Cả Đời Cũng Chỉ Muốn Em

Tiểu huyệt sưng đỏ chảy rất nhiều bạch dịch đập vào mắt hắn, đó là tinh dịch của hắn cùng dâm thuỷ của nàng, cửa huyệt đã bị mảng trắng lớn nhầy nhụa đó làm cho không còn thấy rõ hình dạng nụ hoa nữa rồi, nhầy nhụa, nhơ nhớp, hỗn hợp trắng ấy hình như đang chảy ra ngoài tiểu huyệt, rơi xuống tay hắn. Hình ảnh dâm mỹ ấy cứ mãi dính chặt trước mắt hắn không sao xoá được, một cỗ nóng bỏng bùng lên trong lòng hắn.

Mạc Tranh cứ như bị nó hút vào, tay vô thức chen lẫn vào trong tiểu huyệt, một ngón rồi hai ngón, hắn bắt đầu móc bạch dịch ra, từng mảng trắng rơi xuống tay hắn, dính vào lòng bàn tay, mà tiểu huyệt lại khẽ rung, cánh hoa lúc đóng lúc mở càng thêm mời gọi hắn, tiểu huyệt mỗi lần lại co rút lại, kẹp chặt lấy tay hắn khi hắn móc tinh dịch ra, sặc mùi tình dục.

Bạch dịch giống như rất nhiều không có cách nào moi hết được, tiểu huyệt đã bị nhồi căng, khó chịu vô cùng, Mạc Tranh dần mất kiên nhẫn, hắn không moi tinh dịch ra nữa mà thay vào đó tay lại bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh dần, nhanh đến mức khiến hắn cảm thấy đã không thể nào điều khiển được nữa...

Khi Mạc Tranh tỉnh dậy, bên người hắn đã không còn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa rồi. Hắn chợt trở nên hoảng hốt, vội vàng xuống giường, lao ra ngoài cửa. Chưa kịp đi thêm một bước, thân hình hắn va phải một cỗ thân thể khác, tay hắn theo bản năng đỡ lấy nhưng chân lại vấp phải bậc cửa khiến cả hai ngã nhào xuống đất.

Một mùi hương tinh tế ập đến, da thịt mềm mại, chỗ thì hõm sâu, chỗ lại trồi lên vô cùng phong phú, mà ngay ở dưới môi hắn là một viên thịt tròn, cứng rắn, cạ lên khiến hắn rất khó chịu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nuốt viên thịt ấy vào miệng, một tiếng kêu rên ngay sau đó vang lên cắt đứt mơ hồ của hắn.


Mạc Tranh chợt nhận ra dưới thân mình là ai, hắn thất thố đứng dậy, nâng theo người bên dưới. Thanh Dao bị ngã đến đau đớn, nên cuộc tập kích nhỏ vừa rồi nàng cũng không hề phát hiện ra, áo bào lúc nãy bị hắn kéo tuột ra khỏi người, rớt xuống mặt đất, cơ thể lại biến thành trần trụi, mông đã bị dập đỏ, ngực lại bị đầu hắn cứng rắn đập vào, đau đớn.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn thành một đống, Mạc Tranh cũng không để ý đến sự thất thố của mình nữa, đem mỹ nhân kéo vào trong lòng, lại nhặt tấm ngoại bào lên, vào phòng.

Mạc Tranh ôn nhu đưa tay lên nghiêm túc sờ hai bầu ngực tuyết của nàng, xoa xoa đồi núi, hiếm có khi nào hắn sờ lên thân thể nàng mà không mang theo dục vọng. Thanh Dao lại tưởng rằng hắn muốn nàng vì vậy đỏ mặt kéo góc áo hắn lí nhí:

" Hôm nay....có thể tạm thời không làm không?"

Mạc Tranh biết nàng đã hiểu lầm nhưng cũng không khiến nàng khó xử, thuận đà hỏi:

" Vì sao?"

Lần này giọng của nàng còn nhỏ hơn gấp bội, miễn cưỡng lắm Mạc Tranh mới nghe ra được:


" Nơi đó...có chút....đau..."

Bởi vì mấy ngày qua vô cùng kịch liệt nên cho dù Thanh Dao có được chăm sóc kỹ đến mấy cũng không thể tránh khỏi tổn thương. Mạc Tranh ngay lập tức đặt nàng xuống bên cạnh, thân hình khẽ động quỳ xuống, tách hai chân nàng ra. Thanh Dao có chút thất vọng lại không nghĩ rằng hắn bỏ qua lời thỉnh cầu của nàng, chợt nhớ đến điều gì đó nàng buồn bã nén đau mở rộng chân ra, ưỡn mông sát đến gần hắn.

Mạc Tranh tiến đến gần hơi, hơi thở của hắn làm nàng có chút ngứa, hắn dùng hai ngón tay khẽ vạch hoa môi ra, nhìn vào bên trong, nơi đó sưng tấy, cánh hoa bên trong đã muốn đỏ thành máu. Đây là lần đầu Mạc Tranh nhìn tiểu huyệt của nàng với một cự ly gần như vậy nên hắn không khỏi có chút thẹn thùng nhưng khi nhìn đến bên trong thẹn thùng đã thay bằng lo lắng. Hắn vỗ vào đùi nàng hai cái, nói:

" Thuốc!"

Thanh Dao từ trong âu lo bước ra, chưa kịp đuổi theo mạch câu chuyện đã bị hắn làm ngơ ngác, nhưng may là đầu óc linh hoạt nên nàng chỉ khựng lại sau đó rồi với tay ra hộp tủ cạnh đầu giường lấy lọ thuốc mỡ đưa cho hắn. Ngay sau đó nàng lại ngập ngùng nói thêm một câu:

" Nếu không thì....hay là...để ta....tự bôi vậy."


Thanh Dao vừa dứt lời, một ngón tay hắn mang theo thuốc mỡ lấn vách thịt chui vào bên trong. Thuốc mỡ mát lạnh lập tức phát huy công dụng, giảm đau mấy chỗ sưng đỏ. Ngón tay hắn cứ như có phép thần, đi đến đâu vách thịt nàng lại nhẹ nhàng đến đó. Chật vật lắm mới đưa được hết thuốc mỡ vào trong, đến khi rút tay ra tay đã ướt đẫm dịch của nàng. Mạc Tranh đứng lên, Thanh Dao tự động khép chân lại, ngay tại chỗ nàng không thấy ngón tay của hắn âm thầm bôi mật dịch vào đáy quần, nơi đã sưng to.

Mạc Tranh quay lưng đi ra ngoài, một lúc sau tay mang theo mấy cái tiết khố trở lại, đưa cho nàng, có chút mất tự nhiên nói:

" Mặc vào!"

Ngay lập tức Thanh Dao cảm thấy một cỗ ấm áp tràn vào lòng, phiền muộn lúc nãy biến mất như chưa từng xuất hiện, nàng nhận lấy tiết khố, nói cảm ơn rồi vô cùng tự nhiên mặc vào, không để ý đến biến hoá của người trước mặt....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận