Cả Đời Chỉ Yêu Em

Tố Tâm đẩy khe khẽ người đàn ông đang ép ở trên người mình, nhưng Phó Kiến Văn lại không có hành động gì: "Anh quá nặng đi, ép tới em thở không được!" 

Tai Tố Tâm đỏ lên, tự nhận là mình đã tìm được một cái cớ rất tốt. 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tố Tâm chột dạ buông thõng con mắt, 

"Mới vừa còn một bộ nhanh mồm nhanh miệng tra vấn tội phạm cơ mà, vào lúc này lại kinh hãi!" 

Tầm mắt của Phó Kiến Văn ở trong bóng tối phác hoạ ra khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của Tố Tâm, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm mưa đặc biệt mê hoặc lòng người... 

Tố Tâm: "..." 

Muốn phản bác lời nói của Phó Kiến Văn, nhưng cuống họng như là bị chặn một đống bông vải, không phát ra được thanh âm nào, cô cắn môi dưới quay đầu đi. 


"Anh nói rồi, em cắn môi dưới như là câu dẫn anh vậy, cho nên bây giờ em là cố ý câu dẫn anh!" 

Nghe được Phó Kiến Văn nói như vậy, Tố Tâm thẹn quá thành giận muốn đẩy Phó Kiến Văn ra, hai tay dùng sức chống ở trên lồng ngực của Phó Kiến Văn bị một tay của Phó Kiến Văn đẩy ra, lửa nóng bao phủ tới. 

Mà vừa nãy ở cửa Đêm cung, Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam hút thuốc, giờ khắc này trong cổ họng Tố Tâm tất cả đều là mùi vị của Phó Kiến Văn, xen lẫn mùi vị thuốc lá nhàn nhạt... 

Phó Kiến Văn cướp trắng trợn nước bọt cùng không khí trong cổ họng Tố Tâm, khiến cho cả người Tố Tâm hầu như muốn nghẹt thở, cái lưỡi được Phó Kiến Văn cường thế mút vào dây dưa đến tê dại, kịch liệt đến nỗi khiến cả người Tố Tâm đều nổi lên một tầng da gà. 

"A..." Tố Tâm cuộn tròn bàn chân, muốn ngăn cản động tác của Phó Kiến Văn. 

Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đè chặt bắp đùi Tố Tâm, hôn đến càng ngày càng kịch liệt, nước bọt theo răng môi chặt chẽ của hai người thẩm thấu ra ngoài. 


Đại não Tố Tâm không biết là bởi vì thiếu dưỡng khí hay là bởi vì được hôn đến ý loạn tình mê, đã bắt đầu từng trận trống không. 

Tố Tâm thở dốc, ngực thì phập phồng kịch liệt. 

Bên trong buồng xe an tĩnh, chính là âm thanh của hơi thở kịch liệt. 

Cả người Tố Tâm đỏ như là tôm được hấp chín, bên tai trừ tiếng tim đập kịch liệt của mình ra, cái gì đều không nghe được. 

"Cái miệng nhỏ của Phó phu nhân chính là càng ngày càng lợi hại rồi!" 

Giọng nói khàn khàn của Phó Kiến Văn vang lên, ngoại trừ vẻ nam tính, hơn nữa khí thế trầm ổn ép Tố Tâm không thể phản kháng, trong ánh mắt có hứng thú. 

Nước mưa đã đem kính chắn gió làm cho mơ hồ, đèn đường bị vò nát hóa thành từng mảnh vụn nhỏ rơi xuống kính chắn gió, điện thoại di động ở bên trong khống đài còn đang không ngừng rung động, ở bên trong buồng xe phát ra tiếng vang ông ông. 

"Em nghĩ Hứa Thừa Vũ có lá gan đến tìm anh hay là gọi điện tâm sự với anh!" khóe môi Phó Kiến Văn ngậm lấy ý cười, rất lâu sau đó mới nói, "Phó phu nhân cũng có thể có cái sức lực này!" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui