Tôi và Diệp Tử Hạo đều lớn lên ở thành phố B, vừa là hàng xóm, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, Tử Hạo hơn tôi hai tuổi, khi tôi hỏi bố mẹ tôi rằng tại sao tôi và Tử Hạo không bằng tuổi nhau, bố mẹ tôi trả lời, " Do con không chịu chui ra sớm", và từ đó, vấn đề này tôi không bao giờ hỏi nữa.
Hồi tôi mới học sơ trung, cha mẹ Hạ phải đi làm xa, cho vậy họ thường gửi tôi qua nhà Tử Hạo, đồng thời còn để anh kèm tôi học, sở dĩ vì tôi xếp thứ 35/40 trong cả lớp, niềm vinh hạnh của tôi đó là mỗi khi ngồi vào bàn học, đều được anh tặng cho một cục u tròn xinh trên đầu, anh nói, " Con nhóc ngốc nghếch như em về sau có ma nó mới lấy về làm vợ.", và tôi nói, " Có gì em bám anh suốt đời cũng được.", Diệp thiếu không nói gì nữa.
Khi Tử Hạo lên cao trung, thời gian bọn tôi gặp nhau ít đi đáng kể, bởi vì lịch học của anh là sáng, còn tôi là chiều, mặc dù còn buổi tối nhưng anh lại đi làm thêm ở quán cafe, tích luỹ tiền dần cho về sau, cho nên cũng chỉ liếc nhau vài cái lúc vô tình gặp trên đường.
Diệp Tử Hạo là người vô cùng đẹp trai và thông minh, chính vì thế số lượng fan theo đuổi anh rất nhiều, nhiều đến nỗi mà họ còn phải gửi tôi quà nhờ đưa cho Tử Hạo, khi tôi tức giận hỏi anh về cái này, anh nói, " Em muốn thì cho em, anh cũng không cần.", rồi quay ra đọc sách tiếp. Sau đó, tôi tránh anh suốt 1 tuần liền, đến cả cha mẹ mời sang nhà anh chơi cũng không đi.
Về vấn đề học hành, cha mẹ yêu dấu lúc nào cũng đem tôi ra so sánh với tên đầu to mắt cận Diệp Tử Hạo, rằng, " Anh Tử Hạo là học sinh loại xuất sắc, nhìn lại con xem, vẫn không bằng một góc của nó", hay, " Con nhìn xem, bằng tuổi con, thằng Tử Hạo nó đã được mấy cái bằng khen cấp thành phố rồi?", cha mẹ à, nếu cha mẹ thích, sao không đem Diệp Tử Hạo về làm con đi chứ?
Tôi lên cao trung, cha mẹ cho học cùng với Tử Hạo, và nhờ đó, tôi mới biết, anh được mệnh danh là soái ca lạnh lùng trong mắt của chị em học sinh, nhưng khổ nỗi, Diệp thiếu gia còn không hề liếc một cái, chỉ thích ru rú trong thư viện thân yêu. Có một lần, tôi lên thư viện để mượn quyển sách giải toán, bị Tử Hạo bắt gặp, cuối cùng phải ngồi nghe giáo huấn, " Hạ Ly Châu, em quả thật là thiên tài, còn phải chép sách giải nữa, tôi về mách cha mẹ em.", này đồ đầu to, anh có phải dùng chiêu hớt lẻo của trẻ em mẫu giáo không?
Nhờ phúc của Diệp Tử Hạo, về nhà tôi liền bị tẩm quất tai suốt hai ngày liền, cuối cùng, bị cha mẹ Hạ bắt cắp sách sang nhà nhờ Tử Hạo dạy thêm, DẠY THÊM đó. Buồn cười là, khi đưa cho Diệp thiếu gia bài đầu tiên, anh chỉ hếch mũi rồi tặng một cục u trên đầu tôi, " 12 nhân 3 bằng 24, em đúng là đến Anh-xtanh cũng không địch nổi.".
Nhưng khổ nỗi, Diệp Tử Hạo vốn là " con cưng " trong mắt cha mẹ Hạ, muốn đấm cũng không được mà muốn đánh cũng càng không, không chỉ có vậy, còn một trở ngại nho nhỏ nữa, anh vừa vặn cao hơn cô một cái đầu, ngước lên chỉ nhìn được cằm nhọn, nói gì đến khuôn mặt đáng ghét.
Sau ba tuần 'ăn bám' ở nhà Diệp thiếu, rõ ràng điểm của tôi cũng có tiến triển, khi tôi đem bài kiểm tra giơ ra trước mặt anh, anh chỉ lắc đầu, " Có 90 điểm thôi sao? Hạ Ly Châu, xem ra tôi còn phải kèm em dài dài rồi, từ nay, tối nào cũng đến nhà tôi, nghe chưa?". Máu mũi, sao lúc này mày không phun chết tên trước mặt đi? Mà Diệp Tử Hạo lấy cớ dạy thêm cho tôi, ngày nào cũng sang nhà tôi ăn ké, lúc tôi bày tỏ sự khó chịu này, soái ca Tử Hạo ngáp một cái, " Ly Châu, có qua cũng phải có lại, tôi chưa hề nói sẽ dạy em học miễn phí."
"..."
Mùa thu thấm thoát qua mau, mùa hè cũng đến, và đương nhiên, nghỉ hè luôn là thứ số một trong danh sách mà học sinh muốn, nhưng có người lại không muốn vậy, Tử Hạo ném quyển sách giải phương trình lên bàn, hai tay chống cằm, gọng kính bị đẩy xuống dưới, " Nếu mà bây giờ đi học, tôi đã không phải nhìn mặt em cả ngày rồi.". Diệp Tử Hạo, anh ngứa đòn phải không?
Đương nhiên, để kì nghỉ hè bớt nhàm chán, một số người bắt đầu tham gia một số hoạt động thể thao, Diệp Tử Hạo cũng không phải ngoại lệ. Đáng ghét rằng, chỉ mới một tháng mà Diệp Tử Hạo, anh đã cao hơn rất nhiều nhờ chơi bóng rổ, cho nên từ việc anh cao hơn tôi một cái đầu, bây giờ tôi chỉ đứng đến lồng ngực của anh, ai, thật là tức chết mà >.<
Cuối tháng 6, khi tôi đang nằm dài ngoài vườn, để mặc cho ánh nắng chói chang nướng thịt trên người, thì lúc đó, bỗng một quả bóng rổ bé bé xinh xinh từ đâu bay tới, một phát trúng ngay giữa mặt tôi. Tôi đau đớn kêu la ôm lấy mặt, thì Diệp Tử Hạo đi tới, anh mặc quần đùi với cái áo phông đỏ, mồ hôi nhễ nhại sớm nhuộm ướt thân áo, thản nhiên nhặt quả bóng lên liếc qua tôi rồi nói, " Đập vào cho em thông minh lên." Diệp thiếu, kiếp trước tôi có phóng hoả đốt nhà anh nên anh trả thù tôi sao?
Tôi ôm mặt chạy đến mách ông nội Diệp, một người mà tôi vô cùng kính trọng hơn thằng cháu của ông, nức nở rúc vào lòng ông thút thít. Ông nội Diệp rất thương tôi, từ bé đã được ông cưng chiều lên tận trời, ít ra tôi còn có một người để dựa vào. Tôi kể cho ông nghe việc bị Diệp Tử Hạo bắt nạt, đúng lúc đó, Diệp Tử Hạo chạy vào nhà uống nước, nghe được chuyện, mặt nhất thời đen sì.
Ông nội Diệp ân cần xoa đầu tôi, tay vuốt râu ngước lên nhìn người cao lớn trước mắt," Hạo nhi, cháu phải chịu trách nhiệm với Tiểu Châu.". Ai ngờ người nào đó lại nở nụ cười gian, gậy đầu nghe lời ông nội rồi túm cổ vác tôi lên vai như vác bao tải ra ngoài. Ông nội Diệp, ông không chỉ cứu rỗi cháu mà còn đẩy cháu vào chỗ chết ông biết không?
Diệp Tử Hạo xách tôi ra sau vườn mà ném xuống, cho dù cỏ có êm có mượt đến đâu, với lực ném của Diệp thiếu, cái mông vẫn đau như bình thường, " Diệp Tử Hạo! Anh bắt nạt em!". Diệp Tử Hạo ngồi xuống, khuôn mặt đẹp trai nhìn thẳng vào đôi mắt hơi ngấn nước, bàn tay to lớn hơi vuốt ve sợi tóc đằng sau tai, " Hạ Ly Châu, ông bảo tôi phải chịu trách nhiệm với em, tôi nên chịu trách nhiệm thế nào đây?".
Diệp Tử Hạo, ngàn vạn lần cầu anh đừng có bộc lộ thú tính như mấy tên đàn ông trên ti vi, ngàn vạn lần đừng!
" Diệp Tử Hạo, xin anh đừng làm thế với Tiểu Châu, Tiểu Châu còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, anh đừng nên trách phạt Tiểu Châu.", đến nước này, chỉ còn biện pháp cầu xin mà thôi, chỉ có điều, hình như lời tôi nói không có lọt vào tai anh, anh chỉ ngồi đó, nhìn thẳng vào mặt tôi, " Đầu năm học có bài kiểm tra, nếu em đạt tối đa 100 điểm tôi sẽ không phạt em, còn nếu không...hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.".
Lời nói của anh vừa dứt, bỗng có tiếng nổ 'bùm' thật to trong đầu tôi, 100 điểm sao? Tôi chảy mồ hôi lạnh, ngước lên nhìn anh van xin," Anh Tử Hạo, anh đừng phạt Tiểu Châu như thế mà, 100 điểm, Tiểu Châu không làm được đâu.". Diệp Tử Hạo bật nụ cười, " Vậy Tiểu Châu ngoan, chăm chỉ học tập chắc chắn là được thôi, thế nha." Anh xoa đầu tôi một cái rồi đứng dậy phủi mông bỏ đi.
Anh Tử Hạo, sao anh không cầm dao mà vẫn giết được người vậy?
Nhờ diễm phúc mà Diệp Tử Hạo ban cho, suốt cả một tháng hè tiếp theo, tôi chỉ ru rú ở thư viện học bài, đôi khi còn quên cả ăn, làm cha mẹ Hạ thấp thỏm không yên. Một hôm nào đó khi tôi đã đi lên thư viện, cha Hạ mang một cặp lồng cơm sang nhờ Tử Hạo mang đến cho tôi, và dĩ nhiên, Diệp thiếu gật đầu đồng ý vui vẻ.
Thư viện cách nhà tôi không xa, chỉ đi bộ có 10 phút là đến, đây là thư viện mà Nhà Nước mới cho tu sửa lại, nhằm khuyến khích các bạn trẻ đọc sách nhiều hơn là ngồi chơi game, chỉ có điều, thư viện vào mùa hè vắng tanh không bóng người, đơn giản bởi mọi người đang đi tận hưởng mùa hè tự do không bài vở.
Khi Diệp Tử Hạo đến, tôi vẫn còn đang cặm cụi giải bài giải phương trình, anh đứng cạnh tôi vẫn không hề hay biết, cho tới lúc, một cái cốc giáng xuống đầu tôi, " Cô nhóc ngu ngốc, cái bài này em còn chép sai đề bài, đương nhiên làm sao mà ra kết quả được?", xoa xoa cục u mới sưng lên, tôi phát hiện, quả là sai đề bài thật, thảo nào mà tôi giải mãi vẫn cứ không ra.
