Nhưng Phó Kiến Văn vẫn là chẳng đem cái gọi là uy hiếp này để ở trong lòng.
Đại khái chỉ là một vào bức ảnh sau đó đến thăm dò mà thôi.
Bằng không, lấy tính cách của mẹ Phó Thiên Tứ hẳn là đã tự mình đến tìm Phó Kiến Văn, thậm chí là tìm Tố Tâm, mà không phải thông qua Lục Khinh Lệ thăm dò...
"Hài lòng không!" Phó Kiến Văn hỏi Tố Tâm.
Tố Tâm sửa sang xong mái tóc, một bên chỉnh lại quần áo, một bên nghiêng đầu nhìn qua Phó Kiến Văn: "Đừng có cái gì cũng đều đẩy tới trên người em, em không thèm hài lòng."
"Em rõ ràng nghĩ một đằng nói một lẻo!" Phó Kiến Văn nói xong, khởi động xe, mở cần gạt nước lên, cần gạt nước đong đưa qua lại, kính chắn gió được sáng rõ, "Còn là ưa thích em ở trên giường, miệng càng thành thật hơn chút."
Đánh chuyển hướng, lên đường.
Nghĩ đến Phó Kiến Văn nói muốn cô ở trên giường miệng thành thật một chút, cái cổ cùng gương mặt của Tố Tâm đều đỏ lên, cô thu người lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giả bộ như không nghe được bất cứ thứ gì, nhưng trong lòng bàn tay lại xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Mưa có khuynh hướng càng ngày càng lớn, Tố Tâm vùi ở trong ghế, nghe âm nhạc nhẹ nhàng phát ra, từ từ buồn ngủ.
"Trên ghế sau có bánh gatô, chớ ngủ trước, nếu như không ăn no có thể bị đau bụng..."
Hôm nay Tố Tâm ăn không nhiều, Phó Kiến Văn đều nhìn ở trong mắt, nhớ tới Hôm nay đi qua tiệm bánh gato Thiên Lộ để mua bánh cho Đoàn Đoàn nhưng lại quên mang xuống xe, Phó Kiến Văn nói với Tố Tâm, sợ cô đói bụng.
Ở đêm cung Tố Tâm không có ăn no, trong đầu cô ngổn ngang quá nhiều ảnh hưởng tới thèm ăn, vừa nãy lại cùng Phó Kiến Văn hôn kịch liệt như vậy, vào lúc này xác thực đói bụng.
Tố Tâm lôi kéo đai an toàn, quay đầu lại, quả nhiên thấy trên ghế sau có để đó một hộp bánh ngọt.
Tố Tâm đem đai an toàn kéo dài ra một chút, duỗi dài cánh tay... Gian nan đem hộp bánh gatô đi qua, đặt ở trên đùi, mở hộp ra.
"Anh muốn ăn không!" Tố Tâm hỏi.
Phó Kiến Văn bĩu môi: "Quá ngọt..."
Mở hộp bánh gatô ra, bên trong là bánh gatô ô mai mà Đoàn Đoàn thích.
Tố Tâm liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc Đoàn Đoàn cũng đã ngủ, bánh gatô để qua ngày mai sợ là sẽ không tốt, còn không bằng ngày mai đưa Đoàn Đoàn đi mua một cái mới.
Tố Tâm dùng dĩa xúc một miếng bánh gatô bỏ vào trong miệng: "Một bên anh bảo Đoàn Đoàn giảm béo, một bên lại mua bánh gato cho Đoàn Đoàn, thực sự là một người cha nghĩ một đằng làm một nẻo!"
Phó Kiến Văn: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...