Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta


Chỉ có Truyền Võ lâm vào tự hỏi: Nhị cẩu nhà bên cạnh còn dám theo đuổi tiểu muội của ta, hắn mơ tưởng cái rắm! Ai không phải, tiểu muội ta mới không phải rắm! Không được, ta phải xem trọng tiểu muội, không thể để người xấu cướp mất!
"Lang quân phu nhân, công tử tiểu thư, chúng ta đi thôi.

"
Nha hoàn cầm đầu kia dẫn đầu phản ứng lại đây, cung kính dẫn bốn người đi đến viện của Trường Hưng Hầu.

Trong phòng khách, cầm đầu vẫn như cũ là hai lão phu thê Trường Hưng Hầu, nhưng so với hôm qua tinh thần quắc thước, hai người đều có chút tiều tụy.

Ngồi ở bên dưới phía bên trái là một nam một nữ, là Truyền Hải cùng phu nhân Vương thị của hắn, dưới mắt Truyền Hải một tảng lớn xanh đen, hiển nhiên tối hôm qua không ngủ ngon, Vương thị lại càng héo hon hơn, vô lực ngồi ở chỗ kia, ánh mắt trống rỗng chết lặng, mắt cũng ao hãm đi xuống, khóe mắt còn treo nước mắt.


Phía bên phải cũng ngồi một nam một nữ, nam 17-18 tuổi, mặt như quan ngọc, ngồi đoan chính, thoạt nhìn di truyền sự trầm ổn của Truyền Hải, nhưng khuôn mặt đen bại lộ tâm tình hắn hiện tại thật không tốt.

Nữ lại là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, diện mạo sáng sủa, tuy còn nhỏ tuổi, đã có vẻ thướt tha, giữa mày bao trùm một đoàn u buồn càng thêm chọc người thương tiếc.

Nàng u oán nhìn vị trí trống bên cạnh, đó là vị trí của đệ đệ, nhưng hiện tại đệ đệ cũng đã không còn ở trong phủ, tối hôm qua bị đánh thảm như vậy, cũng không biết phụ thân mẫu thân có đưa đại phu đi thôn trang hay không, có đưa cho đệ đệ dược tốt nhất hay không.

Bốn người Truyền Văn đúng là ở thời điểm nhạy cảm này được dẫn vào.

Bốn người vừa đến, hai lão phu thê Trường Hưng Hầu liền trố mắt, ánh mắt đều tỏa định ở trên người Truyền Võ, ngày hôm qua bọn họ chỉ trông thấy Truyền Võ quen mắt, hôm nay thay đổi quần áo, bọn họ mới minh bạch vì sao nhìn Truyền Võ quen mắt, Truyền Võ thế nhưng giống Trường Hưng Hầu thời trẻ đến năm, sáu phần!
Nhưng mà những người khác lại không biết hai lão phu thê Trường Hưng Hầu vì sao trố mắt, Truyền Hải hồ nghi nhìn về phía hai người, sau đó liền nghe thấy được tiếng lòng của Truyền Văn.


【 Người khác là dựa vào mặt ăn cơm, nhà ta là dựa vào mặt giữ mạng sống.

Nếu không phải gương mặt ca ta cực giống mặt Trường Hưng Hầu, tổng có thể khiến cho Trường Hưng Hầu phu nhân mang lòng trắc ẩn, nhà ta ở hầu phủ này căn bản không nhảy nhót được mấy ngày.

Aizz, lại là một ngày không sống được bao lâu.


Thở dài dẫn tới Truyền Thụy, Từ Yến đều nhìn về phía Truyền Võ, quả nhiên, vẫn nên sớm trốn chạy, bọn họ không muốn chết ở chỗ này.

Truyền Võ: Ai? Ta cực giống ai?
Trường Hưng Hầu lại là vuốt chòm râu nở nụ cười, khó được ở trong một khắc này có tâm tình tốt, chỉ cần ông còn sống, liền sẽ không để một nhà con trai bởi vì hầu phủ mà chết thảm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận