“Ngôn Trọng Sơn?”
Có người mở cửa bước vào, Trọng Sơn cũng không hề mở mắt, lửa giận trong lòng còn chưa hạ lại thêm phiền não, hắn bây giờ thật sự không có tâm tình đi để ý chủ nhân của giọng nói này. Không muốn ầm ĩ thêm một trận nữa.
“Trọng Sơn?… Tỉnh dậy rồi sao?”
Trọng Sơn ngay cả mí mắt cũng không thèm động một chút, trong lòng thì không ngừng niệm Bàn Nhược Tâm kinh.
Ta phải nhẫn nại!
“Thế nào mà còn chưa tỉnh chứ…”
Long Hữu thì thào tự nói, đặt lọ dầu đang cầm trên tay xuống, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, gạt đi những sợi tóc đang phi tán trên trán Trọng Sơn, quen thuộc như đã từng làm mấy chục năm rồi, hay thậm chí còn lâu hơn thế nữa.
“Rõ ràng ngủ không ngoan mà nói thế nào cũng đòi ngủ trên giường, cũng không sợ nửa đêm trở mình rơi xuống đất. Cao hai thước thế này mà ngã xuống, không gãy xương thì cũng bị nội thương… Hơn nữa đã ngủ rồi là say như chết, sợ là có té gãy xương có khi cũng không kêu lên lấy một tiếng…”
Cái gì?
Trọng Sơn có điểm hồ đồ, Dữu Tử không phải chán ghét mình sao?
Nhìn thoáng qua Trọng Sơn, thấy hắn vẫn còn chưa tỉnh.
Long Hữu lại tiếp tục nói lan man ý nghĩ của mình: “Từ nhỏ đến lớn vẫn là như thế, không thèm nghe người ta nói, cũng không bị rơi mất trí khôn, thật không biết ngươi ăn cái gì mà lớn lên đây. Tập quân sự hồi trung học cũng vậy, ngươi bị ngã còn chưa sợ hả…”
Này này, ngươi hơi quá đáng rồi đấy nhé. Ngươi mới là kẻ không biết ăn gì mà lớn lên, tật xấu nhiều một đống!
Long Hữu ngừng lại một chút, sau đó ngơ ngác nhìn khuôn mặt Trọng Sơn, cười khúc khích: “Ngươi gầy a… Thật lâu, lâu lắm rồi… không hảo hảo nhìn kỹ mặt ngươi… càng ngày càng… ta…” Thanh âm sau đó thấp đến nỗi khó mà nghe rõ được. Chỉ thấy miệng hắn hơi mở ra rồi khép vào như cá ra khỏi nước.
Đầu mũi Trọng Sơn bỗng thấy hơi đau xót, từ từ áp mặt và vai mình vào người Long Hữu mà an ủi vỗ về. Mặc kệ nguyên nhân ra sao, lúc này hắn cái gì cũng sẽ tha thứ cho Dữu Tử. Anh em trong nhà có gì đáng để so đo cơ chứ?
“Dữu Tử…”
Long Hữu bị một tiếng này của hắn làm cho bừng tỉnh, vội giãy ra khỏi tay của Trọng Sơn, đứng thẳng người dậy.
“Dữu Tử?” Trọng Sơn ngây ngẩn cả người, tay vẫn ở giữa không trung, giơ lên không được mà buông xuống cũng không xong, xấu hổ vô cùng.
“Làm sao vậy?”
Long Hữu biến sắc, xoay người ra khỏi phòng ký túc xá.
“Làm cái gì chứ…?”
Hồi lâu sau, Trọng Sơn mới bật ra được câu hỏi. Hắn thật muốn hồ đồ rồi.
Liên tiếp vài ngày, Trọng Sơn cũng không nhìn thấy Long Hữu.
Hắn luôn ra ngoài trước lúc Trọng Sơn tỉnh giấc, rồi trở về khi Trọng Sơn đã ngủ. Trên đường nếu có tình cờ gặp thì cũng lập tức xoay người theo hướng ngược lại mà rời đi.
Trọng Sơn trong lòng đã bức xúc đến muốn đánh người, hắn muốn biết nguyên nhân, hắn không thể làm cho Dữu Tử rời xa mình thêm một lần nữa.
Dữu Tử, ngươi đừng coi thường nghiệt duyên của chúng ta như thế. Ngươi trốn không thoát đâu… Hắn nham hiểm nghĩ trong lòng. Cái kia đã ngăn cản hắn đổi lại ký túc xá, hại hắn đầu đập vào bóng rổ khiến não bị chấn động hôn mê vài ngày trước, liệu có rơi vào đầu của Dữu Tử không đây.
Trọng Sơn phát hiện chính mình thế nào lại có bản lĩnh mồm miệng nói lời quạ đen xui xẻo như thế.
Nói phát trúng luôn.
Hơn ba tiếng sau, hắn bình yên nhìn mắt cá chân của kẻ đã 7 ngày 14 giờ không nhìn hắn sưng to như cái bánh bao mà nằm trên giường.
Ta xem ngươi có thể chạy trốn đi đâu.
Hắn thật có chút hả hê.
“Dữu Tử, ngươi sao lại biến thành như vậy?”
Trọng Sơn giả vờ kinh ngạc hỏi.
Hắn sớm từ người khác biết được hung thủ hại Long Hữu bị thương đến trẹo chân chính là một hòn đá, ngay lúc trận đấu bóng rổ đang diễn ra lại đúng thời gian thích hợp, tốc độ vừa phải lăn ra, khiến cho Long Hữu tránh nên mới giẫm phải quả bóng.
Long Hữu xoay mặt vào phía bức tường, coi Trọng Sơn như là không khí.
Hảo tiểu tử, mặt như thế nhưng cũng không biết xấu hổ. Lại còn tỏ cái thái độ gì đây.
Trong lòng thì âm thầm đem tổ tông mười tám đời nhà Long Hữu ra mắng sao không biết tích chút âm đức, khiến cho hậu thế bị đột biến gen đến mức bất thường thế này.
Thế nhưng ngoài mặt, Trọng Sơn vẫn không hề đổi sắc, tươi cười như cũ, đi tới bên giường Long Hữu phi thường tốt mà xoa bóp cái chân đang sưng như bánh bao kia.
“A, sao lại nghiêm trọng như thế chứ.”
Nhìn Long Hữu mặt nhăn như khỉ, thế nhưng Trọng Sơn cũng không áy náy một chút nào.
“Dữu Tử, ngày đó ngươi…”
Long Hữu cả người chấn động, sắc mặt trắng bệch ra. Trọng Sơn cũng không dám hỏi tiếp nữa, nhìn thần sắc Long Hữu thế kia, hắn biết là dù có hỏi hắn cũng sẽ không thể nào có được đáp án mình cần.
Hiểu rõ Trọng Sơn ai cũng không thể qua được Long Hữu. Vậy nên hiểu rõ Long Hữu nhất, há lại không phải là Trọng Sơn sao?
“Ngươi chắc đói bụng rồi, ta đi lấy cơm giúp ngươi.”
Đóng băng ba thước không thể chỉ do lạnh một ngày, dù sao tiểu tử này tính tình kỳ quái cũng không phải mới ngày một ngày hai mà hình thành, Trọng Sơn thở dài, trực giác hắn biết Dữu Tử cũng không phải chán ghét mình, chỉ là nguyên nhân có lẽ phải chờ một kẻ cả ngày chẳng mở miệng một câu kia…
Dữu Tử đã làm gì có lỗi với mình sao, hay là chính mình đã làm chuyện gì thương tổn tới Dữu Tử?
Một người thì nhỏ, hai người lớn chuyện, như thế nào cũng nghĩ không ra.
Khi hắn muốn nói thì hắn sẽ nói. Bây giờ, trọng yếu nhất chính là giải quyết vấn đề dân sinh. Trọng Sơn an ủi chính mình.
Niềm vui như lúc còn bé kia có thể trở về hay sao…
Dữu Tử…
Còn chưa tới nhà ăn, nửa đường Trọng Sơn đã bị người ta chặn lại.
“Hả, cậu là người cùng phòng với Long Hữu.” Nữ sinh hét lên chói tai, “Tiểu Hữu có khỏe không?”
Tiểu Hữu?! Sao lại thân mật như thế chứ, hắn với ngươi lại chẳng phải quan hệ gì. Tiểu Hữu là để cho ngươi gọi sao?!
Trọng Sơn thấy thật khó chịu, hắn không biết loại tâm lý này “đắc ý kỳ danh” được gọi là “ghen”.
“Chân hắn bị trẹo như vậy cần phải được hảo hảo bồi bổ. Đến, cầm hộ ta mấy thang thuốc cho hắn, cường gân hoạt huyết, đã chưng hết 3 canh giờ đấy.”
Sau đó lại có một nữ sinh không biết từ nơi nào chui ra, trong tay bao lớn bao nhỏ, thuốc thang cứ đưa tới không ngừng. Vừa nhìn thì biết đã được bí mật chuẩn bị từ lâu.
Bị thương trẹo chân cũng phải tẩm bổ sao, ngươi nghĩ hắn vốn là trư hả! Dữu Tử ghét nhất là phải ăn mấy thứ thuốc loạn thất bát tao thế này! Cứ bồi bổ như vậy, khó trách các ngươi lại béo như heo.
Long Hữu vẫn luôn được nữ sinh hoan nghênh như thế.
Ý thức được điều này, tâm tình của Trọng Sơn càng trở nên buồn bực tới cực điểm. Hắn tìm một thùng rác ở nơi vắng vẻ, không chút do dự đem những thứ các nữ sinh kia đưa cho Long Hữu trút hết sạch vào, vẫn chưa hả giận, hắn còn bồi cho cái thùng rác đáng thương thêm hai cước.
“Ta cũng thật là ngây thơ.”
Trọng Sơn thở dài, hắn đương nhiên biết hành vi mới vừa rồi của mình là ngu ngốc đến dường nào. Mang theo tâm tình phức tạp, hắn trở lại ký túc xá.
Mới vừa bước vào cánh cửa, mặt Trọng Sơn thoáng cái đen đi. Long Hữu đang ngồi trên giường cùng mấy nữ sinh chuyện trò vui vẻ.
Trọng Sơn có thể cảm thấy được, nụ cười kia chói mắt biết bao nhiêu.
Trên bàn là một mảnh bừa bãi cơm thừa canh cặn không được ai thu dọn. Trái tim Trọng Sơn như bị hung hăng đâm một kiếm, thức ăn hắn vẫn cầm trên tay là đồ hắn phải tân tân khổ khổ đi mua, giờ lại trở nên thừa thãi. Hắn thấy hối hận tại sao lúc nãy không quăng luôn nó vào thùng rác cho rồi.
Hắn lặng im không lên tiếng, bỏ hộp cơm đấy, sau đó đi tới giường của mình, cầm lấy một quyển sách khá bắt mắt ra đọc, cố gắng làm cho nội tâm đang quay cuồng tỉnh táo đôi chút.
Dù sao người muốn cùng Long Hữu nói chuyện cũng rất nhiều, vì vậy một nữ sinh đang ở cạnh Long Hữu quyết định thay đổi mục tiêu.
“Mình là Dương Hiểu, cậu tên là gì?”
“Ngôn Trọng Sơn.” Trọng Sơn trả lời. Mang theo một chút ý vị trả thù, một chút bất cần cùng nóng nảy, hắn mỉm cười, chính là khuynh thành khuynh quốc.
Nữ sinh đơn thuần nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt.
“… Cậu, cậu, cậu đang đọc sách gì thế?”
“Tiểu thuyết kinh dị.”
“Mình cũng thích xem loại sách ấy lắm, bên trong miêu tả rất nhiều cảnh kinh dị mà chân thật đến đáng sợ, nào là ruột, tay chân rụng rời nha, thật giống như mình được chính mắt trông thấy vậy…”
Nhân sinh khó gặp tri kỷ, Dương Hiểu hai mắt như phát ra ánh sáng.
Trọng Sơn cũng cảm thấy như vậy, ngay cả Dữu Tử cũng đối với sở thích này của hắn mà kính nhi viễn chi, vậy mà không ngờ hôm nay lại gặp được tri âm.
*Kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng không thể gần gũi, câu này ý nói hắn hiểu nhưng vẫn không chấp nhận được sở thích đó của Trọng Sơn.
Hai người hưng phấn ngay lập tức bắt đầu tổ chức một buổi hội thảo nghiên cứu.
“Cuốn ‘Xử nữ’ mới xuất bản rất đặc sắc, trong đó có miêu tả chi tiết thập đại cực hình kinh khủng nhất nha.”
“Nói đến thập đại cực hình, tàn nhẫn nhất chính là lăng trì, ha ha, từ chỗ bắt đầu cơ ngực của người đang sống sờ sờ mà cắt lấy một miếng thịt…”
“Không đúng, tàn nhẫn nhất chính là Đàn hương hình. Mình từ một quyển sách khác đã xem được, cái này trước là đem người…”
Đồng học Giáp: “Ta thật sự thấy buồn nôn…”
Đồng học Ất: “… Bọn họ phải chăng là có khuynh hướng phạm tội …”
“Ta thấy mệt rồi.”
Long Hữu cúi đầu, thanh âm không lớn lắm nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe thấy.
Chủ đã muốn đuổi, khách tới chơi đành phải buồn bực ra về, đi xa xa rồi vẫn còn nghe thấy những âm thanh oán giận.
“Đều là tại ngươi, không có việc gì hay sao mà đi thảo luận mấy thứ cực hình. Làm cho Long Hữu hoảng sợ…”
Dương Hiểu ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ một mực hướng Trọng Sơn phất tay, “Lần sau gặp lại.”
Trọng Sơn mỉm cười gật đầu.
“Ngươi thấy hợp ý nàng rồi?” Phía sau khí lạnh đột nhiên kéo tới.
“Nếu đúng vậy, ngươi sẽ giúp ta làm quen sao?”
Trọng Sơn giận dỗi nói, không hề thấy được vẻ mặt Long Hữu hiện lên nét bi ai thống khổ.
“Ngươi đừng mơ tưởng!”
Long Hữu đột nhiên như phát điên, rống giận giống như bị tâm thần: “Không cho phép ngươi thích nàng, ta… ta…”
“Ngươi thích nàng, nên không cho người khác thích hay sao?” Trọng Sơn đáp lại một cách mỉa mai, trong lòng như đang tan nát.
“Không, không… ngươi đừng ép ta, ta, ta…”
“Ngươi định thế nào, uy hiếp để ta buông tay sao? Muốn đánh muốn giết, cứ việc!” Thanh âm của Trọng Sơn đã cao lên, cơn tức càng thêm bùng phát.
Long Hữu như thể bị nghẹn họng, không thèm nhìn đến Trọng Sơn nữa, chán nản ngã lên giường, sau đó giấu mình trong đống chăn mền to sụ.
“Ngươi ở đây ghen tuông buồn bực cái gì!” Trọng Sơn tức giận đến mở miệng mắng to, xông lên thô lỗ muốn lôi Long Hữu ra khỏi đống chăn mền, “Có cái gì thì cứ nói đi, buồn bực cứ để trong lòng, định để đến khi ta ngủ thì nói cho ta nghe chắc!”
Chỉ trong chốc lát, Trọng Sơn đã thở hồng hộc, Long Hữu thế nhưng vẫn không sứt mẻ tí ti nào, càng đem chăn quấn chặt quanh người.
Trọng Sơn cũng tức đến bạo phát, cả người nhào lên trên giường. Lúc đầu vốn là lôi ra, cuối cùng là động thủ đánh tới. Dường như ủy khuất mấy năm trời cũng đều thổ lộ trên người Long Hữu lúc này.
Hắn nhớ tới chính mình từng đuổi theo phía sau Dữu Tử, nhớ tới Dữu Tử cứ thế rời xa mình, nhớ tới vô luận đi tới nơi nào đều nhìn thấy bóng hình Dữu Tử, nhớ tới Dữu Tử từng nói những lời lạnh nhạt với mình, nhớ tới Dữu Tử cùng người ta chuyện trò vui vẻ…
Một trận thiên toàn địa chuyển, trong phút chốc, Trọng Sơn đã bị Long Hữu áp đảo dưới thân.
Những nụ hôn như cuồng phong bạo vũ tới tấp rơi xuống, mang theo một chút trả thù, một điểm tuyệt vọng, một vài chua xót… càng ngày càng ôn nhu, càng ngày càng xâm nhập, đầu tiên là môi, sau đó đến lưỡi…
Đầu óc Trọng Sơn bỗng nhiên trống rỗng, sững sờ nhìn người kia vẫn đang trên môi mình cuốn lấy không dứt, đến phản ứng phút chốc cũng đã quên, cảm nhận hắn ở trong khoang miệng mình đùa bỡn.
Cuối cùng, Long Hữu buông Trọng Sơn ra.
“Người ta thích chính là ngươi.”
Mặt đất bỗng nhiên nghiêng ngả, Trọng Sơn lúc này mới giật mình tỉnh dậy, hắn đẩy mạnh Long Hữu ra, rồi bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng ký túc, cứ như thể phía sau đang có hồng thủy mãnh thú đuổi theo.
Long Hữu cũng không ngăn cản hắn, thậm chí cũng không hé răng lấy nửa lời.
Hắn cười, là nụ cười đầy tuyệt vọng.
Rốt cục cũng kết thúc rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...