Diệp Tử Hạo với lấy cái ghế bên cạnh ngồi xuống, từ từ mở cặp lồng cơm ra để trước mặt tôi, " Cha Hạ bảo em ăn, cho dù có học cũng không được quên ăn, lớn thế này cũng không biết chăm sóc bản thân.", mặt tôi méo xệch lại sang một bên, Diệp Tử Hạo, anh nghĩ tôi thế này là do ai ban chứ?
Hôm nay cha mẹ Hạ thật yêu tôi, họ nấu cho tôi hẳn cả món thịt bò hầm cà rốt, món khoái khẩu bậc nhất của tôi, ngước lên thấy Diệp Tử Hạo đang chăm chú nhìn vào bát thịt bò hầm, yết hầu hơi chuyển động lên xuống, một ý nghĩ gian xảo bắt đầu hình thành trong đầu tôi.
Tôi dùng đũa gắp một miếng thịt lên, cắn nửa miếng rồi đưa ra trước mặt Diệp Tử Hạo, một điều tôi hiểu rất rõ về anh, đó là anh vô cùng ưa sạch sẽ, đồ ai từng chạm vào mà chưa rửa qua chắc chắn sẽ không đụng đến, nói gì đến miếng thịt đã bị cắn nửa? " Anh Tử Hạo, anh xem thịt bò mẹ Hạ nấu thật là ngon nha, vừa mềm vừa đậm đà, muốn ăn không?", Diệp Tử Hạo, phen này tôi nhất quyết phải trả thù anh.
Nhưng, hình như số phận nó lại đi theo hướng ngược lại, Diệp thiếu ung dung ăn miếng thịt bò cắn dở, nhai sung sướng rồi nói, " Đúng là ngon thật.", Diệp Tử Hạo, cái bản tính sạch sẽ đáng ghét kia của anh đâu rồi? " Tiểu Châu tưởng anh thích sạch sẽ chứ? Miếng thịt này Tiểu Châu đã cắn rồi mà.", Diệp thiếu nhẹ nhàng đoạt đũa từ tay tôi, gắp thêm miếng thịt trong bát cho vào mồm, " Tiểu Châu à, cho dù có miếng thịt có dính hay không dính nước miếng của em thì vẫn như nhau thôi."
"..."
Nếu bạn có một Diệp Tử Hạo bên cạnh nhà, chắc chắn hàng ngày bạn sẽ muốn đâm đầu vào tường ngay ngày đầu tiên, đơn giản vì, sáng nay, cha mẹ Hạ và cha mẹ Diệp cùng nhau đi dạo phố ở khu vực mớ khánh thành phía tây thành phố B, vứt tôi và Diệp Tử Hạo ở nhà.
Bây giờ muốn lên thư viện học bài cũng không được bởi nó không mở cửa vào ngày Chủ Nhật, do đó tôi liền sang nhà Diệp Tử Hạo chơi với Cafe. Cafe là con mèo nâu béo ụ của Diệp Tử Hạo, sở trường là ăn và ngủ, cho dù có dùng trăm phương nghìn kế để đánh thức Cafe dậy, cậu nhóc vẫn nằm yên ngáy ngủ. Nhưng dù sao cố gắng đánh thức Cafe dậy còn hơn ngồi đấu não với Diệp Tử Hạo.
Ngay khi tôi sang nhà Diệp Tử Hạo, anh đã đứng trước mặt tôi, ủa, kính của anh đâu rồi? Anh trả lời, " Từ nay đeo kính áp tròng, kính cận vướng lắm. Nếu em sang đây tìm Cafe thì vô ích thôi, cha Diệp đưa nó đến trại thú cưng lúc sáng nay rồi.", ôi Cafe, sao em lại bỏ chị đi như thế chứ?
Ọc ọc ọc...
Đúng lúc này thì dạ dày lại lên tiếng giành lại hoà bình, làm sao bây giờ? Khoá cửa nhà tôi là khoá tự động, cần chìa khoá mới mở được, mà nãy cha mẹ Hạ đi có đem theo chìa khoá rồi, bây giờ không vào nhà được, mà bụng lại đói, ông trời, người ngược đãi con! Diệp thiếu lập tức hiểu ra hoàn cảnh của tôi, tốt bụng mời tôi vào nhà.
" Anh không biết nấu ăn đâu, em biết thì nấu tạm món gì mà ăn, bụng của em sắp sửa đi thi hát được rồi.", Diệp Tử Hạo, tôi tưởng anh là soái ca thì phải biết nấu ăn chứ? " Làm sao giờ anh Tử Hạo? Em cũng không biết nấu ăn.". Hình như Diệp Tử Hạo cũng đang đói, đương nhiên vì đã 12 giờ trưa rồi mà, vả lại trong bếp cha mẹ Diệp cũng chả có nấu món gì, không thức ăn cũng không có tiền, thật là xui hết phần người khác.
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Diệp Tử Hạo mới lên tiếng, " Anh có một người bạn nhà ở gần đây, chúng ta qua đó ăn.", Tử Hạo, anh đang nói là chúng ta đi ăn ké sao?
Nhà bạn của Tử Hạo cách đây không xa, soái ca Tử Hạo mang hẳn con xe đạp hạng sang ra để đưa tôi đi, cái cảm giác được Diệp thiếu phục vụ, hình như có chút sung sướng?
Bạn của Diệp Tử Hạo là Mạc Thiên, nhà toán học đẹp trai nổi tiếng nhất ở trường, khi bọn tôi đến nhà anh ta, anh ta vẫn còn đang ngủ mới dậy, Diệp Tử Hạo lập tức nhíu mày, " Giờ này còn ngủ, cậu định luyện công thành heo sao?".
Mạc Thiên nghe vậy, tức giận mắng, " Nếu không nhờ cậu thì thầy Mặc đã không bắt tôi làm cả tập đề 300 trang rồi, phúc của cậu ban đấy!", anh trai Mạc, tôi cũng hiểu nỗi khổ của anh mà, cùng chịu đựng sự ngược đãi từ một nhà tư bản.
Mạc Thiên lúc này mới để ý tôi đứng bên cạnh Diệp Tử Hạo, lập tức chỉnh trang lại ngay ngắn quần áo rồi mới cười, " Tử Hạo, cậu dắt bạn gái đến thì phải nói cho tôi biết trước để tôi chuẩn bị chứ.", anh trai Mạc, anh hiểu lầm rồi, ngay khi tôi định lên tiếng giải thích thì đã bị một người nào đó chặn miệng, " Nhà hết đồ ăn, cậu không ngại chứ?", đương nhiên, anh trai Mạc hào phóng mời tôi và Diệp Tử Hạo vào nhà, và từ khi đó, tôi bị dán mác là bạn gái của Diệp Tử Hạo.
Anh trai Mạc nấu ăn ngon vô cùng, nhờ đó tôi mới nhận ra, cha mẹ Hạ không bằng một góc trình độ của anh ấy, Diệp Tử Hạo lại càng không. Cả ba người bọn tôi ngồi trong chiếc bàn ăn to lớn, tôi ngồi cạnh Diệp Tử Hạo, còn Mạc Thiên ngồi đối diện tôi. Lần đầu sang nhà người khác ăn ké thế này, có chút ngại ngùng, nhưng hình như bạn trẻ Diệp lại không thấy vậy, thản nhiên gắp thức ăn một cách ngon lành. Diệp Tử Hạo, mặt anh mấy lớp vậy? Sao nó có thể dày đến vậy?
Mạc Thiên cả buổi cứ trân trân nhìn cô, rối mới quay ra hỏi Diệp Tử Hạo, " Tử Hạo, em dâu tên gì thế?", anh vừa dứt lời, miếng cơm trong miệng tôi như muốn bay ra khỏi mồm, anh trai Mạc, có cần nhất thiết gọi tôi là em dâu nhanh như thế không?
Diệp Tử Hạo nhàn nhã quay ra nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Mạc Thiên, " Cô ấy tên Hạ Ly Châu, học dưới ta hai khoá.". Anh trai Mạc ngạc nhiên, " Dưới ta hai khoá sao? Tử Hạo, cậu có hứng thú với trẻ nhỏ từ khi nào đấy? Hình như loại này còn là cup A nữa.".
Lúc đó tôi chỉ muốn cầm cái ghế nên thẳng vào mặt tên đáng ghét kia, Mạc thiếu, nếu tôi là cup A thì anh là cup A-. Ngược lại, Diệp Tử Hạo thì vẫn 'bình chân như vại', nhẹ nhành đối đáp lại Mạc Thiên, " Tôi không có hứng thú với mấy người cup D của cậu, về sau chả khác gì giàn mướp đắng cả.".
"...", anh trai Mạc im không một lời nói.
"...", Diệp Tử Hạo, hoá ra anh cũng không vô dụng.
Sau khi ăn xong, Diệp Tử Hạo đèo tôi đến trại thú cưng ở gần trung tâm thành phố để đón Cafe, anh nói, " Hai cha mẹ đi còn lâu mới về, chúng ta cứ chơi ở đây một lúc đi.". Trại thú cưng được chia làm ba khu, khu dành cho chó, khu dành cho mèo, và khu dành cho các loại thú cưng khác.
Suốt 4 năm quen biết Cafe, hôm nay tôi mới biết rằng, tảng mỡ đó rất đào hoa, y chang như chủ nó, sở dĩ là vì vừa vào đến nơi, đã thấy có 5 con mèo cái quấn quít bên cạnh Cafe lười biếng, nhưng cậu nhóc không hề quan tâm, tiếp tục phơi nắng, sao tôi lại thấy Cafe giống người nào đó nhỉ? Cafe nhìn thấy tôi, liền nhấc bụng phệ chạy ra, y như tìm được một đấng cứu thân giải thoát, tôi cũng không ngại ngùng mà ôm Cafe vào lòng, chỉ là, vừa bế lên, tảng mỡ đó đã lăn ra ngủ!
Mấy con mèo vừa sán lại bên Cafe nhìn thấy tôi liền giơ nanh vuốt ra, ánh mắt sắc bén nhìn tôi như tôi là kẻ cướp đi người tình của nó. Đến mèo còn biết ghen, thế giới này quả thật còn nhiều điều tôi chưa khám phá.
Tôi hai tay bế Cafe ra ngoài, đi tới chỗ Diệp Tử Hạo đang ngồi đọc sách huấn luyện thú cưng, không do dự mà ném thẳng cục béo vào người anh, " Anh Tử Hạo, anh cho Cafe đi luyện thể hình đi, bế nặng muốn chết à!", Diệp Tử Hạo xoa xoa Cafe bị ném không thương tiếc, " Giờ em đã hiểu nỗi khổ của bố mẹ em khi phải bế em rồi đấy."
"..." Diệp Tử Hạo, đột nhiên tôi vô cùng muốn đánh anh?
Diệp thiếu nhét Cafe vào trong lồng, khổ nỗi cục thịt ấy vừa nằm xuống mà cái lồng như muốn nứt ra, Cafe này, tao kì lạ tại sao mày béo như vậy mà mấy con mèo kia vẫn thích mày? Anh vừa định xách cái lồng đi thì có một giọng ngạc nhiên vang lên, " Diệp Tử Hạo, là cậu sao?".
