Cả Đời Chỉ Yêu Em
A Triển gật đầu đối với Phó Kiến Văn và Tố Tâm: "Phó tiên sinh, Phó phu nhân! tiên sinh nhà chúng tôi chờ đã lâu, mời hai vị đi bên này..."
Vưu Nại Nại cùng tiểu Lục gật đầu một cái với A Triển, sau đó đi theo phía sau Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, lúc ở cửa vào bị ngăn lại sau đó bị tiến hành soát người, rồi mới được thả.
Toàn bộ phòng ăn của khách sạn bị quét sạch sẽ, một lần nữa dùng hoa tươi trang trí lại, được đèn thủy tinh chiếu rọi ở giữa đại sảnh tráng lệ, là một chiếc bàn tròn.
Điệu bộ này vốn là khiến người ta cảm thấy nghiêm túc, nhưng xung quanh tất cả đều để đủ loại hoa tươi, đem toàn bộ phòng ăn trang trí tràn đầy bầu không khí lãng mạn, có thể giảm bớt cảm giác khẩn trương cho người khác.
Lý Mục Dương đang đứng ở phía trước cửa sổ thưởng thức cảnh đêm Venice nghe được tiếng mở cửa, xoay đầu lại, liền nhìn thấy Tố Tâm ăn mặc một thân lễ phục màu đen, màu mắt anh ta sâu hơn sâu.
Thấy Tố Tâm kéo cánh tay của Phó Kiến Văn, một đôi chân thẳng tắp tinh tế, cổ thiên nga thon dài, đường cong nhu hòa trắng nõn, đẹp đẽ tinh xảo như tranh vẽ, khiến người ta không thể dời nổi mắt, cả người cô được ánh đèn chiếu rọi xuống, phảng phất như được dát lên một tầng ôn nhu phủ mị... Khiến người ta không nhịn được sôi trào ngọn lửa trong cơ thể, muốn lưu lại một dấu hôn thuộc về mình ở trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Lý Mục Dương khẽ mỉm cười, anh ta nhấc chân đi về hướng Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn...
Phó Kiến Văn cũng là một thân tây trang đoan trang, ngũ quan mặt mày thâm thúy, dáng người thẳng tắp, cúc áo khoác âu phục mở rộng ra, bên trong áo sơ mi trắng không có đeo cà vạt, cúc áo ở cổ áo mở rộng mấy viên, bước chân dài, trong lúc đi cho người khác cảm thấy uy thế mười phần, thành thục trầm ổn khí tràng bức người.
Đi theo phía sau Phó Kiến Văn còn có tiểu Lục cùng Vưu Nại Nại, cũng đều đổi lại lễ phục.
Vưu Nại Nại liền đi theo bên người Tố Tâm, Vưu Nại Nại rất rõ ràng nhiệm vụ của mình là bảo vệ Tố Tâm.
Vư Nại Nại mơ hồ có thể phát hiện, những người xuất hiện ở đây nhìn chằm chằm bọn họ càng ngày càng nhiều...
Hai con mắt của Vưu Nại Nại vô cùng ác liệt, thân phận của Lý Mục Dương còn chưa rõ, cũng không rõ ý đồ của bữa cơm này là gì, cho nên Vưu Nại Nại đặc biệt chú ý mọi thứ xung quanh phòng ăn, luôn luôn cảnh giác với mọi thứ để phòng ngừa những thứ không may xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...