Có người nghe xong đều lắc đầu, không hiểu Phó Thanh Tuyền là có mưu đồ gì!
Bất kể nói thế nào, Phó Kiến Văn chính là cháu ngoại của Phó Thanh Tuyền, hiện tại đang điều hành tập đoàn Khải Đức, đem tập đoàn Khải Đức làm cho ngày càng phát triển, tại sao Phó Kiến Văn phải nỗ lực lớn như vậy cuối cùng lại để cho người con riêng kia được thừa kế tập đoàn Khải Đức, hơn nữa, nếu như hôn nhân tan vỡ... Còn có thể bị một người khác tên khác họ mang đi một nửa, đúng là không biết nên gọi là cái gì!
Nhưng cũng có người lý giải bởi vì Phó Thanh Tuyền chỉ muốn con trai của mình thừa kế tập đoàn Khải Đức...
"Không biết hôm nay như vậy, Phó Kiến Văn có tới hay không..."
Có người đột nhiên mở miệng nói một câu.
"Này cũng không biết, nhưng mà nếu như là tôi, thì khẳng định sẽ không đến, vốn dĩ ban đầu đang yên đang lành được nắm trong tay tập đoàn Khải Đức mà bây giờ lại bị người con riêng kia đoạt đi, tại sao còn phải cho người con riêng này mặt mũi!"
"Cái kia cũng khó mà nói, năm đó ở Kim Thành, Phó Kiến Văn đều bị xem là con riêng của Khương gia, nói không chừng bọn họ lại đồng cảm với nhau!"
Bên này vừa đùa giỡn dứt lời, liền nghe được giọng nói cà lơ phất phơ của Lục Tân Nam từ trên đỉnh đầu bọn họ truyền đến.
"Nói như vậy, hoá ra là các người rất nguyện ý cho một người con riêng mặt mũi, lẽ nào các người đều là con riêng, cho nên cũng đồng cảm với Phó Thiên Tứ nên mới đến nơi này!"
Mấy người bị sợ hết hồn, vừa ngẩng đầu, thấy Lục Tân Nam mặc lễ phục, một tay bưng Champagne, một tay bỏ túi, đứng ở lầu trên, tự tiếu phi tiếu nhìn xuống nhóm người này.
Tên tuổi của Lục Tân Nam, toàn bộ thành phố A không ai không biết!
Trên tay dính mạng người, phong cách làm việc hung ác khiến người ta sợ hãi, dù sao trong lòng bọn họ cũng hơi sợ Lục Tân Nam.
Bọn họ lại ở chỗ này lấy thân phận của Phó Kiến Văn ra để trêu đùa, đã bị Lục Tân Nam vừa vặn bắt gặp, biểu lộ phẫn nộ cười cười sau đó chào hỏi rồi liền tản ra.
Bây giờ còn không đi, nếu bị Lục Tân Nam nhớ kỹ, ai biết về sau có chuyện xui xẻo gì phải rơi xuống đầu bọn họ chứ!
...
Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm tới nơi không tính là muộn, nhưng cũng không sớm.
Xe ngừng ở bên trong bãi đậu xe của trang viên, Phó Kiến Văn cởi đai an toàn, quay đầu nhìn về phía cùng Đoàn Đoàn ngồi ở hàng sau, đúng lúc Tố Tâm đang giơ tay lên định mở cửa xe: "Không cần vội đi vào, có đói bụng hay không! Anh đi lấy cho em và Đoàn Đoàn một chút điểm tâm với sữa bò."
Tay của Tố Tâm đang khoác lên chốt cửa không có thu hồi lại: "Không cần đi vào vội!"
"Trước tiên lót dạ một chút đã! Đoàn Đoàn đến không sao cả, một lúc nữa sợ là em không có sức uống!" Phó Kiến Văn một vịn tay ở chỗ kế bên tài xế nói với Tố Tâm.
********
Mọi người đừng giục shu nha, trong ngày sẽ có ít nhất 5 chương. Sáng shu chưa up thì tối shu sẽ up, bởi vì lúc nào rảnh là shu dịch để đăng liền à
Mọi người đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...