Đêm tối, Hạo Thiên hẹn Đan Linh đến công viên giải trí SMILE, một trong những khu vui chơi lớn nhất trong thành phố.Khi cô đặt chân vào công viên giải trí SMILE, bên trong không một bóng người, chỉ là một màu tối u ám.Hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, cô đứng ở đài phun nước lớn, tay cầm di động gọi điện cho Hạo Thiên.
Hơn năm cuộc điện thoại, Hạo Thiên vẫn không hề bắt máy.Hình như công viên giải trí SMLIE đã đóng cửa rồi.
Nhưng nếu đóng cửa rồi thì tại sao bảo vệ lại cho cô bước vào đây mà không cần mua vé?Cô kiên nhẫn đứng chờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạo Thiên đâu cả, đành thở dài thất vọng rời đi.Ngay lúc vừa xoay gót rời đi, cả công viên giải trí bợt bừng sáng, ánh đèn LED đầy đủ máu sắc chiếu sáng xung quanh.
Đan Linh bất ngờ, nhìn mọi thứ xung quanh trong sự ngỡ ngàng.Tiếng bước chân đều đều vang lên từ phía sau, một người đàn ông đi đến sau cô, dùng tay che hai mắt Đan Linh làm cô giật mình."Đoán xem là ai?"Chỉ nghe giọng nói cô cũng đoán được người đàn ông ở phía sau cô là ai."Hạo Thiên đúng không?""Chúc mừng, em đoán đúng rồi!"Đan Linh xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt tràn đầy ý cười.Bàn tay ấm áp của hắn lại chủ động nắm lấy tay, xoa nắn yêu thương."Vì em đã đoán đúng nên anh sẽ dẫn em đến một nơi, coi như là phần thưởng cho em.""Phần thưởng cho em?"Phần thưởng sao? Thật tò mò!"Anh dẫn em đến đó."Hạo Thiên kéo tay cô đi.
Trong suốt quá trình, Đan Linh đã thử tưởng tượng nơi anh sẽ dẫn cô đi là đâu.Là một nhà hàng sang trọng với những món ăn đẹp mắt thơm ngon?Hay là một cánh đồng trải dài hoa oải hương tím mà cô yêu thích?Thật mong chờ quá đi mất!"Đến rồi!" Giọng nói của hắn kéo cô về thực tại.Nhìn thảm cổ xanh mướt trải dài trước mắt, cơn gió thổi những khóm cỏ dại đua đưa theo chúng.
Ánh trăng trên cao đẹp long lanh, xung quanh là một màn đêm tĩnh lặngKhông lẽ vào đêm trăng thanh gió mát thế này lại muốn cùng cô ngắm trăng?Nhưng như thế không giống với phong cách của Hạo Thiên.
Hắn luôn biết cách làm mọi người bất ngờ.Bùm, bùm, bùm!Ba tiếng nổ lớn vang động trời, Đan Linh ngỡ ngàng ngẩn mặt lên nhìn bầu trời đêm thoáng chốc là những màn pháo hoa đẹp lộng lẫy.Đôi mắt đen như chiếc gương phản chiếu lại những tia pháo đẹp mắt đang bắn lên trời.Chúng như đóa hoa nở rộ trên trời, đẹp đến động lòng người."Thích chứ?"Cô xoay đầu nhìn chàng trai đứng cạnh, mỉm cười vui vẻ, "Thích lắm!"Kể từ đêm giao thừa lần trước, cô cũng chưa xem lại pháo hoa, nay mới có dịp ngắm pháo hoa.Hắn để ý rằng đêm đó cô đã xem pháo hoa rất chăm chú, dường như đã rất lâu cô chưa được ngắm pháo.
Thế là hắn đã sai người chuẩn bị mọi thứ, đợi cô đến đây thì bắn pháo hoa lên.Nhìn gương mặt rạng rỡ như hoa của cô, cánh môi bỗng chốc nở một nụ cười hạnh phúc, cô vui thế làm hắn cũng vui lây.Gương mặt này...gương mặt mà hắn luôn nhớ nhung suốt năm năm qua, bây giờ lại gần hắn ngay trong gang tấc.Hắn yêu cô, yêu cô gái nhỏ này, yêu rất rất nhiều...Một tình cảm dạt dào sâu nặng như biển cả mênh mông.Sau 15 phút đồng hồ, pháo hoa cũng kết thúc.Lúc này Đan Linh mới ý thức được rằng Hạo Thiên đang đứng bên cạnh mình.
Cô xoay đầu sang nhìn hắn, bắt gặp ánh nhìn đầy yêu thương, cô lại vội tránh né.Hiện tại cô vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm của hắn.
Cô đang rất cố gắng nhưng cái bóng đầy ám ảnh của năm năm trước vẫn luôn là thứ khiến cô không đủ can đảm để tiếp nhận tình cảm của hắn.Có thể chuyện của năm năm trước để lại cho cô quá nhiều đớn đau.Nhưng khoảnh khắc chạm vào ánh mắt nhu hòa như nước của Hạo Thiên, nhịp tim cô đập một lúc nhanh hơn.Có lẽ trái tim cô đã mở lòng với hắn nhưng lí trí của cô vẫn còn bị ánh ảnh chuyện năm năm trước.Nhưng hiện giờ cô có thích Hạo Thiên không?Có! Cô thích hắn nhưng chỉ là thích, mà cái thích này cũng chưa hẳn là tình yêu, nó giống như chỉ đơn giản là yêu mến một người nào đó.Còn yêu thì...Cô hiện tại vẫn chưa có câu trả lời chính xác.Hạo Thiên biết cô vẫn còn đang băn khoăn nhiều thứ.
Hắn sẽ không thúc giục cô đưa ra suy nghĩ và quyết định của mình, hắn sẽ chờ, bao lâu chờ cũng được vì hắn yêu cô."Em có đói không? Anh dẫn em đi ăn nhé?"Cô nhìn hắn, gật đầu, "Cũng được."Hạo Thiên đưa Đan Linh đến một nhà hàng gần công viên giải trí SMILE.Thoạt nhìn bên ngoài nhà hàng trông khá nhỏ nhưng bên trong lại được trang trí vô cùng đẹp mắt, tạo nét thanh lịch ưa nhìn.Nhân viên phục vụ bước đến chào hỏi hai người rồi đưa thực đơn cho Đan Linh.Đan Linh bây giờ khá đói vì lúc chiều cô chưa ăn gì để lót bụng cả, bây giờ nhìn thấy những món ăn trong thực đơn thì hai mắt liền sáng lên.
Chúng nhìn ngon mắt quá đi mất!"Cho tôi 2 phần tôm sốt mayonnaise, 1 phần thịt dê nướng, 2 phần gan ngỗng chiên kiểu Pháp, 1 phần sườn heo nướng chua ngọt với một đĩa cơm chiên...và thêm 1 chai rượu Champagne nhé."Nhân viên phục vụ vừa nghe vừa ghi đến đầu óc có chút choáng váng.
Cô gái xinh đẹp này dáng người nhỏ nhắn xinh xắn như vậy mà ăn nhiều thế.Đan Linh nhìn lại những món mình vừa gọi.
Có nhiều quá không? Nếu để Hạo Thiên trả tiền thì có quá kì không? Hay cô cũng nên tự trả một phần?Thấy cô gái ngồi trước mặt đang suy nghĩ băn khoăn, Hạo Thiên liền cười cười nói:"Không cần phải suy nghĩ nhiều.
Những món hôm nay anh trả hết."Đan Linh trợn mắt nhìn hắn, "Trả hết?"Những món cô vừa gọi giá cũng không rẻ.
Chẳng lẽ hắn muốn trả hết?"Đương nhiên." Là hắn chủ động mời cô đi ăn, để cô trả như vậy thì không được tí nào.
Với lại túi hắn đầy tiền.Bây giờ nghĩ lại hắn chính là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế M&T, một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất trong nước và còn vươn lên sánh vai với những tập đoàn ngoại quốc khác.Chưa kể thế lực của nhà họ Trần trong nước cũng không hề nhỏ.Nói tóm lại là Hạo Thiên vô cùng giàu có.Vì thế nên Thảo Vân mới ao ước muốn trở thành phu nhân nhà họ Trần nhưng nghĩ lại thì có gì đó không đúng lắm.Rõ ràng thế lực nhà họ Hoàng cũng vô cùng lớn, không hề thua kém gì nhà họ Trần.Tập đoàn DIZON của nhà họ Hoàng có thế lực vô cùng lớn, đủ tầm sánh vai với những tập đoàn nước ngoài khác.Vậy tại sao Thảo Vân lại muốn trở thành vợ của Hạo Thiên đến như vậy?Chỉ có trời mới có thể trả lời cho cô được.Không lâu sau thì nhân viên phục vụ cũng bê lên những món mà cô gọi.Mùi thơm ngọt ngào của thức ăn trên bàn khiến cô không kiềm lòng nổi mà chỉ muốn nuốt chúng vào trong bụng.
Nhân viên phục vụ tỉ mỉ rót rượu vào ly sau đó rời đi.Hạo Thiên dùng dao và nĩa cắt từng miếng thịt đưa vào trong đĩa của cô, còn gắp thức ăn để vào chén cô.
Người ngoài nhìn vào cũng biết Hạo Thiên rất yêu thương cô.Bữa ăn cũng kết thúc, Hạo Thiên đưa cô về nhà.Chiếc xe dừng trước căn hộ, cô xoay đầu nhìn Hạo Thiên, lịch sự nói:"Cám ơn anh rất nhiều vì bữa tối hôm nay và cả...màn bắn pháo hoa nữa!""Không có gì đâu.""Vậy thôi em vào nhà nhé!"Đan Linh vừa xoay người định mở cửa thì phía sau vang lên giọng nói trầm khàn của Hạo Thiên, "Khoan đã."Cô theo phản xạ xoay người lại, định lên tiếng hỏi hắn kêu cô có chuyện gì không thì đôi môi ấm áp kia đã chạm vào môi cô.Một cảm giác nóng bỏng mềm mại.Cô cứng đờ cả người nhưng sau đó lại nhắm mắt, nguyện ý cùng hắn phối hợp.Đó đơn giản chỉ là môi chạm môi, không hề có sự thô bạo nào ở đây cả.
Mọi thứ đều rất nhẹ nhàng."Em ngủ ngon." Hắn buông môi cô ra, chúc ngủ ngon.Lúc này mặt cô vẫn còn hơi đỏ, "À...anh ngủ ngon." Sau đó vội mở cửa đi vào trong nhà.Biểu cảm trên mặt của cô, đáng yêu quá đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...