Không phải là Phó Thiên Tứ không thoải mái với Mục Mạn Đồng, mà vừa nãy lúc Phó Thiên Tứ xuống lầu nghe có người nói, Phó Thiên Tứ cùng Mục Mạn Đồng rất xứng đôi, một người con riêng, một người tàn phế không đi được!
Con riêng không phải Phó Thiên Tứ muốn làm!
Không đi được cũng không phải Mục Mạn Đồng nguyện ý!
Làm sao những thứ này đều có thể biến thành trò hề để người khác cười nhạo như vậy! Đây là cái đạo lý gì!
Thấy sắc mặt của Phó Thiên Tứ không tốt, Tố Tâm hỏi một câu: "Thân thể không thoải mái!"
Phó Thiên Tứ lắc lắc đầu, sau đó lại kéo nơ ở cổ áo của mình, rốt cuộc vẫn là kéo nơ xuống: "Lễ đính hôn cái gì chứ, vốn là thứ để người khác tới xem trò hề! mà tôi lại là một chú hề!"
Tiểu thiếu gia này nổi nóng, hẳn là bị tức rồi...
Ánh mắt của Phó Thiên Tứ khẽ chuyển, nhìn thấy sắc trắng bệch của đôi mẹ con trong phòng nghỉ kia, hỏi Tố Tâm: "Làm sao vậy!"
Tố Tâm cũng không giấu giấu diếm diếm, cười nói với Phó Thiên Tứ: "vừa nãy tôi từ phòng nghỉ sát vách đi ra, nghe được một đoạn đối thoại, tới xem một chút!"
Phó Thiên Tứ cũng không phải cái kẻ ngu, tự nhiên ngửi được trong chuyện này mùi vị không giống bình thường, ánh mắt không vui vẻ của cậu ta quét về phía hai mẹ con bên trong phòng nghỉ ngơi, hỏi: "Đối thoại cái gì! Tiểu gia tôi tâm tình không tốt, vừa vặn nói ra để cho tôi đi nhậu!"
Hai mẹ con bên trong phòng nghỉ ngơi câm như hến.
Để con gái của mình dựa vào chuyện chồng của cô ta bị phế bỏ vật kia, leo lên người Phó Kiến Văn, lời này... người phụ nữ trung niên kia sao có thể không biết xấu hổ nói thành lời được chứ.
Đầu óc người phụ nữ trung niên kia chuyển nhanh, vội mở miệng nói: "Chúng tôi còn có thể nói cái gì! Phó Kiến Văn đã phế bỏ vật kia của con rể tôi! Thiên Tứ... Dù sao Mục Quảng Phác cũng là anh trai trên danh nghĩa của Mạn Đồng, đây là ở địa bàn Phó gia nhà cậu, nhưng lại oan ức chết hai mẹ con chúng tôi rồi! Cậu có thể nói với ba của cậu nói một chút, để Phó Kiến Văn nhất định phải cho chúng ta Quảng Phác một lời giải thích! Bằng không thì chúng tôi nhất định sẽ đem chuyện này làm lớn lên!"
Phó Thiên Tứ chính là cái loại hình người gì! Tự bênh không nói, ở trong lòng cậu ta, địa vị của Phó Kiến Văn vốn là không ai có thể xâm phạm, bây giờ có người nói Phó Kiến Văn, chẳng lẽ Phó Thiên Tứ còn không vỡ tổ!
Ngay cả ý tứ hỏi dò đều không có, hai tay Phó Thiên Tứ bỏ vào trong túi, cà lơ phất phơ mở miệng: "Làm lớn! Bà nháo đi cho tôi xem một chút!"
"Thực sự nghĩ đây là địa bàn của Phó gia nhà cậu! nghĩ chúng tôi không dám đem chuyện này làm lớn có đúng không!" Người phụ nữ trung niên khóc lóc om sòm.
Người con gái trẻ tuổi kéo mẹ của mình: "Mẹ! Đừng làm rộn! Được rồi! Đừng làm rộn!"
Đây là lễ đính hôn của Phó Thiên Tứ, nháo lên rốt cuộc là mặt mũi của Phó Thiên Tứ không dễ nhìn, Tố Tâm cũng không muốn đem chuyện này làm lớn lên, cô mở video trong điện thoại di động ra, giơ lên đối với đôi mẹ con kia...
Hình ảnh người phụ nữ trung niên đối thoại cùng con gái xuất hiện.
"Chuyện này nên làm cho lớn mới phải! Con xem... Trước đó người trong giới đều nói, Mục lão gia tử để Quảng Phác sửa lại thành họ Mục chính là muốn bồi dưỡng Quảng Phác làm người thừa kế của Mục gia! mà Mục Mạn Đồng lại chính là người tàn phế không đi được..."
************
Dám chơi chồng chị hở?
Cầu phiếu đến cuối tháng, đừng quên lên top 6 đề xuất thì 3 ngày đầu tháng bão 50 chương nha các nàng, hãy nhanh tay like, cmt và bỏ phiếu cho shu đi nào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...