Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Lúc ngồi trên tàu, Thẩm Đông vẫn chưa lấy lại được sức, mọi thứ trải qua trong khoảng thời gian này cứ như một giấc mộng rối tung, những chuyện hắn cảm thấy không có khả năng lại cứ lần lượt xảy ra, ký ức hắn nghĩ rằng không tồn tại lại từng chút một hiện ra, hắn đã sắp không phân biệt được giờ vẫn đang nằm mơ hay đã tỉnh.

Lần này, mua vé tàu không được tốt lắm, mặc dù có một chỗ ngay cạnh cửa sổ cho Tào Mộc thưởng thức phong cảnh, nhưng lại là ghế ba người, bên cạnh Thẩm Đông còn có một bác gái lên tàu đã được nửa tiếng rồi mà vẫn đầm đìa mồ hôi.

“Nóng quá đi!” Bác gái liên tục phe phẩy quạt, một người ngồi chiếm mất nửa ghế.

Thẩm Đông cười, không trả lời, hắn bị bác gái chèn cho không chịu nổi, chỉ có thể luôn dựa về phía Tào Mộc, sớm biết là chỗ như vậy, hắn đã tìm nhân viên trên tàu yêu cầu tính nửa vé.

Tào Mộc bị Thẩm Đông chen, lại chẳng có cảm xúc gì, còn điều chỉnh lại tư thế, mặt mày hưởng thụ.

“Bao lâu nữa mới đến?” Tào Mộc cầm tay Thẩm Đông qua nắm lấy từng ngón tay hắn.

“Ba tiếng,” Thẩm Đông vốn định rút tay ra, mà giờ một ghế ba người này bọn họ ngồi dính như bánh nhân đậu, tay hắn rút ra rồi đặt lên đùi Tào Mộc vẫn thoải mái nhất, cho nên phân vân rất lâu hắn vẫn không nhúc nhích, “Nhanh lắm.”

“Sao không ngồi máy bay?” Tào Mộc nhỏ giọng hỏi, “Thuyền trưởng bảo đi máy bay nhanh lắm.”

Mỗi lần Tào Mộc có thể tự giác tự nguyện nhớ tới Hồng Kiệt, Hồng Kiệt mãi mãi cũng đều không có mặt, Thẩm Đông lặng lẽ bày tỏ thông cảm với cậu ta trong lòng.

“Cậu không có thẻ căn cước,” Thẩm Đông cũng nhỏ giọng trả lời, “Không có thẻ căn cước thì không mua được vé máy bay, hai chúng ta ngay cả tàu cao tốc cũng không đi được…”

“Thẻ căn cước?”” Tào Mộc không hiểu lắm, “Là cái gì?”

Thẩm Đông rất vất vả mà dán vào eo bác gái thò tay vào túi quần chuẩn bị lấy thẻ căn cước ra, bác gái đột nhiên nhanh chóng xếp quạt lại, đập quạt bẹp một cái lên tay hắn, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Tay cậu định làm gì!”

Giọng nói uy nghiêm này khiến người ngồi đối diện lẫn bên cạnh đều đồng loạt nhìn lại, Thẩm Đông lập tức cảm thấy mình đã bị mọi người coi là biến thái đói bụng ăn quàng nhân lúc tàu đông người sờ mó eo bác gái còn bị phát hiện, hắn nhẫn nhịn cơn giận, rút thẻ căn cước ra: “Tay tôi định lấy thẻ căn cước.”

Ghế đối diện rất nhanh đã quay đi, có một người còn không nhịn được cười, bác gái hơi lúng túng: “A, chật quá, chen vào cậu rồi à!”

“Không sao,” Thẩm Đông lại nhích về phía Tào Mộc, hắn vô cùng muốn nói rằng đúng đó, bác sắp chèn cho tôi phòi cả nhân bánh ra rồi, tôi mà là bánh trôi, bị chèn như thế nấu xong sẽ thành một nồi chè vừng.

Tào Mộc cầm thẻ căn cước nhìn một lúc lâu, chỉ vào bức ảnh phía trên, nhìn Thẩm Đông: “Đây là ai thế?”

“Tôi đó.” Thẩm Đông lại gần nhìn, hơi buồn cười, hình tượng một tội phạm tươi rói đang bị cải tạo…

“Là anh? Đây là anh?” Hai mắt Tào Mộc trợn tròn.

“Ừ, chắc là lúc tôi mười bảy mười tám tuổi gì đó,” Thẩm Đông cười gật đầu, “Không nhận ra à?”

“Không nhận ra,” Tào Mộc do dự một lúc liền hạ giọng xuống rất thấp, “Xấu…thật.”

“Cậu nhìn của thuyền trưởng chưa?” Thẩm Đông vẫn luôn cười.

“Chưa, cậu ấy cũng có à?”

“Ừ, bức ảnh kia của thuyền trưởng như để hút fan ấy, khỉ còn đẹp hơn cậu ta.”

“….Cậu ấy có giống khỉ đâu,” Tào Mộc cau mày suy nghĩ, “Cậu ấy giống khỉ? Khỉ trông thế nào?”


“Khỉ trông như cậu ta, bức ảnh này của ai cũng bị chụp thành tình cảnh này cả, cậu thấy tôi xấu à?” Thẩm Đông quay mặt về phía cậu.

“Không xấu, đẹp lắm.” Tào Mộc nhoẻn miệng cười, không hề có dấu hiệu gì mà đột nhiên lại gần hôn lên chóp mũi hắn một cái.

“…Đệt!” Cả người Thẩm Đông cứng đờ, mặt cũng tái đi, còn ngại ngùng nhìn xung quanh xem có ai để ý tới bọn họ không, “Cậu làm gì thế!”

“Lúc nhiều người không được hôn, đúng không?” Tào Mộc có lẽ là nhớ lại giáo dục của Thẩm Đông với cậu rằng lúc ở nơi công cộng không được quá tùy ý.

“Ừ.” Thẩm Đông đáp một tiếng.

Thật ra hắn định nói cho Tào Mộc biết, hai người con trai có cử chỉ thân mật ở nơi công cộng sẽ khác một nam một nữ như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, Tào Mộc căn bản chưa từng tiếp xúc với con gái, nếu như cậu ấy gặp được một cô gái trước, e rằng cũng sẽ thích một cô gái… Trong chuyện này, Thẩm Đông vẫn luôn có cảm giác như thể dụ dỗ thiếu niên ngu ngốc, hắn không dám để Tào Mộc biết được, ở trong mắt rất nhiều người, hai người con trai yêu nhau là hành vi rất không bình thường.

Hắn sợ Tào Mộc sẽ không thoải mái, sẽ xa lánh hắn, hoặc là sẽ trách hắn.

Chú ý của Tào Mộc rất nhanh đã trở về trên thẻ căn cước, rất chật vật nhìn một loạt chữ mặt trên, chỉ đọc được “Thẩm Đông”, “nam”, chữ khác đều không đọc ra được.

“Thuyền trưởng cũng có, anh cũng có,” Tào Mộc cau mày, “Người khác đều có à?”

“Ừ, đều có, thẻ căn cước mà, ai cũng…” Thẩm Đông nói tới đây liền dừng lại.

“Tôi không có,” Tào Mộc rất buồn bã, nhìn hắn, “Sao tôi lại không có? Tôi cũng muốn có, có là có thể đi máy bay, tôi muốn nhìn xem trên trời thế nào.”

Thẩm Đông không nói gì, Tào Mộc muốn có thẻ căn cước, căn bản là chuyện không thể, hắn hơi hối hận vì đã nhắc tới thẻ căn cước, lúc Tào Mộc hỏi tại sao lại không đi máy bay, nói cho cậu biết đó là thứ người thần kinh như thuyền trưởng mới đi được không phải là tốt rồi sao!

“Bởi vì tôi không phải người à?” Tào Mộc trả thẻ căn cước lại cho hắn, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chị tôi bảo, cho dù chúng tôi có giống con người như thế nào đi nữa, cũng sẽ không phải một con người thực thụ.”

Tào Mộc nói ra lời nói buồn bã như vậy, khiến Thẩm Đông rất không quen, trong lòng nhói lên từng cơn đau buồn, hắn không buồn để ý người khác có nhìn hắn hay không, nắm chặt lấy tay Tào Mộc: “Có phải là người hay không, đều không sao cả, tôi còn muốn làm cá đây này, vấn đề không phải cậu là người hay cá, mà là ý nghĩa sống của cậu.”

Thật… dở người! Nói xong câu này chính răng Thẩm Đông cũng ê.

Có điều, đối với Tào Mộc mà nói, có lẽ đã có chút tác dụng, tâm tư Tào Mộc rất đơn giản, tùy tiện kéo về phía kia một chút, tâm trạng cậu sẽ đi theo.

Vẻ mặt phiền muộn trên mặt cậu lập tức biến mất, quay mặt sang vui vẻ nhìn Thẩm Đông: “Ý nghĩa sống là cái chì?”

Thẩm Đông suýt nữa bật ra câu tôi cũng biết đếch gì đâu, mà hắn cắn răng nhịn kịp, nhưng một vấn đề suy nghĩ cao siêu như vậy thật sự không phải thứ hắn có thể giải đáp được.

“Là….khiến cho mình và người mình để ý đều được vui vẻ, cố gắng để đời này không còn gì phải nuối tiếc nữa… Lúc chết sẽ không cảm thấy haizz chết rồi mà toàn làm gì không…”

“Hiểu rồi.” Tào Mộc nói.

“Hiểu thật à?” Thẩm Đông ngơ ngác, chính tôi còn chưa hiểu đây này.

“Hiểu thật mà,” Tào Mộc nghiêm túc gật đầu, “Anh trở về nhà chính là ý nghĩa, tôi cùng anh về nhà cũng là ý nghĩa, chị tôi cho dù thế nào đi nữa cũng muốn ở bên Tần Nhất cũng là ý nghĩa… như vậy.”

Nếu như cả đời này cứ ngây ngẩn trên đảo, không gặp được Tào Mộc, không gặp được thuyền trưởng, quá khứ bị lãng quên vẫn bị chôn giấu trong một xó xỉnh xa xăm trong kí ức, mốc lên lông trắng…


Vậy thì ý nghĩa sống của mình là gì?

Lúc đi ra khỏi ga tàu, nhìn thấy cảnh vật vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, Thẩm Đông lại một lần nữa khác người trầm tư đi mấy phút.

“Đi thôi.” Tào Mộc đẩy hắn một cái.

“Ừ, Tào Mộc này, tôi dạy cho cậu một từ cực kỳ cao siêu,” Thẩm Đông hít vào một hơi, nghe giọng nói địa phương quen thuộc bên cạnh, ngửi không khí khô hanh mang theo bụi bặm, “Cận hương tình khiếp.”

“Cận hương tình khiếp,” Tào Mộc rất nghiêm túc đọc theo một lần, “Có nghĩa là gì?”

“Chính là cận hương tình khiếp, lâu quá không trở về, đột nhiên lại hơi sợ,” Thẩm Đông cười.

“Có tôi đây rồi, sợ gì.” Tào Mộc khoát tay lên vai hắn, ôm hắn vào.

“Không nói ngược đấy chứ?” Thẩm Đông nhìn cậu.

“Không, trước đây cảm thấy có anh bên cạnh tốt cực kỳ, tôi chẳng cần nghĩ, chẳng cần để ý gì cả, cứ theo anh là được, cái gì không hiểu thì cứ hỏi anh là xong, mà giờ không giống thế nữa,” Tào Mộc đột nhiên nở nụ cười, hô to về phía thành phố lớn, “Ý nghĩa!”

“Ôi, đi đi thôi,” Thẩm Đông sợ hết hồn, đẩy Tào Mộc đi, “Cậu đừng có học theo thuyền trưởng được không? Bệnh thần kinh còn lây được cơ à?”

“Thuyền trưởng là ai?” Tào Mộc tươi cười hớn hở đi về phía trước.

“Không biết.”

Bảy năm, một người sẽ biến thành thế nào đã khó nói, một thành phố sẽ biến thành ra sao dường như lại càng khó nói hơn.

