Mạnh Thiểu Du vốn đang định đi theo Dư Giang Hòa để tìm hiểu nguyên nhân về phép nguyền rủa trên người anh, ấy vậy mà không ngờ Sở Viên Viên lại xuất hiện.
Đối với Mạnh Thiểu Du, hai phép nguyền rủa có cùng nguồn gốc có thể giúp đỡ cậu rất nhiều.
Vả lại, xét theo tình trạng của Sở Viên Viên, cũng không phải cô không biết gì về hoàn cảnh của bản thân.
Đợi Sở Viên Viên ăn no nê và bình tĩnh lại, Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa bèn ngồi xuống đối diện cô.
Dư Giang Hòa nhìn đồng phục bệnh nhân trên người Sở Viên Viên, đột nhiên nhớ lại lúc ở bệnh viện, Mạnh Thiểu Du đã hỏi anh "có quen biết một cô gái đang mang thai hay không".
Mà phòng bệnh của Sở Viên Viên, lại là ở khoa phụ sản...
Trong trí nhớ của Dư Giang Hòa, anh chưa từng nghe nói rằng Sở Viên Viên đã kết hôn, vậy đứa bé này là ai?
Không để anh kịp nhớ lại, Mạnh Thiểu Du đã mở lời.
Cậu hỏi: "Tôi có thể cảm nhận được chuyện cô gặp phải và chuyện thầy Dư gặp phải đều xuất phát từ cùng một người, không biết cô có manh mối gì không?"
Mạnh Thiểu Du đã mở lời, song Sở Viên Viên lại im lặng trong chốc lát, chẳng ừ hử gì.
"Nếu tôi nói, các cậu có thể giúp tôi báo thù không?" Sở Viên Viên nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
Khi cô lấy lại được ý thức thì bản thân cũng đã chết, nếu không có Mạnh Thiểu Du thì cả đời này cô cũng sẽ không thể rời khỏi phòng bệnh kia, đừng nói gì đến chuyện báo thù.
Cô vừa nói vậy thì Mạnh Thiểu Du biết họ đã có hi vọng, cậu bèn nói: "Nếu cô gặp oan mà chết, bất kể là nhân gian hay âm phủ đều sẽ trả lại sự công bằng cho cô."
Tướng mạo của Sở Viên Viên cũng không phải là một người đoản mệnh, nhưng trên thực tế thì cô đã chết khi còn rất trẻ.
Những hồn ma chết một cách oan uổng mà lại có oan khuất quá lớn, dù đã đến âm phủ thì cũng sẽ có cơ hội được trả thù.
Có sự hứa hẹn như vậy, hai mắt Sở Viên Viên trở nên sáng ngời.
Cô nhìn Mạnh Thiểu Du thì thấy cậu có vẻ mặt ung dung, sự tín nhiệm đối với cậu cũng âm thầm tăng lên.
Vì lẽ đó, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, cô chậm rãi kể lại chuyện mà mình biết...
Thực ra, Sở Viên Viên vừa tốt nghiệp đại học xong thì đã kết hôn, chẳng qua bạn đời của cô lại lang bạt trong giới giải trí, mà thân phận của một người đàn ông đã kết hôn lại gây bất lợi cho sự phát triển trong giới, vì vậy nên hai người bèn quyết định kết hôn ngầm.
Khi ấy, Sở Viên Viên chỉ cho rằng mình là một người vợ hiền, là hậu phương vững chắc cho hắn.
Bởi vậy, dù có kết ngôn ngầm thì cô cũng không hề oán trách hay hối hận.
Thậm chí cô còn sử dụng quan hệ và mạng lưới xã hội của gia đình mình để bắc cầu cho hắn.
Nhờ có các mối quan hệ của Sở Viên Viên, quả thực đối phương đã nhận được không ít suất đại diện và người mẫu, cũng có được một nhóm người hâm mộ.
Thế nhưng dần dần, chỉ điều này thôi thì không đủ.
Trong giới giải trí, nếu chỉ là những thứ này thì chẳng thể làm được gì nhiều.
Nhưng nhiều hơn thế thì Sở Viên Viên lại chẳng giúp được.
Tuy gia cảnh nhà cô không tệ, vừa có dòng dõi lâu đời lại vừa giàu có, thế nhưng việc kinh doanh trong giới giải trí thì chỉ có bấy nhiêu, Sở Viên Viên đã làm tất cả những gì mà cô có thể.
Vì chồng, Sở Viên Viên đã phải đi chạy vạy và giới thiệu khắp nơi, thế nhưng đến khi đạt được mục đích thì hắn ta lại bắt đầu lệch lạc, phản bội cô...
"Hắn muốn dấn thân vào giới diễn xuất, nhưng tôi lại không quen biết ai cả, thế nên hắn lập tức đi tìm người khác..." Sở Viên Viên nhớ lại một cách đầy đau đớn.
Khi đó Sở Viên Viên đã mang thai, vậy mà lại phát hiện chồng mình ngoại tình!
"Sao anh có thể đi ngoại tình?! Tôi đối xử với anh không tốt sao?! Vậy mà anh còn muốn đi tìm người khác!!" Sở Viên Viên như phát rồ, cô làm ầm ĩ một trận lớn ở nhà.
Đồ trang trí trong căn nhà nhỏ mà cô đã tỉ mỉ sắp xếp nát tan trên nền đất, từng mảnh vỡ thủy tinh rời rạc trên sàn tựa như mối quan hệ ngoài luồng này.
Đến cuối cùng, nỗi phẫn nộ và sự không cam lòng đều hòa lại làm một.
Đối mặt với sự phẫn nộ và chất vấn của Sở Viên Viên, đối phương chỉ lạnh lùng nói: "Đó là sếp của tôi, bọn tôi chỉ có quan hệ hợp tác, cô đừng có nghi ngờ lung tung.
Còn nữa, tôi chỉ đang làm việc! Làm việc thôi, hiểu chưa? Nếu không giúp gì cho tôi thì cô có thể trật tự một chút được không?"
Hợp tác? Hợp tác mà dắt nhau vào khách sạn?! Người đàn ông này chẳng những không hề chột dạ mà thậm chí còn truy hỏi ngược lại Sở Viên Viên!
Sở Viên Viên sôi máu, đương nhiên cô không thể tha thứ cho cái tên khốn ngoại tình này, vậy nên lúc đó cô đã đi dọn hành lý ngay lập tức.
"Cái thằng chồng vong ân bội nghĩa, anh dám ngoại tình thì chúng ta ly hôn ngay tại đây!"
Phải ly hôn!
Thế nhưng Sở Viên Viên không ngờ, sau khi đối phương nhận ra ý định của cô, hắn đã cho thuốc mê vào trong nước uống của cô, thừa lúc cô bất tỉnh mà cắt đứt hết các công cụ truyền tin, nhốt cô ở trong nhà.
Sở Viên Viên đau khổ nói: "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!"
Mạnh Thiểu Du không ngờ trên thế giới này còn có loại người tồi tệ như vậy, cậu tức giận nói: "Hai người thành ra như bây giờ chắc chắn không khỏi liên quan đến người này, hắn là ai?"
Sở Viên Viên đáp: "Tên hắn là Dịch Hạ!"
Trước mặt bố mẹ của Sở Viên Viên, Dịch Hạ luôn đóng vai là một người chồng, một người con rể tốt, do đó mà bố mẹ Sở Viên Viên cũng không biết rằng cô đã biến mất.
Sau đó cô luôn bị nhốt trong nhà, có người giúp việc chăm sóc mỗi ngày.
Mãi sau, đến lúc cô sắp sinh, Dịch Hạ mới đưa cô đi bệnh viện...
Có lẽ do bị dao động cảm xúc mãnh liệt vì bị giam giữ trong suốt thời gian mang thai, Sở Viên Viên không bao giờ tỉnh lại từ phòng bệnh được nữa.
"Tôi hận, tôi hận lắm!! Tôi muốn giết chết cái tên khốn nạn này!!" Sở Viên Viên tràn ngập sự căm phẫn và oán hận, cô giận mình có mắt không tròng, hận bản thân không biết nhìn người!
Cái con người cặn bã này, hắn giẫm lên hài cốt của vợ mình để nịnh hót trước mặt người phụ nữ khác!
Nghĩ đến đây, Sở Viên Viên muốn nôn cả ra.
Cô bị nhốt trong bệnh viện, cô độc và đau đớn đến thế, vậy mà cái tên đàn ông này lại có thể ung dung và vui vẻ sao?! Dựa vào đâu chứ?! Hắn bấu víu quan hệ để một bước lên mây, ấy vậy mà bố mẹ cô lại không biết rằng con gái của mình đã chết!!
Sở Viên Viên không kiềm được cảm xúc, cuối cùng cô đành đau đớn mà bật khóc nức nở.
Tiếng khóc thê lương nghe chói tai vô cùng, thế nhưng hai người ngồi đây chỉ cảm thấy quặn lòng từng cơn.
Sau khi Mạnh Thiểu Du nghe xong, cậu nghiến răng rồi hung dữ nói: "Quả thực là một tên súc sinh!"
Cái tên Dịch Hạ này đúng là đàn ông phượng hoàng* kiểu mẫu trong giới giải trí! Dùng tài nguyên mà vợ mang lại, ấy vậy mà còn ngoại tình một cách quang minh chính đại, giết hại vợ của mình, đáng sợ hơn hết là còn thuê người giam giữ linh hồn của vợ, khiến cô chẳng thể yên nghỉ sau khi qua đời...
(Đàn ông phượng hoàng: Có xuất thân nghèo khó, đến khi thành công thì sinh tật.)
Đây là cái thể loại khốn nạn đến mức nào chứ!
Sở Viên Viên đắm chìm trong sự đau khổ, cô nghẹn ngào nói: "Còn đứa con đáng thương của tôi...!Thậm chí còn chưa được mở mắt để ngắm nhìn thế giới này..."
Lúc ấy cô sinh đẻ khó nhọc, chỉ phảng phất nghe thấy bác sĩ nói rằng đứa bé trong bụng cô đã chết yểu vì khó sinh.
Nghĩ đến đây, oán khí của Sở Viên Viên tăng vọt, móng trên bàn tay cô dài ra gấp mấy lần, đôi mắt tràn ngập vẻ chết chóc, trong đầu cô chỉ còn đúng một suy nghĩ: Phải giết Dịch Hạ!
Mạnh Thiểu Du vẫn luôn chú ý đến cô, vừa thấy cô không đúng là cậu ụp ngay một lá bùa lên!
Tuy bùa tẩy tâm làm tổn thương da dẻ của Sở Viên Viên nhưng lại khiến cô khôi phục lại lý trí.
Nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của mình ban nãy mà cô cũng hơi hoảng, sau đó lại bảo: "Tôi chỉ nói được bấy nhiêu thôi."
Mạnh Thiểu Du gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi, cứ giao việc này cho bọn tôi là được.
Cô đừng để bản thân sa vào sâu bên trong nỗi hận, oán khí ăn mòn linh hồn, cuối cùng sẽ biến cô thành một oán linh mất hết tình người, không thể đi đầu thai đó."
Sở Viên Viên hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của cậu, cô cố gắng làm cho tâm trạng của mình ổn định lại.
Mạnh Thiểu Du chuyển hướng sang Dư Giang Hòa, đối phương chớp chớp mắt nhìn lại, anh nói: "Tôi không nhìn thấy cô Sở nữa."
Bây giờ đã qua ba tiếng đồng hồ nên bùa mở mắt âm dương đã mất đi hiệu lực, Mạnh Thiểu Du lại giải thích cho Dư Giang Hòa một phen, sau đó cậu hỏi: "Thầy Dư, anh đã từng tiếp xúc với Dịch Hạ chưa ạ?"
Dư Giang Hòa cố gắng nhớ lại một lúc rồi lắc đầu.
Trước kia, Dịch Hạ cùng lắm chỉ là một kẻ vô hình.
Trong ấn tượng của Dư Giang Hòa, trong công ty, hắn luôn có dáng vẻ của một người tốt tính, thấy ai hắn cũng í ới một cách vô cùng thân thiết.
Hắn cũng đến lôi kéo mối quan hệ với Dư Giang Hòa, nói mình là người hâm mộ của anh.
Hắn cũng có tặng quà vài lần nhưng Dư Giang Hòa không để ý lắm, sau mấy lần đó thì đối phương không đến nữa.
Bây giờ nghĩ đến Dịch Hạ, Dư Giang Hòa không kiềm được mà nhíu mày.
Suy cho cùng, chẳng ai ngờ một người có vẻ ngoài hiền lành và tốt tính như vậy lại là một tên súc sinh...
Có điều, năm nay sau khi Dịch Hạ bật lên, hắn có tiếp xúc rất nhiều với Trương An Sinh.
Mạnh Thiểu Du bèn gọi điện thoại cho ông.
Mạnh Thiểu Du đã nói sẽ giúp Dư Giang Hòa, nên cậu vừa gọi điện sang là Trương An Sinh biết gì nói nấy.
Năm ngoái Dịch Hạ hot lên, sau vụ đó thì đối phương và người đại diện của hắn rất đưa đẩy trong công ty.
Bởi có quan hệ nghề nghiệp nên quả thực Trương An Sinh có tiếp xúc với bọn họ, khi đó Dịch Hạ còn ngại ngùng xin ông một tờ chữ ký do Dư Giang Hòa tự tay viết...
Bây giờ ngẫm lại, chắc hẳn cái việc xin chữ ký này đã được mưu tính từ trước!
Sở Viên Viên không ngờ Dịch Hạ lại lớn mật như vậy, cô hỏi: "Bây giờ ta nên làm gì đây? Hơn nữa...!Cái tên súc sinh kia đã làm việc này bằng cách nào?"
Bây giờ, ngay cả việc gọi tên hắn mà Sở Viên Viên cũng cảm thấy thật ghê tởm.
Mạnh Thiểu Du nói: "Mượn lực đánh lực."
Dịch Hạ dám làm cho thầy Dư gặp xui xẻo, vậy thì chính hắn cũng phải nếm trải cảm giác gặp xui xẻo!
Về phần Dịch Hạ đã làm như thế nào ấy hả...
Mạnh Thiểu Du trầm ngâm một lúc, cậu nhìn Sở Viên Viên rồi nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn là hắn đang nuôi quỷ con."
Sở Viên Viên không hề xa lạ với cụm từ 'nuôi quỷ con' này.
Cô cũng đã từng đi hóng hớt rồi, hồi còn trẻ, ai mà không tò mò về mấy chuyện phản khoa học chứ?
Thế nhưng rất nhanh sau đó, cô lại có một liên tưởng không lành...
"Chẳng lẽ con quỷ con này là?"
Mạnh Thiểu Du gật đầu.
Để nuôi quỷ con thì cần phải luyện chế, mà con quỷ con này phải được luyện chế từ linh hồn của một đứa bé chết yểu.
Rất nhiều người cho rằng, nếu đứa bé này có quan hệ càng thân cận với mình thì càng có lợi.
E rằng, con quỷ con mà Dịch Hạ đang nuôi chính là con ruột của mình!
Sở Viên Viên nói: "Sao hắn có thể nhẫn tâm đến vậy?! Đây chính là con ruột của hắn mà!!"
Hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả một con thú mà Dịch Hạ cũng không bằng!
- -
Đêm đó, Dịch Hạ tiễn kim chủ xong xuôi và trở về phòng mình.
Chính Sở Viên Viên đã mua căn nhà ba phòng này, bây giờ đã không còn người phụ nữ nọ nên hắn ở rất thoải mái.
Sau khi bước vào, hắn cũng không vội vàng trở về phòng mà bước vào một căn phòng nhỏ hơn.
Theo kế hoạch ban đầu, đây là căn phòng được chuẩn bị cho em bé...
Tuy đứa trẻ không được dùng lúc còn sống, nhưng bây giờ cũng không thể coi là lãng phí.
Dịch Hạ đẩy cửa đi vào, căn phòng tối mù mịt, phía trước có bày một bảng tên nhỏ làm bằng gỗ, trước bảng tên gỗ lại là một pho tượng vàng hình trẻ con.
Hắn đi vào trong phòng, lẩm bẩm: "Cục cưng, ba về rồi nè, ăn cơm thôi."
Sau đó hắn cầm lấy con dao nhỏ trên bàn rồi cắt một vết, giọt máu rơi xuống mặt pho tượng nhờ lực hấp dẫn, kế đó bị hấp thụ rồi thoáng chốc biến mất.
"Cục cưng ngoan, sau này chăm sóc ba cho tốt nha, con làm sự nghiệp ba thành công hơn nữa được không?" Dịch Hạ cười nhẹ, tựa như đang dỗ dành con mình vậy.
Sau đó bên tai hắn có tiếng cười khanh khách của trẻ con truyền đến, dường như đang đáp lại lời hắn.
Dịch Hạ về phòng, hắn mở Weibo ra, phòng làm việc đã đưa tin hắn sẽ diễn trong Truy Tìm Mây Gió.
Dịch Hạ thấy lời dặn dò của người hâm mộ bên dưới Weibo của mình, hắn nhìn lượng fan tăng vọt mà khẽ nhếch khóe miệng.
Cũng trên Weibo.
Cậu blogger đoán mệnh đã yên lặng bấy lâu bỗng dưng trồi lên.
Tính Gì Mà Tính: Chắc không ai nghĩ Dịch Hạ có thể diễn trong Truy Tìm Mây Gió đâu đúng không? Không đời nào, không đời nào đâu nhỉ?
—
Hết chương 11..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...