Tôi quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của chị Điệp Thư, chị Điệp Thư học cùng lớp với Diệp Tử Hạo, được mệnh danh là hoa khôi của trường, lại còn là con gái cưng của luật sư nổi tiếng trong thành phố, người theo đuổi chị ấy, chắc đếm còn không xuể.
Diệp Tử Hạo xoay người, chị Điệp Thư đã vui vẻ đi tới bắt chuyện, " Không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây, mình mới làm thêm tại chỗ này", Diệp thiếu đằng này chẳng thèm để ý, trả lời qua loa, " Ừ.", chị Điệp Thư quay sang tôi giới thiệu, " Chị tên là Điệp Thư, học cùng với Diệp Tử Hạo, chắc em là em gái anh ý?", ôi chị Điệp Thư, chị không hổ là hoa khôi của trường, đến cách nói chuyện cũng ngọt ngào như đổ mật vào tai, chỉ có điều, Diệp Tử Hạo lại chen vào, " Là bạn gái." rồi một mạch kéo tôi đi, để mặc chị Điệp Thư đang ngỡ ngàng.
Khi tôi hỏi, " Anh Tử Hạo, sao anh lại nói em là bạn gái anh hả?" thì anh lại nói, " Tại vì em là người ít được chú ý nhất."
"..." Cái này có được coi là sỉ vả người khác không?
Lúc tôi và Diệp Tử Hạo về nhà, cha mẹ Hạ và cha mẹ Diệp vẫn chưa về đến nơi, có mỗi ông nội Diệp đang ngồi chăm sóc cây cảnh ở sau vườn, nhìn thấy ông, tôi liền sà ngay vào lòng ông, hỏi vấn đề mà tôi luôn thắc mắc bấy lâu nay vẫn không tìm ra được câu trả lời, " Ông nội à, ông thấy cháu có được mọi người chú ý không?".
Ông nội Diệp bỏ cây kéo trên tay xuống, ngẫm nghĩ một hồi, " Hạo nhi lại bắt nạt cháu à?", ông à, ông không hổ là người cháu ngưỡng mộ bấy lâu nay, địch chưa đến mà đã biết địch nghĩ gì, người tài giỏi như ông quả thật hiếm có, " Đúng ông ạ, anh ấy bắt nạt cháu.", tôi thành thật trả lời, Diệp Tử Hạo, tôi nhất định tố cáo tội ác của anh!
Lúc này Diệp Tử Hạo tay bế Cafe - cục mỡ của nhân loại đi vào vườn, mặt mày nghiêm nghị nhìn tôi, " Ly Châu, anh bắt nạt em khi nào chứ?", mặt tôi đen hết chỗ nói, quả là sói đội lốt cừu, bên ngoài vẻ thư sinh hiền lành, bên trong có bao nhiêu là rắp tâm xấu xa chứ? Tôi bất mãn phản kháng lại, " Anh nói dối, nãy anh nói em là bạn gái của anh chỉ vì em ít được chú ý là sao hả?".
Kì thực, mỗi lần phải đấu khẩu với Diệp Tử Hạo là một lần cờ trắng phất phơ tung bay không còn nhìn thấy Tổ quốc, và lần này cũng như vậy, chỉ vì một câu nói của Diệp thiếu, " Tôi rất tôn trọng sự thật.", a, sao anh cứ phải động đến nỗi đau của tôi là sao?
Đó là nỗi đau tâm hồn khi ở trong lớp, tôi được coi là người vô hình, đến người bạn học cùng 3 năm cũng không nhớ nổi cái tên Hạ Ly Châu, ôi, cuộc đời đau khổ vì ai? Đằng này, ông nội Diệp nghe xong bật cười, vuốt vuốt chỏm râu bạc trắng ở cằm, liếc nhìn Diệp Tử Hạo, " Hạo nhi à, cho dù cháu có tôn trong sự thật thì nên giữ chút thể diện cho Tiểu Châu, da mặt con bé vốn mỏng mà.", ông nội Diệp vừa dứt lời, mặt tôi méo hết chỗ nói, còn Diệp Tử Hạo lại cười gian tà, đáp lại, " Vâng thưa ông, cháu sẽ chú ý".
Hai người này, chắc chắn thông đồng với nhau >.<
Buổi tối, cha mẹ Hạ về, liền dụ dỗ cha mẹ Diệp tụ tập ăn chơi ở quán đồ nướng đầu phố, đương nhiên, Diệp Tử Hạo và tôi cũng bị bắt ép đi theo, để tránh cho nhàm chán, Diệp Tử Hạo mang theo cục mỡ của toàn nhân loại đi. Tôi vốn là người rất ghét ăn đồ nướng, đơn giản vì không thích ngâm mình trong khói, chính vì thế mà vừa ăn xong, tôi liền xin phép cha mẹ Hạ về nhà.
Năm ngoái, thành phố B mới được quy hoạch lại, Nhà Nước cho trồng thêm rất nhiều cây xanh bên đường, do vậy số lượng ve về kêu vào mùa hè tăng lên. Tiếng ve kêu như biến thành bản nhạc hoà tấu, reo réo khắc các nẻo đường.
Tôi vừa đi vừa nghe ve kêu, thì tự nhiên, bị một ai đó vồ lấy sau lưng, "Aa!", nói thật, khi ấy tim tôi muốn bay ra ngoài rồi, " Tiểu Châu, mới thế mà em đã sợ như nhìn thấy ma rồi sao?", tôi xoay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt điển trai của Diệp Tử Hạo, anh đứng ngược sáng, cho nên chỉ thấy được vầng hào quang sáng chói bao quanh người anh, quá là giống thiên thần trời ban!
Trong khi tôi đang ngơ ngác, anh nói tiếp, " Tiểu Châu, em mà nhìn như thế là sẽ yêu tôi đấy.", lời nói của anh kéo tôi một phát từ thiên đường xuống địa ngục, Diệp Tử Hạo, sao anh lại đề bản thân mình quá cao như vậy chứ? Tôi bĩu môi nhìn anh, " Cho dù em có nhìn loét cả mắt ra em cũng không yêu anh đâu.", tôi nói xong, mặt Diệp Tử Hạo lập tức đen lại, anh liền một phát kéo tôi đi theo hướng ngược lại, " A! Anh Tử Hạo, anh kéo em đi đâu thế?", anh chỉ trả lời, " Vào bệnh viện tìm người hiến mắt cho em."
"..."
Một buổi sáng khác, khi cha mẹ Hạ đã đi làm, còn tôi thì tận hưởng giấc ngủ say nồng trên giường hình con mèo thân yêu, thì tự nhiên, tiếng sấm ầm ầm từ cửa nhà vọng tới. Quái lạ, cha mẹ Hạ đi làm, cha mẹ Diệp cũng thế, ông nội Diệp thì đã đi đến hội người cao tuổi từ hôm qua, còn sáng nay Diệp Tử Hạo đi làm thêm ở quán cafe, vậy thì ai gõ cửa chứ?
Tiền điện tiền ga tiền nước cũng đóng đầy đủ rồi cơ mà? Trong khi tôi còn đang ngồi ngẫm nghĩ, tiếng đập cửa một lúc một to, chứng tỏ người bên ngoài hình như có thể lực rất tốt? Chịu không nổi, tôi cuối cùng cũng phải vác cái thân lười biếng đi ra mở cửa, và bạn có biết người ngoài cửa là ai không?
Anh trai Mạc quần áo xộc xệch thở hổn hển, đứng trước mặt tôi nói đứt quãng, " Diệp...Diệp...Tử Hạo..." Diệp Tử Hạo đâu có ở nhà, mà anh ta thì liên quan gì mà sang đập cửa nhà tôi chứ? " Em dâu, Tử...Tử Hạo...cậu ấy...đang...cấp cứu!", 'oành', tiếng súng vang lên trong đầu tôi, Diệp Tử Hạo đang ở trong viện sao?! Từ khi nào mà cái người 9 mạng ấy lại phải vào viện? Không không phải, mà là vì sao anh phải vào viện? "
Anh Mạc Thiên, Diệp Tử Hạo ở bệnh viện nào?". Bệnh viện Hoa Khâu? Đó là bệnh viện gần quán cafe mà Tử Hạo làm thêm mà? Chẳng lẽ khi làm việc có chuyện gì xảy ra sao?! Tôi vội vàng đi giày, mặc kệ trên người còn mặc bộ đồ ngủ Nemo, mặc kệ Mạc Thiên đứng trước cửa, tức tốc chạy như bay ra khỏi nhà đến bênh viện Hoa Khâu.
Quy mô bệnh viện Hoa Khâu cũng không phải là lớn, chỉ có hai khu vực chính và một hồ cá to ở cổng bệnh viện, tôi hỏi y tá xem Diệp Tử Hạo ở đâu, chỉ biết rằng anh vẫn còn đang cấp cứu do bị dao dâm vùng bụng.
Tôi cứ thất thần ngồi trên ghế nhìn về phía đèn phòng phẫu thuật đang sáng, tại sao? Tại sao Diệp Tử Dạo lại bị đâm? Một người tài hoa, con riêng trời ban này lại nằm trong đó, hôn mê sao? Diệp Tử Hạo mạng rất lớn, đừng lo Ly Châu à, cho dù trời có sập, đất có lở thì anh ta vẫn ung dung ngồi đọc sách thôi, mày đừng lo.
Khoảng chừng 15 phút sau, cửa phòng phẫu thuật bật mở, Diệp Tử Hạo được y tá đẩy ra. Khuôn mặt đẹp trai giờ tái nhợt ngư không có sức sống, đôi môi khô khốc, không hồng hào như bình thường, vết thương dài trên bụng được khâu vào, che đậy bởi lớp bông băng y tế. " Vết thương thật may là không sâu, không thì đã tổn thương đến dạ dày bên trong rồi, nhưng vẫn để cẩn thận, bệnh nhân phải được chú ý tới ăn uống, không được bỏ bữa, chỉ nên ăn cháo, hai tuần sau ổn định lại mới được ăn cơm."
Nghe lời bác sĩ nói, lòng tôi như trút được cả tấn đá, nhẹ nhõm hẳn đi, thật là may anh không làm sao.
Đúng 12 giờ trưa, thuốc mê gần hết, Diệp Tử Hạo tỉnh lại, và món quà đầu tiên tôi dành cho anh chính là lấy gối đập anh túi bụi nhưng vẫn tránh vết thương trên bụng, " Diệp Tử Hạo! Nói cho em biết, tại sao anh lại bị dao đâm vào bụng hả?!".
Diệp thiếu như một con mèo ngoan ngoãn cho tôi trút giận, hai mắt trân trân nhìn tôi, cho tới khi hả giận, anh mới ấy giọng khàn đặc, " Quán cafe bị cướp, bọn họ định đâm một bà lão gần đó nên chạy ra cứu, chẳng may bị đâm vào bụng.", được, Diệp Tử Hạo, coi như anh hi sinh để làm việc tốt, nhưng mà cũng phải chú ý đến bản thân mình chứ? "
Từ nay anh đừng đi làm nữa, nhỡ đâu có ngày cái mạng của anh cũng không giữ nổi thì sao?", Diệp Tử Hạo mếu máo, làm bộ dạng Cafe lúc xin ăn nhìn tôi, " Nhưng mà anh không kiếm tiền thì vợ con anh biết làm sao?". Lạy cha lạy mẹ lạy Phật tổ Như lai lạy Đức mẹ Maria lạy chúa Giê-su cho con được đâm chết tên Diệp Tử Hạo đi! " Anh không lo cho mình mà lo cho vợ anh làm gì hả?! Nếu là em thì em sẽ nhốt anh ở nhà còn em thì đi làm rồi!", nào ngờ, lời vừa dứt, người nào đó hí hửng lấy từ trong điện thoại ra bấm một nút, " Chính em nói đấy."
