Cả Đời Cũng Chỉ Muốn Em

" Nhất bái thiên địa. "

"Nhị bái cao đường."

" Phu thê giao bái. "

" Đưa vào động phòng"

...

" Mau, mau gọi đại phu tới! Tân lang ngã vỡ đầu rồi!"

...

" Tân lang chết rồi!"


Trong biệt viện, tiếng người la hét, khóc lóc náo động cả một vùng. Nghe nói, quan Ngự sử Mạc Thiên tuổi vừa trạc tứ tuần, goá vợ đã lâu, trong nhà không có thê thiếp chỉ duy có một đại nhi tử là Mạc Tranh, dung mạo tựa tiên, tài đức hơn người, tính tình ôn nhu phong nhã. Nay quan Ngự sử bỗng gặp được cô nương hợp ý, độ tuổi xấp sỉ trăng tròn 18, dùng 300 lượng bạc mua về ngỏ ý muốn kết thành phu thê, nào ngờ trong ngày đại hôn, vì quá uống quá chén lại thêm đường mịt mờ, không may vấp bậc cửa té ngã, chết bất đắc kỳ tử. Ngày đại hỷ bỗng hoá ngày đại tang!

*
Đêm khuya thanh vắng, tân phòng lẻ loi cô đơn một mình tân nương tử, gia nhân tất cả đều đã đến quan phòng, kẻ lo tang sự người lo gia trang, chỉ có tân nương tử vừa vào cửa này là không ai ngó đến. Bởi vì dẫu cho nàng có bước được vào cửa cao cũng không thể quên đi rằng xuất thân thấp kém của nàng là từ thanh lâu. Mẫu thân nàng là kỹ nữ bậc nhất của thanh lâu, phụ thân không rõ là ai, nàng từ nhỏ đã sống ở đấy, cũng may bởi vì có mẫu thân là đệ nhất kỹ nữ xin được cho nàng không phải hầu hạ quan khách cho đến hết tuổi trăng tròn, chỉ cần phụ việc cho mấy ca kỹ trong lâu là đủ.

Vốn dĩ nàng sẽ không bị bán đi như thế này, ngờ đâu trong một lần Mạc Thiên đến thanh lâu đã vô tình trông thấy nàng, lão cương quyết phải lấy cho được nàng làm vợ, tú nương vì ngại kim quan lại ham bạc vàng nên đành đoạn bán nàng đi, mẫu thân nàng uất ứt ngậm ngùi nhìn nàng phải chịu kiếp làm vợ lẽ người ta. Mà nàng cũng đành đoạt cắt đứt mối tình đã thề thuỷ chung cả đời của mình, ngờ đâu....

" A Tranh!"

Là đại nhi tử của quan Ngự sử - Mạc Tranh. Người đã rời kinh đô từ tháng trước nay lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện. Trong tân phòng, đứng trước nữ nhân đã từng là người mình yêu thương nay lại trở thành kế mẫu của mình, Mạc Tranh không hề có một nỗi sợ hãi hay tức giận nào, hắn chỉ cảm thấy mong đợi, hi vọng. Bởi vì dẫu cho thế nào thì hắn cũng là người mang trên mình tội sát phụ đoạt mẫu!

Thanh Dao thân mặc hỷ phục nhìn người trước mặt, sững sờ kèm theo rung động, người đã biến mất một tháng trước không lời từ biệt, người mà nàng hy vọng nhất trong lúc tuyệt vọng mà không thấy tới giờ đây lại đứng ở đây. Tân phòng của kế mẫu, hắn quả thực làm cho nàng sợ hãi đến tột cùng.


Một thân bạch y chậm chạp bước tới, Mạc Tranh lấy xuống khăn trùm trên đầu nàng, lại từ từ cởi mũ phượng tháo trâm cài cho nàng, nhìn thân hình mang hỷ phục rực rỡ, mái tóc đen dài thả xuống ngang thắt lưng, người vốn dĩ là kế mẫu của mình giờ đây lại sắp sửa hoan ái cùng mình, nghĩ tới đây Mạc Tranh không nhịn được cỗ hoả dục ở dưới bụng.

Thanh Dao kinh ngạc nhìn nam tử bá đạo chiếm lấy môi mình, nàng sững sờ quên mất phản kháng, đắm chìm trong nụ hôn ấy rồi bỗng nhiên nàng như nhớ ra điều gì, liều mạng tách ra khỏi nụ hôn triền miên đó, nàng trừng mắt nhìn hắn, giọng lo sợ đè thấp âm thanh:

" A Tranh, ngươi điên rồi sao! Ta bây giờ, nhưng là....nhưng là..mẫu thân của chàng!"

Mạc Tranh rũ mắt, khí tức xung quanh hắn dường như ngưng đọng lại, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp bất ngờ, một giọng nam khản đục vang lên:

" Vậy sao...hừ...ta lại không nhịn được muốn biết..."

Hắn ngừng lại kề sát vào tai nàng, nhấn mạnh từng chữ:

" Cảm giác thao chết mẫu thân là như thế nào!"


Vừa dứt lời, chưa kịp để nàng phản ứng hắn đã thô bạo xé nát lớp hỷ phục của nàng, lộ ra tấm thân trắng nõn, cách một lớp yếm cầm lên bầu ngực lớn, hung hăng xoa bóp để cho nàng phải đè nén âm thanh rên rỉ lại:

" A...Tranh...ngươi điên rồi...a...dừng...mau dừng lại.."

Hắn ngoan ngoãn đến bất ngờ, dừng lại, Thanh Dao thở gấp, bầu ngực sau lớp yếm rung lên theo từng nhịp thở của nàng, một bên đã lộ ra bên ngoài không khí vì động tác thô bạo của hắn, Thanh Dao sợ hãi dè chừng hắn, thăm dò một tiếng, gọi:

" Tranh..."

Chưa để nàng dứt câu hắn đã xé bỏ áo yếm của nàng, hung hăng cầm lấy bên ngực còn lại ngậm vào, hút mạnh. Thân thể bất ngờ tiếp nhận kích thích, run rẩy cực độ, bên dưới tiểu huyệt đã bắt đầu chảy nước. Mạc Tranh không biết từ lúc nào đã quỳ một chân xuống đất, hai tay không ngừng xoa bóp, cắn mút bầu ngực nàng, mặc kệ tay nàng có liều mạng đẩy hắn ra thế nào đi nữa hắn vẫn không dừng lại.

Thanh Dao cố nén âm thanh rên rỉ của mình lại, muốn gọi tên hắn nhưng lại sợ bản thân mình không kiềm được mà kêu ra thành tiếng, bất đắc dĩ phải chịu đựng. Không những vậy nàng phát hiện bên dưới nàng đã ướt đẫm, nàng thế nhưng lại có phản ứng!

Bất chợt hắn ngừng lại, đưa tay thoát hết y phục bên dưới của nàng, chỉ để lại tiết khố, áo yếm đỏ đã nát thành vụn bị hắn quẳng ra mãi xa, một bộ hỷ phục rực rỡ nay đã trở thành đống bùi nhùi dưới đất, Mạc Tranh đưa tay bế lấy nàng, đồng thời xoay người ngồi lên giường, để nàng ngồi lên người mình, hắn bắt nàng phải lấy chân quặp vào hai bên hông của hắn, điểu chỉnh tư thế xong xuôi hắn mới tiếp tục.

Trong phút chốc xoay người ấy, Thanh Dao chợt phát hiện vậy mà từ nãy đến giờ cửa vẫn chưa đóng. Nói chính xác hơn là hắn cố tình để cửa mở, chỉ cần có người đi ngang qua phòng liền sẽ thấy được tình cảnh hiện tại của bọn họ. Khó khăn lắm Thanh Dao mới mở miệng nói được:


" Tranh,...a...mau... cửa....mau đóng...a...đừng!.."

Mạc Tranh giống như con thú vừa mới bị kích thích phát dục, hắn không để ý tới lời nàng nói, chỉ đáp qua loa hai tiếng rồi lại tiếp tục. Hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng, gặm cắn vành tai khiến nàng tê dại cả thân, chỉ vì hành động này của hắn mà tiểu huyệt đã chảy ra một ít nước nhuộm ướt tiết khố. Bởi vì hắn cố tình áp sát thân dưới của nàng lên người nên hắn biết nàng tới!

Mạc Tranh nhếch môi cười một tiếng nhỏ nhưng cũng đủ cho nàng nghe thấy, thẹn quá hoá giận, Thanh Dao vừa định quát một tiếng thì hắn đã dời xuống xương quai xanh của nàng, mút một cái tạo dấu ấn, chưa đã hắn còn vươn lưỡi ma sát với đường cong bí ẩn của nàng kéo thằng xuống nhũ hoa, một ngụm hút vào. Hai tay hắn bận rộn bắt tay nàng vòng qua cổ hắn, rồi lại ấn lưng nàng vào để ép sát vào bụng hắn. Chơi đủ!

Hai bầu ngực nàng giống như hai quả bóng, mềm mại, căng mịn, tràn đầy, ngậm trong miệng đều muốn tan ra, nhũ hoa bị hắn trêu chọc đã cương cứng, sưng đỏ. Hắn nhả ngọc trong miệng ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, ngẩng đầu lên bắt lấy môi nàng hung hăng chơi đùa, tay lại ấn thêm lần nữa, lần này cả thân trên nàng đều đã dán sát vào người hắn, hai bầu ngực bị ép đến tội nghiệp, nàng cảm thấy có chút đau nhưng nhiều hơn vẫn là khoái cảm kích dục cực lạc, cảm giác loạn luân ban đầu không biết đã mất đi đâu, thân thể, thần trí nàng giờ đây đã nguyện ý giao hết cho nam nhân trước mặt, không muốn nghĩ suy thêm gì nữa.

Đang trong miền cực lạc này, Thanh Dao kinh hoảng cảm nhận được một dị vật đã chui vào bên trong tiểu huyệt của nàng, lý trí nói cho nàng biết, hiện giờ bàn tay hắn đã ở bên trong tiết khố của nàng, chơi đùa dâm thuỷ dính ướt của nàng, hơn nữa còn có một ngón tay mương theo nhớp nháp mà chui thẳng vào trong tiểu huyệt của nàng, tuy không vào sâu lắm nhưng với một trinh nữ như nàng thì ngay cả một ngón tay đã là cực hạn.

Mông nàng không nhịn được vểnh cao lên, lại bị một tay hắn đè xuống, nhấn đau. Bên trên bị đè xuống, bên dưới lại bị thúc vào, đau đớn khoái cảm khiến cho Thanh Dao không nhịn được mà xả lũ, dâm thuỷ nàng một đường kéo đến làm ướt hết cả bàn tay của hắn. Thanh Dao mềm nhũn người, đổ gục trên vai hắn, thở dốc, hai bầu ngực run lên từng nhịp, mông lại vểnh cao, cảm nhận từng đợt khoái cảm đánh úp vào, run rẩy một lần nữa lên đỉnh!





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận