Bên trong thư phòng của Phó Thanh Tuyền ở trên lầu.
Lúc này mẹ vợ của Mục Quảng Phác mới ý thức được chính mình đã gây họa, cả người rúc ở bên trong không lên tiếng, trong tay còn gắt gao nắm chặt điện thoại của Tố Tâm.
Vừa đóng cửa ở trên, Mục lão tiên sinh liền nổi trận lôi đình: "Ta lại không biết Quảng Phác nhà các người lại có dã tâm lớn như vậy!"
"Không phải!" Vợ của Mục Quảng Phác nhanh chóng giải thích, "Mẹ của con bà ấy bị tức đến chập mạch rồi! Bà ấy nối đều là nói bậy!"
"Nhưng người nhận nuôi Quảng Phác, hơn nữa Mạn Đồng không phải là đính hôn cùng Phó tiểu thiếu gia rồi sao, về sau nhất định là phải gả tới Phó gia, lúc trước Mục lão tiên sinh ngài để Quảng Phác đổi thành họ Mục không phải là muốn Quảng Phác giúp Mục gia nối dõi tông đường, không đến nỗi đoạn hậu sao!" Mẹ vợ của Mục Quảng Phác nhỏ giọng mở miệng.
"Mục gia tôi có đoạn hậu đi chăng nữa, cũng không cần các người bận tâm!"
Mục lão gia tử vỗ vào tay vị ghế sô pha một cái, mẹ vợ của Mục Quảng Phác sợ đến nỗi trốn sau lưng con gái của mình.
Vợ của Mục Quảng Phác như là hạ quyết tâm xuống, cô ta bình tĩnh mở miệng: "Cha, lời này... Không phải mẹ con nói, chính là Quảng Phác nói ở trước mặt mẹ con, mẹ con chỉ là nhớ kỹ mà thôi!"
Đôi mắt lạnh như sương của Mục lão gia tử nhìn về phía vợ của Mục Quảng Phác: "Quảng Phác nhà ta nói, cô nói lời này là quyết định không muốn ở cùng Quảng Phác nữa!"
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của vợ Mục Quảng Phác khẽ thay đổi, hai con mắt rưng rưng, ngược lại là lộ ra mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Đem chuyện này đẩy lên trên đầu chồng của mình, Mục lão gia tử cũng không lo lắng con trai của mình là có dã tâm gì, nhưng thông qua hai mẹ con này, cũng chẳng thể biết thêm được gì.
Thấy vợ của Mục Quảng Phác cắn môi rơi nước mắt không lên tiếng, Mục lão gia tử gật gật đầu: " chuyện này ta sẽ làm chủ cho cô, cô có thể ly hôn cùng Mục Quảng Phác, dù sao về sau Mục Quảng Phác cũng không thể có con, xác thực không thể giữ cô! Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của Quảng Phác cô đều có thể lấy đi một nửa! Đây cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ với cô rồi!"
"Còn có công ty!" Mẹ vợ của Mục Quảng Phác nói một câu, thấy ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Mục lão gia tử nhìn lại, bà ta lại sợ đến nỗi trốn sau lưng con gái của mình
"Cảm ơn cha!" Vợ của Mục Quảng Phác nói xong, lôi kéo mẹ mình muốn đi ra ngoài.
"Chờ đã..." Mục Mạn Đồng đột nhiên mở miệng, cô cau mày nhìn chị dâu của mình, "Chị dâu, anh trai tôi đối với chị không tệ, hiện tại anh trai tôi còn nằm ở bệnh viện, thời điểm này cô lại rời khỏi anh trai tôi tuy rằng quá đáng, nhưng Mục gia cũng không thể nói gì được, chỉ là... chị bây giờ còn là vợ của anh tôi, anh trai tôi có hiểu lầm với Phó tổng chung quy vẫn phải giải thích ra, chị vẫn là ở lại nghe một chút, sau này còn phải làm phiền chị giải thích một chút với anh tôi, dù sao... việc này liên quan đến tôn nghiêm của anh trai tôi, cho nên để người làm vợ như chị nói, đều thích hợp hơn so với chúng tôi!"
Tố Tâm nhìn về hướng Mục Mạn Đồng, chỉ thấy trong con mắt của cô mang theo sương mù, không biết là bởi vì chị dâu muốn rời khỏi anh trai của mình mà thương tâm, hay còn là bởi vì anh trai mình bị mẹ vợ vũ nhục.
********
Cuối tuần rồi! Các nàng có được đi chơi đâu không nè
Đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu đấy nhé.iu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...