"..." Diệp Tử Hạo, đã có ai nói rằng anh là nhà tư bản đi ức hiếp kẻ tiểu nhân chưa?
Cha mẹ Diệp và ông nội Diệp không hề biết gì về chuyện Diệp Tử Hạo bị dao đâm, cũng bởi vì anh không cho tôi nói vì sợ mọi người lo lắng, cho tới khi, " Tiểu Châu, em cho anh xuất viện đi, anh không muốn ở đây nữa.", Diệp Tử Hạo nhàm chán gặm miếng táo, vậy mà lúc nãy người nào còn bảo quyết không về chứ?
Cuối cùng, hai lỗ tai tôi không chịu nổi khi phải nghe anh năn nỉ nữa, tôi đành phải ra làm thủ tục xuất viện cho anh. Bác sĩ cũng không dặn dò gì nhiều, chỉ là chú ý tới ăn uống, sau đó, một người tí hon như tôi phải đỡ Diệp Tử Hạo cao như cái cột về nhà, đơn giản, anh ấy không muốn đi xe!
Vừa bước chân vào nhà, mọi người ngỡ ngàng khi thấy vết thương trên bụng Diệp Tử Hạo, mới chạy xúm xụm lại hỏi, hại tôi suýt nữa về với Diêm Vương. Diệp Tử Hạo bị mọi người hỏi đến nhăn mặt, anh cũng chỉ qua loa trả lời là bị thương lúc làm việc rồi xin phép đi nghỉ trước.
Hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng không nấn ná lại làm gì, tạm biệt cả nhà rồi đi về, nhưng khổ nỗi, nghe tin 'con cưng' bị thương, cha mẹ Hạ lo lắng đến phát sốt, để tôi không yên, " Diệp Tử Hạo làm sao rồi? Bệnh tình như thế nào?", hay, " Tử Hạo có làm sao không? Nó mà tổn thương gì thì chết mất!"
"..." Diệp Tử Hạo, anh bị thương cả đất nước lo, còn tôi thì sao?!
Từ ngày Diệp Tử Hạo bị thương, cha mẹ tôi liền phân phó cho tôi một trọng sách vô cùng quan trọng: Chăm sóc Diệp Tử Hạo, và cha mẹ tôi nói, " Con mà không chăm cậu ấy cho tốt thì tối về khỏi ăn cơm.", chính vì thế, tôi đau khổ vác cái thân sang nhà Diệp Tử Hạo chăm sóc anh.
Vết thương trên bụng của anh lành rất là nhanh, mới hai ngày ra viện anh đã đi tập bóng rổ cùng bạn rồi, khi tôi vào nhà, Diệp Tử Hạo vẫn còn đang nằm trên giường ôm cục mỡ béo, tay bấm bấm điện thoại. Tôi đổ cháo mẹ Hạ nấu ra bát, đưa đến trước mặt anh, " Anh Tử Hạo, cháo của anh này, anh ăn đi lúc còn nóng.".
Bạn trẻ Diệp có lẽ bị cháo đầu độc, nhìn thấy cháo mà chỉ biết thở dài ngao ngán, " Tiểu Châu à, em nấu cái gì cho anh ăn đi, ăn cháo suốt 2 ngày nay mà anh muốn chết rồi.", hơ, ai bảo anh bị thương chứ? Cháo tôm mẹ Hạ nấu ngon như thế này, một miếng tôi cũng không được ăn mà anh còn từ chối thế sao? " Em không biết nấu món gì đâu, anh tự đi mà làm.".
Và đương nhiên, Diệp thiếu không hề đồng ý, vẫn kiên quyết bắt tôi làm, " Vậy anh sẽ hướng dẫn cho em, em không nỡ để người ốm đau bệnh tật đi vận động tay chân phải không?", Diệp Tử Hạo, anh đúng là người biết nắm bắt cơ hội quá ha? "Hay để Tiểu Châu đi mua cái gì cho anh ăn nha?", và từ đó, tôi mới biết được Diệp Tử Hạo vốn là đại gia, trong ví có đến một xấp tiền 100 nhân dân tệ, ôi, mới đau lòng làm sao!
Tôi ra đầu phố mua cho anh một đĩa há cảo thịt nóng hổi, mang về thì được Diệp thiếu chén sạch trong 2 phút, sự thật đã chứng minh, một con người ăn mầm đá lâu, cho dù bạn có cho họ ăn món dở tệ đến đâu, họ vẫn cảm thấy ngon miệng, và Diệp Tử Hạo không phải ngoại lệ.
Ăn uống no say xong, Diệp thiếu nhảy lên giường đắp chăn đi ngủ tiếp, " Anh Tử Hạo, còn cháo của mẹ Hạ thì tính sao?", bát cháo ngon như thế này mà lại bỏ phí sao? " Em ăn cũng được, nếu không thì cho Cafe ăn, nó rất thích ăn cháo.", nghĩ sao mà tôi sẽ chia sẻ cho cục mỡ đó vậy? Và đương nhiên, bát cháo của mẹ Hạ được tôi chén sạch một cách ngon lành.
"..."
Ngày thứ 3 sau khi Diệp Tử Hạo ra viện, anh trai Mạc đến thăm, còn đưa theo cả chị Điệp Thư xinh đẹp, dường như Diệp thiếu không thích điều đó, nhìn thấy Điệp Thư mặt mày nhất thời đen lại, " Đưa cô ấy đến đây làm gì?".
Không đợi Mạc Thiên giải thích, chị Điệp Thư vội vàng lên tiếng, " Mình đến chào cậu thôi, tuần sau mình sẽ sang Mỹ đi du học.", nghe được câu trả lời, mặt Diệp Tử Hạo giãn ra vài phần, sau đó anh nói, " Đi vui vẻ, giờ không có việc gì thì về đi.".
Trời ạ Diệp Tử Hạo, cho dù anh có lạnh lùng đến đâu cũng đừng nói chuyện như thế với con gái chứ, về sau thì anh lấy vợ thế nào được?
Chị Điệp Thư nghe vậy có chút u buồn, nhưng đành phải chào tạm biệt đi về, lúc đi qua tôi còn nhắc nhở, " Em chăm sóc Tử Hạo cho tốt nhé.". Chị Điệp Thư đi rồi, Mạc Thiên lập tức vứt bỏ vẻ nam nhân kiêu ngạo lạnh lùng, nhảy bật lên ghế sofa ngồi cười như điên, " Ôi ôi Tử Hạo, cậu đi đóng phim được rồi đấy, tôi cá cậu sẽ dành được rất nhiều giải Oscar.".
Nghe Mạc Thiên nói vậy, Diệp Tử Hạo cũng bật cười, " Tôi không chắc sẽ dành được nhiều hơn cậu.", cả hai người, đúng là không làm diễn viên có hơi lãng phí. Lúc này Mạc Thiên mới quay sang tôi, " Em dâu à, anh phải công nhận, em chăm sóc bệnh nhân rất tốt, mới thế mà đã khoẻ rồi, nhưng anh chỉ sợ, cậu ta tinh lực dồi dào, cô bé mỏng manh yếu ớt như en không chịu nổi thôi."l
Ngay lập tức, một cái gối bay thẳng đến khuôn mặt anh tuấn của Mạc Thiên, " Thầy Mặc vừa bảo tôi nhắn với cậu đến trường làm giáo án 200 trang cho thầy.", ngay lập tức, anh trai Mạc cầm dép chạy như bay ra khỏi nhà, không một lời tạm biệt.
"..." Diệp Tử Hạo, xem như anh lợi hại.
Ngày thứ 4, Diệp Tử Hạo sinh chán, nhất quyết đòi tôi đi đến khu vui chơi Cát Mạc ở giữa phố, nói là khu vui chơi chứ thực chất ở đó chả có cái gì khác ngoài tô tượng và gấp máy bay giấy. Mặc dù Diệp Tử Hạo là thành phần của những thể loại đầu to mắt cận nhưng lạ thay, người này rất thích trò tô tượng của trẻ con.
Vừa đến khi vui chơi, bạn trẻ Diệp nhanh nhẹn chọn một cái tượng hình con lợn ủn ỉn ngồi tô, còn tôi thì chọn hình con mèo béo, nhằm tôn vinh cục mỡ toàn nhân loại đang nằm nhà kia. Diệp Tử Hạo tô tượng vô cùng cẩn thận, đến một chi tiết tỉ mỉ mãi mới xong, nhìn lại cái tượng con mèo chỉ có màu nâu từ đầu đến cuối của mình, dường như có hai hàng lệ chảy ra từ khoé mi, ôi Diệp Tử Hạo, anh có cần phải làm tôi ghen tỵ như thế không?
Kim giờ chạy đua được hai vòng, Diệp thiếu mới bỏ bút vẽ xuống, giơ con ỉn hồng ra trước mặt tôi khoe, " Đây là nhân bản vô tính của em".
A!
Diệp Tử Hạo, anh muốn làm tôi tức chết à? Hoá ra anh tỉ mỉ đến vậy là vì muốn khắc hoạ thật rõ cái mặt tôi với mặt con lợn >..<
Cho tới giờ, tôi mới phát hiện, dường như tôi và Diệp Tử Hạo có sự khác biệt rất lớn không chỉ về trí khôn, mà còn là về thể chất nữa.
Ví dụ như sáng nay, cha Hạ lôi kéo tôi ra khỏi giường lúc 5 giờ sáng để đi chạy bộ với lý do là, " Con nhìn xem, Tử Hạo ngày nào cũng đi chạy bộ từ sớm, là con gái phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, đừng có lúc nào cũng ăn với ngủ.".
Sau đó cha Hạ liền ném tôi cho Diệp Tử Hạo, nhờ anh đưa tôi đi chạy bộ cùng. Khi Diệp Tử Hạo chạy được 500m vẫn bình thường, thì tôi mới chạy được 100m đã khóc đòi về nhà. Cuối cùng, Diệp thiếu phải cõng tôi đi đến quá hủ tiếu ở đầu phố ăn sáng, hủ tiếu nhà này nấu vừa ngon vừa đậm đà hương vị cho nên chỉ có 5 phút, bát hủ tiếu to sụ nằm gọn trong bụng tôi.
Bác chủ quán thấy tôi và Diệp Tử Hạo ngồi ăn, mới vui vẻ hỏi chuyện, " Cháu trai dẫn bạn gái đến ăn sao?", và bạn có biết Diệp thiếu trả lời là gì không? " Lợn nái nuôi về lấy giống đó ạ"
=.= Ngay lúc đó, tôi rất muốn đập đầu vào tường =.=
Về đến nhà, nhìn thấy tôi nhảy tót lên giường ngủ tiếp, Diệp Tử Hạo liền tặng tôi một câu, " Kiếp lợn vẫn hoàn lợn."
"..." Đại thiếu gia, anh đừng có sỉ nhục dòng họ lợn như thế chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...