Thẩm Đông dựa theo trí nhớ của mình, tìm được nơi đã từng là nhà hắn, một khu dân cư nào đó trong khu nội thành cũ.

Nhưng tuy hắn có thể nhớ lại được không ít chuyện trong quá khứ, lại vẫn hơi hỗn loạn như cũ, nhất là khi mọi thứ trước mắt cũng đã không còn giống với thời điểm trong trí nhớ của hắn nữa.

“Nhiều tòa nhà thật đấy, là nhà nào thế?” Tào Mộc lấy tay che nắng nhìn đông ngó tây.

“Không nhớ nữa, không biết là tôi nhớ nhầm hay đã bị sửa lại rồi,” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc, hơi lo lắng tình trạng của cậu, “Nếu không thì chúng ta tìm một nơi nào đó ở lại rồi…”

“Tôi không sao, giờ chưa khó chịu,” Tào Mộc lắc đầu một cái, “Đã tới đây rồi thì cứ đi tìm đi đã.”

“Vậy…” Thẩm Đông suy nghĩ, “Tìm ủy ban khu hỏi xem.”

Quyết định tìm đến ủy ban khu này là Thẩm Đông đã mất rất nhiều công sức mới hạ xuống được, trong trí nhớ hỗn loạn của hắn cất giấu một nỗi bất an sâu sắc, khiến hắn không quá chắc chắn mình có thể đối mặt được với bảy năm trống rỗng hay không.

Đứng bên ngoài phòng làm việc của ủy ban khu nhà, Thẩm Đông vốn định bình tĩnh lại rồi mới đi vào, hoặc là…. kể cả không có ý nghĩ gì đi nữa, nhưng vẫn không hiểu sao muốn kéo dài thời gian.

Nhưng Tào Mộc lại không biết tâm tư của hắn, cứ thế đẩy cửa vào phòng làm việc: “Xin chào.”

Thẩm Đông đành phải vào theo, bên trong phòng làm việc có một cô gái đang ngồi, nhìn thấy bọn họ đi vào liền đứng lên: “Chào các anh, có việc gì sao?”


“Chúng tôi muốn tìm người.” Tào Mộc nói.

“Tìm người? Không biết địa chỉ à?” Cô gái trẻ rót nước cho hai người, “Ngồi xuống nói đi.”

Lòng nhiệt tình và nụ cười của cô gái khiến Thẩm Đông cảm thấy thân thiết, khiếp sợ không nói rõ được trong lòng hơi dịu đi, hắn ngồi xuống ghế: “Trước đây tôi sống ở khu này, thế nhưng đã bảy năm rồi không về…”

“A, lâu vậy à? Vậy thì thay đổi nhiều lắm, tôi mới tới chỗ này có hai năm thôi, trước lúc tôi đến đã phá dỡ xây lại nhiều tòa nhà rồi, anh muốn tìm người thân à?”

“Chắc là vậy, tôi…” Thẩm Đông không có lòng tin lắm vào trí nhớ của mình, hắn cắn răng, “Ở đây trước kia hẳn đã từng có vụ cháy, cô biết không?”

“Vụ cháy? Bảy năm trước à?” Cô gái ngơ ngác, “Anh chờ một lát, tôi tìm người hỏi hộ anh.”

Cô gái đi ra khỏi văn phòng, gọi một tiếng với văn phòng bên cạnh: “Dì Vương dì ở đâu, đến đây cháu hỏi thăm chuyện này.”

Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi vừa nói chuyện với cô gái vừa đi vào văn phòng: “Vụ cháy? Dì nhớ, sao có thể không nhớ…”

Thẩm Đông nghe nói như vậy, liền đứng lên từ trên ghế, tim đập như thể lái máy kéo lăn từ trên núi xuống.

Xoay người lại còn chưa kịp nói, người phụ nữ kia đột nhiên hô một tiếng, lao tới tóm được cánh tay hắn, giọng cũng run lên: “Tiểu Đông? Cháu là Tiểu Đông đúng không? Thẩm Đông?”

Thẩm Đông sững sờ, người phụ nữ đang tóm cánh tay hắn đến đau này, hắn không quen, hắn chỉ gật đầu: “Cháu là Thẩm Đông.”

“Trời ơi!” Người phụ nữ lại hô to, “Trời ơi! Cháu về rồi à? Dì là dì Vương cháu còn nhớ không?”

Thẩm Đông cảm thấy mình bị dì Vương hỏi đến mức hơi chóng mặt, từng đoạn ngắn ký ức xoay vòng trong đầu như điên, vô số mặt người và giọng nói đang xoay quanh hắn: “Cháu…”

“Cháu đi rồi cũng không liên hệ với cô cháu, cháu đi đâu vậy, cháu làm bà ấy lo chết mất mà,” Dì Vương vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, “Cháu chờ dì gọi điện thoại cho cô, trời ạ! Thẩm Đông cháu về rồi.”

Cô? Thẩm Đông hình như không có ký ức gì liên quan tới cô cả.

Thế nhưng…

Tiểu Đông à, lúc con chạy ra có thấy bố mẹ con đâu không?

Giọng nói lẫn theo tiếng nức nở trong mơ xẹt qua tai hắn, lòng hắn nhói lên một cái đau đớn.

Dì Vương vừa gọi vừa gào mà nói xong điện thoại, kéo tay Thẩm Đông liền lao ra ngoài: “Nhà cô cháu ở đây, dì dẫn cháu đến.”

“Cảm ơn dì Vương,” Thẩm Đông theo bản năng chạy theo dì Vương, giọng nói chính mình nghe vào cũng thấy chột dạ.

“Cảm ơn dì Vương.” Tào Mộc theo sau cũng nói một câu.

Thẩm Đông quay đầu lại nhìn Tào Mộc, hắn lại bắt đầu có cảm giác không chân thật, chỉ có lúc nhìn thấy Tào Mộc mới chắc chắn mình vẫn còn đang trong hiện thực.

“Anh còn có cả cô à.” Tào Mộc rất vui vẻ cười với hắn, còn vung vẩy túi cầm trong tay.

Dì Vương kéo hắn chạy chậm một mạch rẽ qua vài tòa nhà, phía trước, một người phụ nữ lao ra.

“Thẩm Đông!” Người phụ nữ kia đầu tiên là sững sờ, nhìn bọn họ chằm chằm mấy giây rồi mới gọi to lên, sau đó lao tới như điên, nhào tới trước mặt Thẩm Đông rồi liền ôm chặt lấy không buông, “Là con thật à Tiểu Đông, con đi đâu vậy, sao lại không liên hệ với cô…”

“…Cô,” Giọng Thẩm Đông đã khàn đi, ngay nháy mắt nhìn thấy cô, từng mảnh ghép ký ức hỗn loạn trong mơ đều đã trở nên rõ ràng, như thể một con dao đâm chính xác không hề sai lệch vào lòng hắn.

“Cục cưng của tôi ơi…” Cô nghe thấy tiếng gọi này của hắn, nước mắt liền trào ra, khóc òa lên, tay vẫn luôn xoa lên mặt hắn, “Con thực sự là…”


Trong lòng Thẩm Đông chất chứa đủ loại cảm xúc dời sông lấp bể, nước mắt cũng lăn xuống, hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm lấy cô, lặp đi lặp lại: “Con xin lỗi, xin lỗi…”

Tào Mộc ôm túi đứng một bên, hơi không biết làm sao, từ ngày cậu nhìn thấy Thẩm Đông, Thẩm Đông vẫn luôn là một người trầm mặc tâm trạng không hề có gợn sóng gì, tuy sau đó cậu biết tính khí Thẩm Đông chẳng hề tốt, lại còn thích đánh người, nhưng trạng thái Thẩm Đông mất khống chế như bây giờ vẫn khiến cậu luống cuống tay chân.

Thẩm Đông đang khóc, còn khóc rất đau lòng, khóc còn đau lòng hơn mình hôm qua nữa, đã vậy còn không ngừng lại được, cùng cô ôm nhau khóc, khó mà ngừng được.

Tào Mộc nhìn qua dì Vương cũng đã khóc theo, chỉ có cậu không khóc.

Cậu không khóc nổi, cậu cảm thấy cảm xúc của Thẩm Đông rất kỳ quái, như là rất buồn lòng, nhưng lại như thể rất vui vẻ, buồn bã phải khóc, vui vẻ phải cười, hiện giờ mọi người đều khóc, cậu cũng không dám cười…

“Thẩm Đông,” Tào Mộc đợi một lúc, đưa tay ra kéo áo Thẩm Đông, “Đừng khóc nữa.”

Thẩm Đông quay đầu lại, cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay vẫn ôm lấy cô, nhìn cậu nửa buổi, đột nhiên kéo vai cậu lại, giọng nói mang theo giọng mũi: “Tào Mộc…”

“Làm sao thế?” Tào Mộc liền hoảng lên, ôm chặt lấy Thẩm Đông, “Làm sao vậy?”

“Đây là cô tôi,” Thẩm Đông khóc hơi dữ dội, giờ vẫn chưa ngừng được, “Chào…chào, chào cô đi.”

“Sao anh lại nói lắp nữa rồi?” Tào Mộc ngỡ ngàng.

Thẩm Đông đẩy cậu ra, đập một cái lên cánh tay cậu: “Mau chào đi.”

“Chào cô, cháu là Tào Mộc.” Tào Mộc xoa cánh tay.

“Rồi rồi, được rồi,” Cô vừa gạt nước mắt vừa cười, “Lại đây, về nhà với cô, cô nấu đồ ăn ngon cho hai đứa.”

Nhà cô chỉ có một mình cô, chú đang đi công tác, ngày mai mới về, chị họ đã lấy chồng ở nơi khác, cũng phải ngày mai mới về được.

Cô gọi điện cho chị họ và chú, chú còn bình thường, chỉ lặp đi lặp lại sẽ về ngay lập tức, bảo hắn đừng đi đâu hết, chỉ ở trong nhà là được, chị họ không hổ là con gái cô, khóc trong điện thoại gần mười phút cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh…

Cô sắp xếp cho Thẩm Đông và Tào Mộc ngủ ở căn phòng trước kia chị họ ở, sau đó vừa khóc vừa đi nấu ăn.

Thẩm Đông sững sờ ngồi trên mép giường gần hai mươi phút mới lấy lại được tinh thần, thở dài một hơi thật dài.

“Thẩm Đông,” Tào Mộc đứng trước mặt hắn, đưa tay ra sờ đầu hắn, “Anh khóc xong rồi à?”

“Ừ.” Thẩm Đông cười, ôm lấy thắt lưng Tào Mộc, chôn mặt lên bụng cậu.

“Cô anh vẫn đang khóc,” Tào Mộc lắng nghe, trong phòng bếp vọng ra tiếng chặt sườn lẫn tiếng khóc của cô.

“Cô vẫn luôn như vậy,” Thẩm Đông nói bằng giọng buồn bã, “Có khi lúc ăn cơm cũng vừa khóc vừa ăn ấy chứ.”

“Thẩm Đông,” Tào Mộc do dự, nắm lấy tóc Thẩm Đông, “Không phải bảo đi tìm bố mẹ anh à?”

Thẩm Đông không nói gì, qua rất lâu mới khẽ thở dài: “Bọn họ đã không còn nữa, mất rồi.”

Tào Mộc rất sững sờ, qua nửa buổi cũng không nói nên lời.

“Không sao cả,” Thẩm Đông vẫn dùng mặt dán lên bụng cậu, tay vỗ lên lưng cậu, “Trôi qua lâu rồi, qua hết rồi.”

Tào Mộc hơi nóng ruột, vẫn luôn là Thẩm Đông an ủi cậu, giờ cậu muốn an ủi Thẩm Đông lại không biết phải làm thế nào, im lặng một lúc lâu, cậu mới nói ra một câu: “Đừng đau buồn, sau này để tôi làm bố anh đi.”

Thẩm Đông đẩy cậu ra, không nhịn được cười: “Nghĩ hay nhỉ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận