Cả Đời Chỉ Yêu Em

Tố Tâm cười bảo mẹ của Tiểu Đường Quả không cần khách khí, rồi nói thêm hai câu, liền nghe thấy Tiểu Đường Quả ở đầu bên kia điện thoại líu ríu nhao nhao muốn nói chuyện với Đoàn Đoàn.

Nhìn thấy Tiểu Đường Quả tha thiết mong chờ Đoàn Đoàn, Tố Tâm đem điện thoại di động đưa tới trước mặt Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn quỳ ở trên giường, hai tay nhỏ nắm lấy bàn tay của Tố Tâm, lỗ tai nhỏ dán vào điện thoại.

"Đoàn Đoàn!" Tiểu Đường Quả giọng nói phấn khích mười phần của Tiểu Đường Quả từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, Tố Tâm đứng xa như vậy đều bị chấn động một chút.

Đoàn Đoàn cũng đem lỗ tai dời ra xa một ít, cảm thấy trong tai đều đã ong ong, nhưng vẫn là ngốc manh ngốc đáp một tiếng: “ Ừ!"

"Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn! Cậu cuối cùng có đánh thắng sao!" Tiểu Đường Quả giòn tan hỏi.

Đoàn Đoàn lắc lắc đầu, sau đó mới ý thức tới Tiểu Đường Quả không có ở trước mặt, lúc này mới đem miệng nhỏ sát gần Microphone, mở miệng nói: "Không có..."

Trả lời đặc biệt mạnh mẽ, không có đánh thắng...

Tiểu Đường Quả: "Vậy sao, không liên quan, dù sao mình cũng không đánh thắng! Nhưng mà không sao, chờ mình trở về nhà trẻ, nhất định sẽ đánh thắng bọn họ! Bà ngoại nói cái này gọi là càng ép càng dũng! Mình muốn đánh bọn họ để bọn họ gọi mình là lão đại!"


Mẹ của Tiểu Đường Quả nghe đã không lọt tai, nói giáo huấn: "Con lại dũng một lần nữa thử cho mẹ xem!"

"Đầu con bị đau, mẹ không thể đánh con!"

Đầu bên kia điện thoại, thật giống như mẹ của Tiểu Đường Quả lại giơ lên dép lên...

"Mẹ dùng dép đánh con, bà ngoại sẽ dùng chổi lông gà quất mẹ nha!"

Tố Tâm không nhịn được cười khẽ một tiếng, Đoàn Đoàn một mặt mờ mịt nhìn mình mẹ.

Mẹ của Tiểu Đường Quả nhận điện thoại, Tố Tâm mới hỏi xem lúc này đi qua thăm Tiểu Đường Quả có thuận tiện hay không.

Vào lúc này, Tiểu Đường Quả đang ở bên trong bệnh viện truyền dịch, nghe nói mẹ của Đoàn Đoàn muốn dẫn Đoàn Đoàn đến thăm mình, Tiểu Đường Quả thập phần không khách khí hô vào trong điện thoại: "Mẹ Đoàn Đoàn, con muốn ăn hộp pizza to thật to!"


"Tiểu Đường Quả con muốn ăn đòn!"

"Nhưng bà ngoại nói bệnh nhân cần được tẩm bổ! Con chỉ muốn ăn piza nha!"

"Đó là bệnh nhân, con không phải là bệnh nhân!"

"Con là thương binh!"

"Con nói còn không thấy ngại! Vết thương của con làm sao mà có! còn không phải con tự gây sự đánh nhau ở nhà trẻ sao! Da ngứa ngáy có phải hay không! Con có biết cả cái thành phố A này hiện tại cũng không có cái nhà trẻ nào dám nhận con nữa hay không!"

"Bà ngoại cũng từng nói với con như vậy, nhưng bà ngoại nói... Bị thương chính là thương binh! Con hôm nay cũng bị thương!"

Mẹ của Tiểu Đường Quả: "..."

Đầu bên kia điện thoại hai mẹ con Tiểu Đường Quả cãi nhau ầm ĩ cả, quả thực Tố Tâm kiềm được nụ cười.

Lúc tới bệnh viện, Tố Tâm thuận theo tâm ý của Tiểu Đường Quả mua một hộp piza thật to cho cô nhóc.

Chỉ là piza đã tới trễ một bước, lúc cô mang theo Đoàn Đoàn cùng piza đến, Tiểu Đường Quả đúng lúc đang ngồi trên giường, một tay truyền dịch, một tay bóng nhẫy cầm một chiếc đùi gà lớn, cụp mắt buồn bã cúi đầu cắn đùi gà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui