Giọng nói trầm thấp từ xen lẫn hơi thở nóng ẩm xông vào lỗ tai Tố Tâm khiến cô không nhịn được nghiêng đi, bị hô hấp của Phó Kiến Văn trêu chọc đến nỗi tai đã đỏ bừng lên.
"Có cái gì để nói chuyện chứ!" Tố Tâm đã biết rõ còn giả bộ hồ đồ.
Đoàn Đoàn nghe được ba ba nói chuyện với mẹ, nhóc lấy tay bưng miệng nhỏ xoay đầu lại nhìn xem Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, con ngươi to tròn đen nhánh vừa nhìn Tố Tâm vừa nhìn Phó Kiến Văn, trong miệng thì vẫn không ngừng nhấm nuốt bánh gatô.
Một tay Phó Kiến Văn chống ở chỗ tựa lưng ghế sô pha, động tác mập mờ như là đem Tố Tâm ôm vào trong lòng mình.
Tố Tâm cô ý né tránh nghiêng người đối mặt với Đoàn Đoàn, ánh mắt có thể nhìn thấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đang đặt ở trên thành ghế sô pha, cùng bóng người cao lớn của anh rơi ở trên mặt thảm, nhiệt độ sau lưng càng ngày càng tới gần khiến cho nhịp tim của Tố Tâm không khỏi đập nhanh hơn.
Phát hiện cúc áo sơ mi của Phó Kiến Văn như có như không dán vào bả vai của mình, không biết có phải là do tâm lý tác động hay không mà thậm chí Tố Tâm có thể cảm giác được nhịp tim của Phó Kiến Văn cũng đang đập mạnh mẽ.
"Đoàn Đoàn, con tới chỗ chú Lục Tân Nam chơi một lúc có được hay không!" Phó Kiến Văn hỏi Đoàn Đoàn.
Lời nói cùng lồng ngực của Phó Kiến Văn chấn động rõ ràng, Tố Tâm siết chặt tờ giấy vừa mới lau miệng cho Đoàn Đoàn trong lòng tay.
Đoàn Đoàn bưng miệng nhỏ của mình sau đó trượt xuống khỏi ghế sa lông, cộc cộc cộc chạy về hướng Lục Tân Nam...
Bánh gatô trong miệng còn chưa ăn xong, nhóc sợ ba ba bắt nhóc phun ra, bởi vì lần trước cũng giống như vậy, dù như thế nào ba ba cũng đều không cho nhóc nuốt xuống!
Tố Tâm quay đầu, cánh môi sát qua môi mỏng của Phó Kiến Văn, Tố Tâm ngẩn ra... sau đó vội vàng dịch về phía sau một chút, hai gò má nóng bỏng.
Mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng đến cùng Tố Tâm cũng không phải là một cô gái có tác phong hào phóng, cho nên không thể nào ở trước mặt mọi người, không kiêng dè chút nào hôn môi môi cùng Phó Kiến Văn được.
"Không phải mới vừa rồi rất dũng cảm sao!" trong con ngươi của Phó Kiến Văn đều là ý cười, thâm thuý đến nỗi khiến người ta không nhìn thấy đáy, bình tĩnh cao thâm khiến người ta cảm thấy trong đó cất giấu vô số thâm tình, "Nụ cười cùng ánh mắt kia..."
Phó Kiến Văn cố ý kéo dài lời nói của mình ra.
Tố Tâm nhìn thấy chung quanh không có ai, sợ Phó Kiến Văn lại nói ra lời gì thô tục, lông mày căng thẳng, cô cụp mắt xuống, tầm mắt lại rơi vào yết hầu gợi cảm của Phó Kiến Văn, hai gò má càng bỏng.
Phó Kiến Văn cố ý hạ thấp giọng, mở miệng nói: "Đặc biệt câu hồn."
Nhịp tim của Tố Tâm càng ngày đập càng nhanh, con mắt trong suốt sạch sẽ của cô nhìn qua Phó Kiến Văn, cái miệng nhỏ tiến đến gần Phó Kiến Văn hỏi một câu: "Vậy anh thích sao!"
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn gõ gõ lên trên tay vịn ghế sô pha một chút, anh cũng tiến đến gần Tố Tâm một ít, đầu của hai người gần như đã chạm vào nhau, anh khẽ gật đầu, đàng hoàng trịnh trọng mở miệng nói: "Đúng vậy, rất thích, buổi tối có thể dâng hiến để bày tỏ thành ý."
Nhiệt độ ở trên má Tố Tâm phảng phất muốn nổ tung, cô ngồi dậy, sống lưng thẳng đứng...
Tố Tâm cô thực sự chịu thua rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...