Cá hồi

1.
Đó là một nhà hàng nhỏ, nằm sâu trong con ngõ phía Tây thành phố. Ở chỗ rẽ, vừa vặn những âm thanh ồn ào đều bị chặn lại. Nhà hàng mở nhạc không có chủ đề cố định. Có lúc là âm thanh da diết của Adele, có lúc lại là tiếng ghi – ta tràn đầy sức sống của One Ok Rock. Trên bàn có ba món: bít tết, salad táo và cơm rang kim chi. Có một gạt tàn thuỷ tinh nhỏ, bên trên đặt một bao thuốc mới mở. Tổng thể nhìn không hoà hợp gì mấy, nhưng Dan không để ý. Anh nghĩ, chỉ cần làm cho vị giác của bản thân thoả mãn là được rồi. Hình thức bên ngoài không mấy quan trọng. Hơn nữa nhà hàng này, cũng như những bài hát được sắp xếp lộn xộn kia, không có chủ đề cố định. Anh yêu cầu món gì, nếu trong khả năng có thể, họ sẽ phục vụ món đó. Menu thỉnh thoảng lại có nét bút bi. Họ bổ sung món ăn theo quá trình gọi đồ của khách hàng. Cảm giác như là một bữa tiệc tự chọn.
Dan thích nơi này. Gọi là Hương Đồng Nội. Lý do chủ yếu nhất vẫn là bởi ở đây có cho hút thuốc lá. Thuốc lá được miễn phí cùng hoá đơn trên ba trăm nghìn. Nếu như hút không hết, có thể tự do mang về. Lần nào Dan cũng bỏ vào trong túi áo rồi mới thanh toán. Chiếc hộp gỗ ở nhà đã xếp đầy bao thuốc loại này.
2.
Nhớ tới một chàng trai. Đôi mắt rất sáng. Lông mi dài. Rất hay cười. Bàn tay bên trái bị khuyết mất một ngón. Cậu nói, như vậy cũng được. Dan hỏi lại, như vậy cũng được sao? Ừ. Như vậy cũng được.
Chưa bao giờ nhìn thấy cậu hút thuốc. Cuộc sống sinh hoạt rất khoa học và khoẻ mạnh. Cậu nói, phải bảo dưỡng cơ thể cho thật tốt. Sau này khi chết đi, muốn hiến xác cho y học. Lúc nói ra mong muốn này, ngay cả mấy sợi tóc loà xoà trên trán cậu cũng phớt vẻ thơ ngây. Dan cứ nhớ mãi câu nói đó. Tớ muốn hiến xác cho y học. Một sự hi sinh phi thường. Có lúc anh nghĩ, ngón tay bị khuyết kia là một trong những lí do khiến cậu không bao giờ động tới thuốc lá. Cậu gọi anh, Dan này. Sau này cậu đừng hút quá nhiều thuốc. Hứa với tớ được không?
Lúc đó họ vẫn còn là học sinh cấp ba. Thành phố ở miền núi rất cao, nhịp sống chậm chạp. Thuốc lá giống như một món đồ xa xỉ, lại ẩn ẩn dấu vết của sự bài xích và hư hỏng, nên học sinh đa số sẽ không động vào. Anh chỉ trả lời, Tớ chưa từng hút thuốc.
“Sau này có lẽ cậu sẽ tìm đến chúng.” Cậu ấy bảo. “Tớ đoán vậy.”
Bởi vì ngón tay của cậu nhìn rất trống vắng. Cậu lại nói. Để tớ nghĩ xem. Sắp được nghỉ mấy ngày, bọn mình đi đâu đó đi. Pha Đin thế nào?
3.
Dan nghĩ, có lẽ hai người đã từng là người yêu. Họ tường tận suy nghĩ của nhau, có điều không ai muốn vạch trần. Dường như cảm thấy đó là điều thừa thãi. Đó là năm mười bảy tuổi. Hai người cùng đeo ba lô, nhảy lên chiếc xe khách có lộ trình đi qua đèo Pha Đin, mặc cả giá vé từ tám mươi xuống năm mươi nghìn. Hai ghế cuối cùng. Cuối năm trời rất lạnh, trên xe bật điều hoà nhưng vẫn phải lấy áo đắp lên người. Họ cùng nghe một bài hát cũ của The Beatles. Bài hát có tựa là “Imagine”. Đường núi rất nhiều khúc cua, khiến cho Dan cảm thấy đau đầu. Bên ngoài rất nhiều sương, choán mờ cả cửa kính. Cậu gọi, Dan này. Cậu hay gọi anh như vậy, cảm giác rất thân thiết. Sao cậu không ngủ đi. Đến nơi tớ sẽ gọi cậu dậy.
“Khi nào đến nơi, tớ sẽ gọi cậu dậy.” Câu nói này không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao, Dan lại nhớ rất rõ. Nhiều năm sau, khi rời khỏi thành phố miền núi chật hẹp kia mà tới thành phố lớn, gặp gỡ thêm nhiều người, nghe biết bao lời quan tâm đường mật. Anh vẫn cứ nhớ mãi câu nói đó.
Cậu thiếu niên mười bảy tuổi. Bàn tay trái bị khuyết mất một ngón. Không bao giờ hút thuốc. Cậu nói, ngón tay của anh nhìn rất trống vắng.
Dan nghĩ hẳn anh và cậu đã có rất nhiều kí ức. Thế nhưng ngoại trừ bài hát “Imagine” và chiếc áo thơm mùi thảo mộc đắp lên người trong chuyến xe ấy, anh tuyệt nhiên không rõ họ đã làm những gì. Có thể là chụp ảnh. Hoặc đi ăn. Mảnh kí ức đó bị khuyết. Giống như âm thanh của cậu khi đứng trên triền núi. Cậu mặc áo dạ dày, quàng khăn màu xám tro. Cậu gọi anh. Dan này. Sau đó còn vài từ nữa, nhưng đều bị gió thổi bay. Anh không nghe rõ cậu đã nói gì.
4.
Thỉnh thoảng sẽ mơ về cậu. Cậu ngồi trong lớp. Ánh nắng mùa hạ gay gắt đổ qua ô cửa, hun nóng không khí, khiến cho lưng áo lấm tấm mồ hôi. Thế nhưng cậu vẫn ngồi thẳng, cốt chỉ để che cho Dan đang gục mặt xuống hai cánh tay. Anh rất hay ngủ trong giờ Hóa. Môn học khô khan và trừu tượng đó không hợp với tớ đâu. Anh bảo. Cậu chỉ cười. Hóa đâu có trừu tượng. Đây là môn có ứng dụng thực tế cao mà.

Dù thế, anh rất thích đọc sách của Oscar Wilde. Lối văn hoa mỹ này chỉ có thể đạt được cảm giác hoàn hảo nhất khi đọc bằng văn bản tiếng Anh. Có đôi khi thậm chí còn đọc không hiểu. Nhưng rất thích. Anh nói với cậu. Cảm giác như nhìn thấy dải ngân hà ngay trong lòng bàn tay. Ngôn từ rất đẹp.
Cậu ở trong mơ, thủy chung luôn là dáng hình năm mười bảy tuổi. Áo sơ mi trắng, sống lưng thẳng tắp. Ghi chép bài rất đầy đủ. Là một học sinh xuất sắc tiêu chuẩn. Thế nhưng rất yếu ớt. Anh nhớ rõ vào giờ thể dục, chỉ chạy ở cự li gần, cũng có thể khiến cậu mệt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Nhưng cậu luôn lắng nghe anh. Cảm giác bất cứ điều gì anh nói ra, cậu đều lắng nghe rất chăm chú. Cậu ngồi phía trên, dùng lưng che cho anh ngủ. Đến cuối giờ, anh lại khều khều tay cậu, nói nhỏ. Có từ này hay lắm, “Vorfreud”. Cậu ghi vào đi.
Anh chỉ đánh vần cho cậu từng chữ của từ, cũng không giải thích ý nghĩa của nó. Nhưng khi đó anh đã tin. Một ngày nào đó, hai người sẽ cùng nhau đi tới thành phố phương xa. Ngồi trên tầng thượng của tòa nhà có ít nhất là mười bảy tầng, chỉ để ngắm sao trời lấp lánh. Anh sẽ bắt đầu dịch một cuốn sách của Oscar Wilde và đọc cho cậu nghe. Anh biết, cậu sẽ luôn lắng nghe mình.
5.
Những mảnh kí ức rời rạc rơi qua kẽ tay, va chạm với sàn nhà thành muôn vàn bụi sao lấp lánh. Thỉnh thoảng, Dan hoảng hốt xòe lòng bàn tay ra, chỉ để nhìn xem liệu ngân hà còn ở đó hay không. Bắt đầu từ năm hai mươi bảy tuổi, anh luôn luôn bị ngắt ngủ. Đôi khi trở nên hoảng hốt không rõ lí do. Một người bạn gặp ở quán cà phê hỏi anh, “Cậu có hút thuốc không?” Và chìa ra bao thuốc nhàu nhĩ còn đúng một điếu. Dan đón lấy. Đó là lần đầu tiên anh hút thuốc.
Có người nói rằng, thuốc lá là bạn của kẻ cô đơn. Nhưng dù khi đã quen thuộc với nó, Dan cũng không nghĩ thuốc lá là bạn. Đó chỉ là một phương thức giải tỏa độc hại. Nếu hút thuốc, cơ thể sẽ bị tàn phá. Nhưng nếu không hút, sẽ bị tịch mịch làm cho tâm trí trở nên trống rỗng. Dù sao thông thường, người ta vẫn hay chọn cái chết từ từ hơn là chấm dứt tất cả trong một tích tắc. Đó là sự do dự vì quyến luyến sinh mệnh.
Cậu nói. Có lẽ sau này anh sẽ hút thuốc, Vì ngón tay của anh nhìn rất trống vắng.
Dan nghĩ có thể cậu là mối tình đầu của anh. Hoặc, cậu là người duy nhất khiến anh nảy sinh cảm giác muốn được nắm tay, đi hết quãng đời còn lại. Thời gian quen nhau, họ đều còn trẻ. Còn chưa tới ngưỡng hai mươi. Nhưng khi nhìn thấy cậu đứng bên triền núi. Cậu mặc chiếc áo dạ dày. Quàng khăn màu xám tro. Chóp mũi đỏ ửng lên vì lạnh. Anh lại muốn ôm người này đến thế. Cậu gọi anh, Dan này. Và nói câu gì đó. Gió lạnh thổi bay âm thanh của cậu. Anh không thể nghe thấy. Nhưng nét mặt cậu vẫn hồn nhiên như vậy. Y như khi cậu nói ra ước vọng kia, “Tớ muốn hiến xác cho y học.”
6.
Đó là ngày sinh nhật của cậu. Anh còn nhớ.
Từ mười bảy tuổi tới mười tám tuổi là một mốc thời gian trọng đại. Thế nhưng cậu không tổ chức sinh nhật. Khi Dan đạp xe tới nhà gọi cậu, cũng không thấy bố mẹ cậu. Cậu chỉ đơn giản là khóa cổng lại bằng ổ khóa nặng trịch, sau đó vỗ vai anh. Đi thôi. Cậu bảo.
Dan đạp xe đưa cả hai tới đập nước ở ngoại ô thành phố. Một ngày cuối xuân ấm áp. Thời tiết này có thể làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc. Ngày cậu mở mắt, lần đầu tiên nhìn thấy trời xanh.
Nói cho tớ biết điều ước của cậu. Anh bảo.
Tớ không có điều ước.
