Cả Đời Cũng Chỉ Muốn Em

Thời điểm Giang Đằng mệt mỏi về đến nhà cũng đã hơn 3 giờ sáng. Sở dĩ hắn không ngủ qua đêm tại công ty là vì hắn biết hôm nay cô vợ nhỏ của hắn không thể chờ lâu hơn được, hắn phải về nhà để giải thoát cái tiểu huyệt nào đó. Nghĩ đến đây thôi là hắn bỗng nhiên lại tràn đầy năng lượng.

Mở cửa phòng ngủ, hắn ngạc nhiên nhìn hình ảnh trước mắt. Trên giường, một nữ hồ ly đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ có vẻ rất mệt, áo sơ mi xộc xệt để lộ hai bầu ngực vẫn còn cương cứng, quần lót mặc hờ nửa mông dưới đã ướt nhẹp từ bao giờ, phía dưới máy rung đuôi cáo và dương cụ vẫn luôn kịch liệt hoạt động, mặc dù đang trong giấc ngủ nhưng cái mông nhỏ của cô vẫn theo nhịp run đều đều.

Giang Đằng hiện tại cũng không còn đủ sức để chiến đấu vời cô nữa, hắn vào nhà tắm, trút hết mệt mỏi trong tình trạng cương cứng, sau đó nhanh chóng bước ra, hắn loã thể trong không khí, lên giường, vén chăn phủ lên hai cơ thể, dưới lớp chăn, hắn đưa tay tuột quần lót của cô xuống, sờ hai bên đùi non đã ẩm ướt, nhanh chóng rút dương cụ giả ra ngoài rồi đem cự long hùng vỹ của mình vào thay thế, kịp thời ngăn chặn dòng dịch nóng chảy ra, hưởng thụ độ ấm nóng trong tiểu huyệt của cô.

Có dị vật tiến vào cơ thể, theo bản năng Giang Miểu khẽ rên lên một tiếng, xoay người đối mặt với hắn, nhờ một động tác này của cô, hắn đã ôm trọn cô vào lòng, dùng ngực mình ép chặt lấy bầu vú vểnh cao kia, phía dưới hạ thể hai người đã dung nhập trọn vẹn với nhau, hắn vòng tay qua người cô sờ cái đuôi xù đang rung kịch liệt, hung hăng cúi đầu cắn lên môi người vẫn còn đang ngủ say không chút phòng bị, cảm giác như mình sắp không khống chế được bản thân, hắn mới tha cho cô, gắt gao ôm chặt lấy người trong lòng quyết định, ngủ!


*
" Chú ơi! Chú ơi! Trời sáng rồi, mau dậy thôi!"

Giang Đằng hé mắt mơ màng nhìn người trước mặt, thân thể đang phát dục của cô đè lên trên người hắn, vừa vặn cự long của hắn đang chào cờ buổi sáng lại đâm thẳng vào nơi cô ngồi, trước mặt hắn là một nữ sinh cấp ba, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều. Bộ đồng phục trên người cô dường như rất phù hợp với cô, áo sơ mi trắng ngắn tay kèm cà vạt đen,một chiếc áo vest khoác ngoài màu đen có huy hiệu trường và váy carô đen ngắn tới đùi. Bởi vì động tác ngồi nên từ góc nhìn của hắn, quần lót dâu tây đã lộ ra không ít, mà cô nhìn qua có vẻ rất đơn thuần tinh khiết, thậm chí còn không biết thứ đang cộm dưới mông mình là gì.

Giang Đằng cũng không biết đây là mơ hay là thực nữa, bởi vì mọi thứ trước mắt quá chân thực, hắn không biết nên miêu tả khung cảnh trước mắt như thế nào, theo trí nhớ của hắn, bởi vì sang nào cũng như vầy cho nên cự long của hắn vô cùng xung sức, mà người ngồi trên nó lại là cháu gái ruột của hắn. Cô là đứa con duy nhất của chị hắn đã không may qua đời trong một vụ tai nạn, ngày hắn gặp cô cũng chỉ mới 10 tuổi, trong đám tang đứa bé này lại vô cùng cứng rắn, chỉ trong một đêm tiểu công chúa đã tự mình trưởng thành.

Ngôi biệt thự này là nhà của hắn và cô, trong nhà ngoại trừ một bà quản gia ra thì không còn ai cả. Mà hắn đành lòng từ bỏ gia nghiệp của cha mình để về làm thầy giáo tại một trường cấp ba quý tộc, việc này vốn dĩ vẫn luôn gây sức ép cho cha mẹ hắn, tuy nhiên hắn đã hứa chỉ cần cô tốt nghiệp xong hắn sẽ quay trở về điều hành tập đoàn, tất nhiên là đi kèm một điều kiện nhỏ mà hiện giờ hắn vẫn chưa thể nói ra.

Nhìn khuôn mặt vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của hắn, Giang Đằng bất đắc dĩ phải rời giường thật sớm, sáng nay hắn chỉ có hai tiết dạy cuối, đương nhiên không cần lên sớm làm gì, nhưng với thân phận là thầy chủ nhiệm việc này cũng khiến không ít thầy cô trong trường ca ngợi hắn.


Ăn sáng xong, cô thuần thục giúp hắn đeo cà vạt, sau đó hắn chở cô tới trường, tiện thể lên lớp đầu giờ luôn. Trong trường, Giang Miểu luôn được rất nhiều bạn bè thầy cô yêu mến, nhưng cũng không có ít những nam sinh để mắt tới cô, đương nhiên mọi thư từ quà cáp của cô hắn đều đích thân dẹp gọn, mà cô lại vô cùng hưởng thụ điều này.

Vẫn như mọi ngày bình thường, hắn và cô lần lượt vào lớp học, đợi chuông reng, bắt đầu công việc của mình. Cô là một học sinh rất có năng lực, tuy nhiên những môn cô không thích thì hắn cũng không bao giờ ép buộc cô, cô là người thiên về nghệ thuật, những môn có chiều hướng nghệ thuật cô luôn hoàn thành rất xuất sắc, những môn còn lại cô tuy không chăm chỉ cố gắng nhưng cũng không bao giờ để nó làm vướng bận mình, hiển nhiên học sinh top 1 này bao giờ cũng được mọi người yêu ái, cô vẫn luôn dùng thực lực chân chính của mình để tạo nên danh tiếng, không bao giờ phải nhờ sự giúp đỡ của hắn, mà điều này hắn vô cùng hài lòng.

Bàn giao mọi việc cho lớp trưởng xong, hắn nhắc nhở học sinh một số điều như thường lệ rồi rời khỏi phòng học, trước khi đi hắn đã không thấy được sắc mặt của Giang Miểu quá không phù hợp so với thường ngày, bởi vì cô ngồi ở bàn cuối cùng của dãy cho nên cũng không có nhiều người để ý đến sự việc động trời đang xảy ra.

Tiếng ong ong nhỏ đến mức khó có thể phát hiện được, và ở chỗ không ai biết Giang Miểu đang cố hết sức kìm nén tiếng rên rỉ của mình. Bên ngoài tiểu huyệt của cô có một quả trứng rung, để cố định nó, cô đã dùng băng cá nhân dán lên trước cửa huyệt, và loại quần lót cô mặc tuyệt đối nhỏ quá mức cần thiết, mảnh vải tam giác chỉ vừa đủ để che phần quan trọng nhất và cố định trứng rung không để nó rơi ra ngoài. Tiểu huyệt non nớt làm sao chịu nổi sự mãnh liệt của trứng rung, dâm thuỷ bên trong sớm đã làm ướt quần lót, dây ra ghế ngồi.

Bên trên cô còn gắn thêm hai quả trứng rung ở hai bên nhũ hoa, cũng dùng băng cá nhân và áo lót hai dây có mảnh vải tam giác nhỏ để cố định. Nếu Giang Đằng có ở đây không biết sẽ dùng vẻ mặt ra sao để nhìn cô nữa. Giang Miểu nhoài người nằm xuống bàn học, rên rỉ ra tay của mình, phía dưới ngứa ngáy đến khó chịu, mà việc này xảy ra hoàn toàn là do lỗi của Giang Đằng. Trứng rung và đồ lót là do cô tìm được trong hộc tủ ở phòng hắn, lúc đó cô cũng khó mà ngờ rằng, ông chú mà cô thầm mến bao năm lại chất chứa những thứ này trong phòng. Hôm nay cô quyết định sẽ cho hắn hứng chịu mọi hậu quả mà hắn đã gây ra, vừa đến đã cướp mất tim cô, hiện tại lại khiến cô ra nông nỗi như vầy.


Giang Miểu nhịn xuống run rẩy, tiến lên nói một tiếng với lớp trưởng rồi lao ra ngoài phòng học, tìm cái tên chết tiệt kia.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận