Lời nói của Phó Kiến Văn như có hàm ý, Tố Tâm chột dạ... Cô cảm thấy Phó Kiến Văn muốn nói chính là vừa nãy cô vì nhìn anh mà thất thần nên mới làm đổ nước. Càng nghĩ lỗ tai cô càng nóng hơn.
Điện thoại trong túi sách của Tố Tâm ở sau lưng vang lên, Đường Tranh nhìn về phía Tố Tâm, thanh âm hàm tiếu: "Thật là trùng hợp, không nghĩ tới chuông điện thoại của Tố tiểu thư lại giống của lão Phó như vậy!"
Tố Tâm liếc nhìn Đường Tranh với ánh mắt không mấy thiện ý, cô lấy điện thoại ra. Là Lương Mộ Lan gọi, cô bắt máy.
"Alo, mẹ..."
Tố Tâm mới vừa mở miệng, đầu kia liền truyền đến thanh âm gào khóc của Tố Nhiên: "Tố Tâm... Mẹ... bị té xuống rồi, toàn thân đều là máu..., cha tắt máy, anh điện thoại không nhận... Tôi một mình ở bệnh viện, nên làm gì! Nên làm gì đây?"
Tố Nhiên cũng không biết tại mình lại gọi điện thoại của Tố Tâm, trong bệnh viện... Chỉ có một mình cô, Lương Mộ Lan ở trong phòng cấp cứu, quản gia đi lo thủ tục, cô sợ hãi quá rồi, Tố Nguyên không nghe điện thoại, lúc này chắc cha đang ở trên máy bay đi công tác, Tố Nhiên cũng không biết nên liên hệ cho ai. Trong tay nắm chặt điện thoại của Lương Mộ Lan, theo bản năng liền bấm số điện thoại của Tố Tâm.
Tố Tâm bỗng nhiên đứng lên, làm rơi đôi đũa đặt trên bát, trái tim nhảy lên tới cổ họng, cầm túi muốn đi: "Bệnh viện nào!"
Cổ tay cô bị Phó Kiến Văn nắm lại, anh cầm áo khoác trên ghế, hỏi: "Bệnh viện nào?"
Trái tim Tố Tâm nhảy nhanh vô cùng, trong đầu đều là hình ảnh Lương Mộ Lan máu me be bét khắp người, cổ họng nghẹn ứ không phát ra được âm thanh, chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ.
Cô há miệng, cổ họng lại run rẩy nói không ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gấp gáp giãy giụa, Phó Kiến Văn nắm chặt cổ tay Tố Tâm hơn, muốn trấn an cô: "Trời mưa không nên bắt xe, tôi đưa em đi!"
"Làm sao vậy!" Bạch Hiểu Niên thấy mặt Tố Tâm trắng bệch, đứng lên hỏi.
"Lão Phó..." Đường Tranh nhanh ý ném chìa khóa xe đưa cho Phó Kiến Văn.
Nhận được chìa khóa xe, Phó Kiến Văn liền kéo Tố Tâm đi ra ngoài.
"Tố Tố!" Bạch Hiểu Niên muốn đuổi theo, lại bị Đường Tranh nhanh nhẹn kéo lại.
"Nếu cô thực sự là bạn thân của Tố Tâm, chớ có đi!" Đường Tranh cười khanh khách nói với Bạch Hiểu Niên: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Lão Phó đều có thể xử lý, thật vất vả mới có cơ hội cùng người yêu ở chung một chỗ, cô đừng có xen vào!... Để cho bọn họ có không gian bồi dưỡng tình cảm!"
Bạch Hiểu Niên muốn phản bác lại lời nói của Đường Tranh, lại cảm thấy Đường Tranh nói có lý.
Chăm chú nhìn Phó Kiến Văn ở dưới trời mưa che cho Tố Tâm, Bạch Hiểu Niên rút cổ tay từ tay của Đường Tranh về, gọi phục vụ: "Tính tiền!"
...
Bệnh viện.
Lúc Tố Tâm chạy đến, thấy Tố Nhiên buông thõng con mắt đứng ở cửa phòng cấp cứu, vẫn chưa hoàn hồn, Tố Tâm chạy nhanh tới hỏi: "Mẹ đâu rồi?"
Lúc này tình hình của Lương Mộ Lan đã ổn định, phần đầu cùng cánh tay đều phải khâu, tuy rằng chưa có kết quả chính thức, nhưng hỏi qua bác sĩ đều nói không nghiêm trọng lắm, đều là ngoại thương, không ảnh hưởng lớn.
Vừa nãy Lương Mộ Lan máu me khắp người được đưa vào phòng cấp cứu, Tố Nhiên quá hoảng hốt mới gọi cho Tố Tâm, lúc này tỉnh táo lại, vô cùng ảo não vì hành vi của mình vừa rồi.
Thấy Tố Nhiên không nói lời nào, Tố Tâm lôi kéo cánh tay mảnh khảnh của Tố Nhiên, giọng nói to hơn, giọng nói đã có chút giận giữ: "Mẹ đâu rồi?"
Tố Tâm luôn luôn khách khí đối với Tố Nhiên, bởi vì chuyện mà ba mẹ đẻ cô đã gây ra, trong lòng luôn cảm thấy hổ thẹn với cô ta, cho nên chưa bao giờ lớn tiếng như vậy nói chuyện cùng Tố Nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...