Tố Tâm cúi thấp đầu, cho rằng Tố Nguyên còn muốn nói gì nữa, nhưng mãi đến cuối cùng, Tố Nguyên hút xong điếu thuốc lá cũng không mở miệng nói một câu.
Nghe được âm thanh của đầu lọc thuốc lá được đập vào khay trà phát ra âm thanh "Kenggg", Tố Tâm ngẩng đầu.
Tố Nguyên lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp dài nhỏ bằng nhung màu xanh ngọc, đặt ở trước mặt Tố Tâm, bàn tay lớn khớp xương rõ ràng.
"Đây là cái gì!" Tố Tâm hỏi.
"Em rời khỏi nhà đã mấy năm, đây là quà sinh nhật của em." Tố Nguyên nhẹ nhàng nói.
Nói xong, anh đứng lên, mặc áo khoác, khom người cầm lên hộp thuốc lá cùng cái bật lửa, nhìn chăm chú gương mặt trắng nõn tinh xảo của cô, nói: "Ngày mai nếu có rảnh em đi bệnh viện thăm mẹ, mẹ sẽ rất vui..."
Trong tay Tố Tâm cầm hộp dài màu xanh ngọc còn chưa kịp mở ra, liền theo Tố Nguyên cùng nhau đứng dậy, không hé răng.
Sau khi Tố Nguyên rời đi, Tố Tâm ngồi thật lâu ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm chén nước Tố Nguyên đang uống dở, ngây người.
Một trận gió mát cuốn vào, Tố Tâm cảm thấy lạnh liền muốn đứng dậy đóng cửa sổ, mới phát hiện trong tay còn cầm chiếc hộp mà anh đưa.
Mở ra, bên trong chính là một chiếc dây chuyền bằng kim cương sáng lấp lánh, nhìn nó, Tố Tâm không khỏi chua xót, kí ức ùa về.
Bốn năm trước, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất, khiến gian phòng thêm rực rỡ.
Đã ăn cơm trưa, Tố Tâm vùi vào trong lòng Lương Mộ Lan xem tạp chí thảo luận thời trang, Tố Nguyên ở trên lầu thu thập hành lý cùng ba ba đi nước Pháp công tác.
Lúc Tố Tâm đang cùng Lương Mộ Lan đánh giá về đồ trang sức nhãn hiệu Doji, tay Tố Tâm chỉ vào một chiếc dây chuyền nhỏ giọng nói, chiếc dây chuyền này đeo lên chắc hẳn sẽ rất đẹp. Tố Nguyên không biết đã đứng sau lưng hai người từ lúc nào, anh lên tiếng: "Cái kia sẽ mua về cho em làm quà sinh nhật!"
Lúc đó, Tố Tâm cùng Lương Mộ Lan nghe được sợ hết hồn, cha Tố từ trên lầu đi xuống, vừa sửa sang lại cà vạt vừa trách cứ Tố Nguyên quá lười biếng, không chịu làm việc sao có thể mua nổi quà tặng cho em gái.
Hình ảnh hạnh phúc ùa về, kí ức mà Tố Tâm không bao giờ dám nhớ lại, thậm chí đã tạo thành một tầng bụi trong lòng cô.
Nhưng hôm nay nhìn thấy chiếc dây chuyền này, ký ức lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu cô, đặc biệt ấm áp cũng đặc biệt đau đớn.
...
Tin tức sáng sớm sau khi kết thúc, Tố Tâm được giám chế Hạ gọi vào văn phòng, đưa cho cô bản thảo của tiết mục mới.
Tố Tâm liếc nhìn bản thảo, tiêu đề {{ chủ nhật ước hẹn }}, cô không mở ra xem nội dung bên trong, ánh mắt hướng về phía giám chế Hạ.
"Tiết mục này đã chuẩn bị một thời gian, chính là 8h tối chủ nhật, thời gian Hoàng Kim, lượng người xem rất nhiều, quãng thời gian trước làm tuyên truyền cô hẳn là cũng nhìn thấy..."
Tố Tâm trái tim kịch liệt nhảy một cái, chị Hạ cho cô xem phần tài liệu này, ý tứ cô đã hiểu.
Cô nói: "tiết mục này, giám chế Hạ có thể đề cử Bạch Hiểu Niên với bên trên không."
Hạ Linh rút ra một điếu thuốc lá dài nhỏ của phụ nữ, ngước mắt nhìn về phía Tố Tâm, một lát sau mới mở miệng: "Ngay cả nội dung cô cũng không hề liếc mắt nhìn, đã đề cử Bạch Hiểu Niên, đây là không nỡ bỏ chương trình tin tức buổi sáng hay là hi sinh vì bạn tốt!"
Tố Tâm mím môi, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Hạ Linh đã đem điếu thuốc lá ngậm ở khóe môi, dùng cái bật lửa nhen nhóm: "Cá nhân tôi cho rằng... Bạch Hiểu Niên so với cô thích hợp với chương trình tin tức buổi sáng hơn.!
Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...