Cả Đời Chỉ Yêu Em
Tố Tâm đem bò bít tết đưa đến bên mép, theo bản năng nói một câu: "Không bằng nói... người đàn oing của mình mị lực lớn."
Bạch Hiểu Niên: "..."
Cơm này không có cách nào ăn được nữa rồi!
Bạch Hiểu Niên ở nơi này thay Tố Tâm ôm bất bình, kết quả bị Tố Tâm đút đầy miệng thức ăn cho chó!
Bạch Hiểu Niên oán thầm, đàn ông của cậu mị lực lớn, đàn ông của mình mị lực không lớn sao! đàn oing của của mình cũng hấp dẫn vô số cô gái có được hay không!
Lại cẩn thận xem xét lại, Bạch Hiểu Niên cảm thấy lời này của Tố Tâm không đúng vị, thật giống thật sự tức giận rồi...
Chuông điện thoại trong phòng khách chuông vừa vang lên, Tố Tâm vội vàng hạ bộ đồ ăn xuống, chạy chậm về phía phòng khách.
Ngoài cửa, chính là âm thanh tiếng nói chuyện của nhân viên bảo an khách sạn đang trò chuyện cùng Sở Kiêu Dương.
Cách một cánh cửa Tố Tâm cũng nghe được Sở Kiêu Dương gào khóc dùng tiếng Anh nói chuyện với nhân viên khách sạn, nói: "Người phụ nữ xấu bên trong phòng kia không cho phép anh trai tôi gặp tôi!"
Tố Tâm thở dài một hơi, khom lưng thấy trên màn hình điện thoại điện báo Phó Kiến Văn gọi, cô rút sạc điện thoại, vì ở bên ngoài cửa phòng khách nhao nhao, cô đi về phòng ngủ, đóng cửa phòng sau đó mới bắt máy.
"Làm sao vậy!" Tố Tâm đi tới trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, hỏi Phó Kiến Văn ở đầu bên kia điện thoại một câu.
"Đã ăn cơm chưa "
Giọng nói từ tính mang theo vài phần ý cười của Phó Kiến Văn vang lên, rất chọc người.
"Em đang ăn..." Nói xong Tố Tâm lại bổ sung, "Sở Kiêu Dương còn đang ở cửa phòng, hình như đã kinh động đến bảo an của khách sạn rồi, cô ta nói em là người phụ nữ xấu ngăn cản không cho phép anh gặp cô ta!"
Đầu bên kia điện thoại, Phó Kiến Văn khẽ cau mày: " Anh biết rồi, bữa trưa em lót dạ một chút thôi, tẹo nữa dẫn em đi tới một nhà hàng..."
"Được rồi, Sở Kiêu Dương còn đang náo ở cửa vào như thế, quả thực khiến em hết khẩu vị mất rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...