Năm mười tám tuổi, cậu nói với anh như vậy.

7.
Hương Đồng Nội trở thành quán quen của Dan. Từ khi phát hiện ra nơi này, anh cứ lưu luyến mãi, giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích, hiếu kì dò xét. Anh không có chỗ ngồi cố định. Mỗi lần đến là một vị trí khác. Lặp đi lặp lại như vậy. Anh chụp ảnh bình hoa trên bàn, lưu làm hình nền điện thoại. Đóa cúc họa mi bé nhỏ. Màu trắng của cánh hoa dưới ánh đèn vàng trông có vẻ bệnh trạng. Đôi khi anh nảy ra suy nghĩ muốn ngắt nó xuống, lén lút thả vào tách trà nóng của mình.
Khi đứng trước cái đẹp, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn. Một mặt muốn bảo vệ nó, mặt khác lại muốn tàn phá. Anh không có ý khống chế tâm tình của mình. Là một người đơn thuần. Muốn sao nghĩ vậy.
Khi tới đây, anh luôn gọi ba món. Nhưng phải có salad. Anh thử rất nhiều loại salad. Đôi khi chính anh cũng không rõ bản thân đang muốn tìm kiếm điều gì. Chỉ bởi vì năm mười tám tuổi kia, cậu trộn salad táo bằng đĩa giấy dùng một lần, sau đó đưa cho anh. Ánh mắt lấp lánh chờ mong. Cậu nói, sau này tớ sẽ trộn ngon hơn, chắc chắn là như thế.
8.
Không biết sau này cậu làm salad có ngon hơn không. Bởi vì đó là đĩa salad duy nhất của cậu mà anh được nếm thử. Anh vĩnh viễn không quên được ngày đó. Bầu trời xanh đến như vậy, cậu nhẹ nhàng ngã xuống thảm cỏ. Giống như một con diều đứt dây. Mọi âm thanh như rời xa. Ngay cả câu nói cuối cùng của cậu anh cũng không nghe được. Y như ngày hôm đó bên triền núi. Cậu gọi anh. Dan này. Những lời phía sau, tan vụn vào trong gió.
9.
Ánh đèn trắng và mùi thuốc sát trùng của bệnh viện vẫn luôn ám ảnh anh. Vì thế anh thích Hương Đồng Nội. Có đèn vàng và hương hoa. Chúng có thể an ủi tâm trạng chán chường của anh.
Đó là một ngày mùa xuân. Ngày cậu lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy trời xanh.
Dan đứng một góc khuất, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu. Dan không dám lại gần hơn. Vì gia đình cậu cũng đang ở đó. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy bố mẹ cậu. Nhưng Dan không còn quan tâm nữa.
Tay anh đút sâu trong túi áo, siết chặt hai chiếc vé xem phim cho suất tám giờ tối. Anh không nói cho cậu biết. Cuối cùng, vào ngày hôm đó, anh xé vụn chúng, ném tất cả vào thùng rác. Dan lấy xe đạp lao ra đường lớn. Anh không nhớ mình đã đi những đâu. Mãi đến khi mệt không đi nổi nữa, Dan mới dừng lại. Anh đứng trong góc tối, nghe thấy âm thanh của tuổi mười tám vụn vỡ. Dan xòe lòng bàn tay ra, nhìn thấy sao trời lấp lánh phía sau. Còn bàn tay anh, trống rỗng.
Ngân hà không còn nữa.
10.
Cậu luôn nói thích đi du lịch. Anh lại bảo, sau này mình sẽ không đi Pha Đin nữa, mà đi nơi nào đó xa hơn. Khi lên đại học, chúng ta có thể cùng nhau ra nước ngoài.

Cậu mỉm cười. Được thôi. Chúng mình có thể cùng đi.
11.
Dan từng suy nghĩ mình có nên tự sát hay không.
Công việc hiện tại tường xuyên khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Có những lúc chỉ muốn vùi đầu vào gối ngủ mãi, không bao giờ tỉnh dậy. Thế nhưng, mỗi khi muốn buông xuôi, anh lại như có như không nghe được câu nói ấy. Cậu bảo, Khi nào đến nơi, tớ sẽ gọi cậu dậy.
Dan mở mắt, đứng lên. Lôi dưới gầm giường ra thùng giấy đựng đầy bao thuốc mở dở. Tùy tiện rút một điếu. Khi đốt lửa, nhìn làn khói bay lên, anh lại như nhìn thấy cậu của năm đó. Cậu nói với anh, Sau này cậu đừng hút quá nhiều thuốc. Hứa với tớ được không?
Đây sẽ là lần cuối. Tớ hứa.
Anh nhủ thầm với bản thân mình như vậy.
12.
Dan nghĩ mình giống như đang sống dựa vào kí ức với một người đã chết. Dù thế nào cũng thấy bản thân thảm bại. Nhưng anh sẽ không đầu hàng. Anh tin rằng một ngày nào đó, mình sẽ tìm thấy hạnh phúc.
Một ngày nào đó, anh sẽ tìm thấy hạnh phúc mà không phải quên đi cậu.
Dan chưa bao giờ coi cậu là nỗi đau cần xóa bỏ.
13.
Cuối cùng, vào ngày nọ, anh xem được một bộ phim. Người phụ nữ đứng ở bờ biển. Cô rất gầy. Khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô nói với người đàn ông một câu bằng tiếng Anh, “Be happy, my darling.”
Dan cứ tua đi tua lại phân cảnh đó. Anh chăm chú nhìn vào khuôn miệng của người kia. Cuối cùng nhớ ra cảm giác quen thuộc này là từ đâu mà đến.
Ngày hôm đó, cậu đứng bên triền núi. Mặc chiếc áo khoác dạ dày. Quàng khăn màu xám tro. Cậu gọi anh, Dan này.
“Please, be happy.”
Dan này, cậu phải hạnh phúc nhé.

14.
Anh dán kín hộp giấy đựng thuốc lá bằng băng dính, xếp chúng lên gác xép. Như muốn tạm biệt thói quen độc hại của mình. Hai hôm trước, anh đặt trên mạng một chiếc áo mới. Họ đã giao tới chiều hôm qua. Dan cắt mác, cũng không giặt lại mà cứ thế mặc lên người. Anh tự cắt tóc, sau đó cạo râu. Khi nhìn vào gương, có cảm giác trẻ ra rất nhiều. Như sinh viên đại học. Đây là sự chuẩn bị dành cho buổi gặp gỡ bạn bè trên mạng. Đã rất lâu không kết bạn qua mạng. Nhưng Dan cũng không e dè. Anh cảm thấy điều này là cần thiết.
Nếu như muốn thế giới không còn tịch mịch, chỉ có thể tìm kiếm ấm áp bằng phương thức kết giao và bày tỏ.
16.
Mùa xuân năm mười tám tuổi của cậu ấy, anh viết vào cuốn nhật kí một câu. Mình muốn hạnh phúc.
Mùa hạ năm hai mươi bảy tuổi, anh đăng tải lên blog cá nhân, cũng chỉ vỏn vẹn một câu. Tôi muốn hạnh phúc.
Bởi vì tôi tin vào tương lai. Tương lai nhất định sẽ tốt đẹp.
​17.
Đã từng đau lòng, nhưng không bỏ cuộc.
Vorfreude. Biến tưởng tượng thành hiện thực.
Hi vọng tất cả chúng ta đều có thể sống như vậy.
18.
Người bạn trai vào năm anh ba mươi tuổi nói rằng, ngón tay của anh nhìn rất trống vắng.
Vì thế, anh ấy đeo vào ngón áp út của anh một chiếc nhẫn.
Nói lời thề hẹn vĩnh viễn không rời xa.
Ngón tay và thuốc lá - Hết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận