Cả Đời Chỉ Yêu Em
Lư Thanh Mai nhìn qua Phó Thiên Tứ, nhẹ giọng hỏi: "Thiên Tứ, con đã từng thấy thiên kim của Mục gia, không phải các con tán gẫu vô cùng tốt sao! Mẹ nghe thư ký Tống nói... Các con ở trong vườn hoa hàn huyên rất lâu vẫn không có tẻ nhạt, cuối cùng con còn tự mình đưa thiên kim Mục gia trở về, đều không có để người hầu của Mục gia nhúng tay!"
"Mục lão gia mẹ cũng đã nói chuyện, không phải rất tốt sao! Con nghe nói Mục lão gia này cũng đã mất vợ, hơn nữa tuổi còn trẻ hơn nhiều so với cha, không bằng mẹ suy nghĩ lại một chút, ít thì vợ của người ta cũng đã mất, nói không chừng mẹ còn trực tiếp có thể lên làm Mục phu nhân!"
"Phó Thiên Tứ!" Lư Thanh Mai bị tức đến nỗi đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn về phía Phó Thiên Tứ đang nằm nhoài ở trên giường, "Con thực sự là quá đáng rồi đấy!"
Phó Thiên Tứ dùng sức vỗ giường một cái, trực tiếp ngồi dậy: "Con vẫn còn chỉ là nói thôi, còn chưa có trực tiếp hành động! trực tiếp đưa mẹ đến Mục gia, cũng không có trực tiếp làm lễ đính hôn cho mẹ, con sao lại quá đáng! Con quá đáng hay mẹ quá đáng!"
Càng nói trong lòng Phó Thiên Tứ càng cảm thấy oan ức, trực tiếp đứng ở trên giường, ở trên cao nhìn xuống xem Lư Thanh Mai, dùng sức vỗ ngực: "Những thứ con thích con muốn làm, toàn bộ mẹ đều không cho con làm! sau đó tìm người đi theo dõi con, đem con nhốt ở nhà không cho con đi đâu, còn thu điện thoại di động của con, cắt internet của con! làm sao mẹ không dứt khoát cầm dao đâm chết con, sau đó kéo thi thể của con đến lễ đính hôn cùng với thiên kim của Mục gia đi!"
Toàn thân Lư Thanh Mai đều đang run rẩy: "Phó Thiên Tứ!"
"Con ở đây! Còn chưa có chết!" Phó Thiên Tứ lửa giận ngút trời lớn tiếng trả lời.
Hai mẹ nhìn nhau như là những người có thù hận lâu năm, ngực của hai người cũng đều phập phồng kịch liệt.
Ngoài cửa, bảo tiêu liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía trước, làm như nhìn thấy cũng như không có nghe thấy thứ gì.
Bên trong gian phòng an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ của hai mẹ con Phó Thiên Tứ.
Lư Thanh Mai rốt cuộc đã là người bốn mươi tuổi, cho nên phương diện khống chế bản thân nhanh hơn nhiều so với Phó Thiên Tứ, bà ta bình tĩnh lại tâm tình sau đó đối đưa tay ra đối với Phó Thiên Tứ: "Thiên Tứ, con ngồi xuống trước... Mẹ sẽ chậm rãi nói cùng con."
"Mẹ cái gì cũng không cần nói cùng con!" Phó Thiên Tứ làm một động tác ngăn cản Lư Thanh Mai mở miệng, "không phải là mẹ muốn con hôm nay đừng làm ra cái gì mất mặt, vui vui vê vẻ mà đính hôn sao! Được! Không thành vấn đề!"
*******
Muộn quá rồi nhưng vẫn cố gắng trả đủ 10 chương cho các nàng nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...