Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm nắm chặt tài liệu trong tay, mũi cay cay, hơi nóng xông ra viền mắt.
Bước chân của cô, bởi vì ánh mắt của Hứa Khai nhìn mà khựng lại, đứng đó.
Vốn định thoải mái nói một câu, Hứa Khai, anh trở về rồi!
Nhưng yết hầu như bị ai đó bóp nghẹt, chua chát đau đớn, một chữ đều không nói ra được.
Cô đã tưởng tưởng tượng vô số lần cảnh Hứa Khai trở về, trong lòng Tố Tâm khó có thể dùng lời nào để diễn tả hết được cảm xúc lúc này. Trong lòng chỉ còn lại một mảnh chua xót cùng đau thương.
Hứa Khai cũng không có mở miệng nói, nhìn chăm chú vào mắt cô, đôi mắt đen láy khó hiểu.
Y tá thấy Hứa Khai có khách tới, thay thuốc xong liền dọn dẹp đồ đạc đi ra ngoài, lễ phép mở miệng với Tố Tâm: "phiền cô nhường đường một chút!"
Tố Tâm lúc này mới phát hiện mình đang chắn cửa ra vào, liền nghiêng người tránh ra.
Sau khi y tá rời đi, Tố Tâm làm bộ bình tĩnh tùy ý đóng cửa phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh, yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở.
"Lại đây ngồi..."
Hứa Khai mở miệng trước, giọng nói thoáng khàn khàn, ẩn nhẫn trong đó tâm tình.
Tố Tâm không thể không đi qua ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh.
Cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra.
"Gạch cua em đã mua về rồi, có phải là anh rất thích không..."
Giọng nói của Hạ Hàm Yên dừng lại, nhìn thấy Tố Tâm mắt loáng một cái, lại trấn định cười nói: "Tố Tố đến rồi, Hứa Khai mấy ngày nay luôn nhắc tới cô, nói cô làm sao không đến thăm anh ấy đó!"
Đối với tin nóng của Hạ Hàm Yên, Hứa Khai có thể lựa chọn tha thứ, đại khái... Là vì yêu một người phụ nữ đã yêu đến cực hạn, mới có thể không để ý!
Tố Tâm ngây người ở giữa, Hạ Hàm Yên chạy tới giường bệnh, đem gạch cua còn đang nóng mở ra, hỏi Tố Tâm: "Tố Tố cô có muốn nếm thử hay không!"
Tố Tâm lắc đầu, vẫn chưa trả lời, Hứa Khai đã nói: "Em ấy không thích ăn gạch cua..."
Tố Tâm nắm chặt tư liệu, ngón tay căng thẳng, khóe môi hơi cười, viền mắt lại đau xót lợi hại hơn.
"Vậy các hai người nói chuyện đi, em đi rửa chút hoa quả."
Cửa phòng rửa tay mở ra, Tố Tâm ngồi ở chỗ này có thể nghe được tiếng nước rửa hoa quả của Hạ Hàm Yên.
Cô mở kẹp tài liệu rút ra vài tờ tư liệu đưa cho Hứa Khai: "Anh xem trước một chút... Những vấn đề này có gì không thể hỏi hay không, nếu có, nói cho em, chúng ta cùng sửa lại."
Hứa Khai liếc nhìn Tố Tâm đưa tới tư liệu, đưa tay tiếp nhận, nhưng không có xem.
"Không đến thăm anh, là vì bận việc sao!" Hứa Khai hỏi.
Sau khi nghe Hứa Khai nói, Tố Tâm đau xót gật gật đầu: "Mới vừa được làm người dẫn chương trình buổi sáng, còn chưa kịp thích ứng, sau đó lại muốn chuẩn bị chương trình mới..."
Hứa Khai nhìn chăm chú vào Tố Tâm không lên tiếng, mãi đến lúc Hạ Hàm Yên bưng hoa quả đi ra, Hứa Khai mới cầm lấy tư liệu xem qua.
Hạ Hàm Yên ngồi ở phía bên kia giường bệnh, động tác vụng về gọt trái táo, không cẩn thận liền cắt phải ngón tay, đau đến nỗi mắt đã xuất hiện một tầng nước.
"Làm sao không cẩn thận như vậy!" Hứa Khai nói không mặn không nhạt.
Hạ Hàm Yên nắm chặt ngón tay đứng lên, giọng như là làm nũng nói: "Em hậu đậu quá mà! Em đi tìm y tá băng bó một chút, hai người tiếp tục nói chuyện đi..."
Trong phòng bệnh lần nữa còn lại hai người bọn họ.
Quả táo được Hạ Hàm Yên gọt một nửa đặt ở trong đĩa trái cây, Hứa Khai đem tư liệu đặt ở một bên, đưa tay cầm qua quả táo cùng dao gọt hoa quả, nhìn chăm chú vào quả táo, mắt thâm trầm, tiếp tục gọt, gọt xong, đưa cho Tố Tâm.
"Cảm ơn..." Tố Tâm nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay không có ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...