. Anh đi rất nhiều nơi, thư có dấu bưu điện của những thành phố và đất nước khác nhau không ngừng được gửi về. Có đôi lúc chúng khiến tôi khóc.
 
Cũng có lúc tôi nghĩ rằng, mình không còn muốn yêu anh nữa.
 
Sự dằn vặt và lời thổ lộ chỉ có thể nhìn thấy trong bóng tối, không thể thản lộ dưới ánh nắng mặt trời, tôi giải toả bằng cách trút bỏ chúng vào trong câu từ. Tôi cứ viết mãi, viết mãi, rồi cuối cùng lại xoá sạch. Giống như dùng hết sức lực để viết một lá thư cầu cứu nhưng không biết gửi đến ai, vì thế chỉ đành âm thầm xé vụn.
 
Tự kết liễu bản thân hết lần này đến lần khác.
 
Tôi rất hiếm khi viết những câu chuyện tươi sáng. Các nhân vật trong văn của tôi, họ luôn luôn buồn bã, thế nhưng vẫn không thôi đem lòng hi vọng và yêu mến thế giới này. Tuy vậy, cuối cùng không ít người trong số họ vẫn lựa chọn rời đi, tự chấm dứt sinh mệnh của bản thân, hoặc là phiêu bạt khắp chốn, muốn tìm cách tái sinh trái tim của mình, buông bỏ tình yêu và oán hận trong lòng.
 
Nhưng họ không làm được.
 
Tường nói, dù mình cảm thấy cậu đã hạ quyết tâm gì đó với mình, nhưng đuôi mắt cậu trông vẫn rất buồn. Lúc đó là mấy giờ, tôi không còn nhớ nữa. Có lẽ là rất muộn rồi. Chúng tôi làm tình. Tường cúi đầu hôn lên đuôi mắt của tôi. Cậu nói, cậu cho mình một cơ hội, thế nhưng lại không cho bản thân cơ hội.
 
Cậu nói rằng, nhưng mình đã quyết định sẽ yêu cậu mãi mãi.
 
Tôi bật khóc.
 
Tôi nắm lấy tay cậu, hôn lên những vết bỏng nhỏ như đồng xu do thuốc lá tạo thành. Tôi nói, mình đã muốn quên đi.
 
Tường nói, cậu không cần quên. Cậu chỉ cần ra ngoài và ngắm nhìn bầu trời mà thôi.
 

Cậu kể với tôi rằng, năm vết bỏng trên mu bàn tay là dấu vết cậu tự tặng cho bản thân. Vì ngày hôm đó, cậu đã quyết tâm tin vào chân tình một lần nữa.
 
Không phải dấu vết của tuyệt vọng như trước kia cậu từng nói.
 
Cậu hãy ra ngoài ngắm nhìn bầu trời đi. Mình sẽ đi cùng cậu. Tường ôm tôi, nói như vậy.
 
***
 
Đó là một mùa hè triền miên những đêm mất ngủ.
 
Tôi ở thành phố phương Bắc, hàng ngày uống nước lọc, hút thuốc, viết lách và làm tình.
 
Nhận thư của người phương Nam xa xôi, nhưng không mở ra đọc, chỉ cất gọn vào một cái hộp.
 
Mùa hè năm ấy, tôi gặp Tường.
 
Cậu nói với tôi rằng, mình đã quyết định sẽ yêu cậu mãi mãi.
 
 
Mùa hè năm ấy, cuối cùng tôi đã động lòng yêu đương.
 
Mùa hè - hết.
 
(*) Bài hát “Dường như anh đã thấy em ở đó”, bản sub từ video của Mê Mụi trên Youtube.
(**) Nguyên văn: “The first time I saw you, I thought, look at that boy. I am going to love him forever.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận