Cũng không lâu lắm, tiếng hít thở nhẹ nhàng của đứa trẻ cùng tiếng hít thở đều đều của Tố Tâm nhấp nhô liên tục trong chăn.
Phó Kiến Văn ở dưới lầu đã ăn điểm tâm xong, còn chưa thấy Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn xuống lầu.
Dì Lý mới vừa nói Đoàn Đoàn đã tỉnh, nói là đi xem xem mẹ xong sẽ tự mình thay quần áo rồi xuống lầu.
Phó Kiến Văn liếc nhìn đồng hồ, cầm tờ báo trong tay gấp kỹ đặt ở một góc bàn ăn một góc, đứng dậy đi lên phòng ngủ chính.
Vừa mở cửa, Phó Kiến Văn nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ được một nửa chăn che kín, đang ngủ say xưa ngọt ngào, nửa kia chăn rơi trên mặt đất.
Khó có được hình ảnh ấm áp như vậy, bàn tay đang nắm chặt chốt cửa của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng buông lỏng ra, thậm chí không đành lòng quấy rầy.
Nhưng... Nếu không gọi bọn họ dậy, Đoàn Đoàn chắc chắn sẽ muộn giờ đến trường.
Chính lúc đang do dự không biết có nên đánh thức Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn hay không, Tố Tâm đột nhiên trở mình, cánh tay chạm phải Đoàn Đoàn đang ở bên cạnh cô.
Bị cục thịt mềm mại ấm áp làm cho sợ hết hồn, Tố Tâm lập tức chống đỡ ngồi dậy, vốn chỉ là một nửa cái chăn trượt ở trên mặt đất, bây giờ nửa cái còn lại lại tiếp tục trượt xuống, Tố Tâm đưa tay đi bắt nhưng không kịp.
Tố Tâm còn đang buồn ngủ, cô nghiêng đầu nhìn một cái, mới vừa rồi bị cô chạm phải chính là Đoàn Đoàn.
Nhóc vểnh cái mông nhỏ lên, nằm lỳ ở trên giường ngủ say như chết, hai tay đặt ở dưới khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm giác ngủ được vô cùng ngon.
Bởi vì bị chăn lướt xuống, Đoàn Đoàn cảm thấy lạnh, nhóc hơi co thân thể của mình mình lại, miệng lầu bầu một tiếng, lại ngủ thiếp đi.
"Nếu không đánh thức Đoàn Đoàn, nó sẽ bị muộn thời gian đến trường!" Phó Kiến Văn nhắc nhở.
Tố Tâm liếc nhìn Phó Kiến Văn, lại xem Đoàn Đoàn đang ngủ say xưa ở bên cạnh mình, Tố Tâm cũng có chút do dự.
Tố Tâm đem chăn kéo tới đắp kín cho Đoàn Đoàn, sau đó khẽ vuốt ve sông lưng của nhóc, phát hiện Đoàn Đoàn giật giật, lúc này mới ôn nhu mở miệng nói nhỏ ở bên tai Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, nên rời giường đi vườn trẻ!"
Đoàn Đoàn còn chưa tỉnh ngủ, nghe được giọng nói của Tố Tâm, theo bản năng xoay người, hai cánh tay nhỏ nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Tố Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trên cánh tay cô để tìm một vị trí thoải mái, cái miệng nhỏ mềm mại dán vào cổ tay cô, một bộ lại muốn ngủ tiếp.
"Đoàn Đoàn..." Tố Tâm nhẹ giọng gọi Đoàn Đoàn, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cùng cái đầu nhỏ của nhóc, tiếp tục mở miệng, "Nên đi vườn trẻ rồi! Con đã đồng ý mang kẹo cho Tiểu Đường Quả nữa."
********
Đoàn Đoàn lại bị đáng yêu nữa rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...