Bị động tác của Tố Tâm cản trở, Phó Kiến Văn có chút không vui, một lần nữa điều chỉnh lại cà vạt, anh cầm áo khoác âu phục màu xanh da trời lên, mặc vào: "Bản lĩnh tối hôm qua của Phó phu nhân đâu rồi!"
"Mất rồi mất rồi!" Tố Tâm nói, khoát tay áo một cái.
Tố Tâm cảm giác mình đặc biệt xấu hổ, kết hôn lâu như vậy rồi, mỗi khi đối mặt với Phó Kiến Văn vẫn là sẽ không nhịn được bị trêu chọc đến nỗi mặt đều đỏ lên, thật giống như anh có ma lực, một ánh mắt một động tác đều khiến cho trái tim của Tố Tâm không chống đỡ được.
Phó Kiến Văn bị dáng dấp khả ái của Tố Tâm chọc cho khóe môi ép không được ý cười, anh đóng cúc áo khoác âu phục lại, sau đó cầm lấy đồng hồ đeo vào, nhìn xem Tố Tâm mặt đã đỏ bừng ngồi ở trên giường: "Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, em ngủ thêm đi..."
Tố Tâm gật đầu, nếu như không phải nụ hôn của Phó Kiến Văn làm cô tỉnh lại, bây giờ chắc cô còn mơ màng ngủ rồi.
"Em thu xếp thời gian đi, anh dẫn em cùng Đoàn Đoàn ra ngoài giải sầu một chút..."
Lời này của Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ là nghe một chút cho xong, không phải cô không tin Phó Kiến Văn, chỉ là Phó Kiến Văn có bao nhiêu bận rộn, Tố Tâm không phải là không biết, cô không muốn để mình lại trở thành gánh nặng của Phó Kiến Văn.
"Việc này nói sau!" Tố Tâm vén một góc chăn lên, nằm vào trong giường lớn, thoải mái duỗi người ra.
"Anh phải đi không hôn một cái tạm biệt sao!" Phó Kiến Văn đã sửa sang xong, vốn định đi, lại quay đầu lại, một tay bỏ túi hỏi Tố Tâm một câu.
Tố Tâm lại không ngốc!
Nói là hôn tạm biệt, làm không tốt vừa hôn lại là Thiên Lôi Địa Hỏa!
Tố Tâm đem cả người mình quấn thật chặt trong chăn: "Tạm biệt!"
Thấy lần này Tố Tâm không phải chịu ảnh hưởng của tin tức trên internet, Phó Kiến Văn yên lòng, anh mỉm cười nói: "Anh sẽ căn dặn Đoàn Đoàn không nên tới đây quấy rầy em! Em ngủ ngon..."
Sau khi Phó Kiến Văn rời đi, Tố Tâm mới đem đầu lộ ra, nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ bị buồn ngủ tập kích, cả người đều trở nên mơ mơ hồ hồ.
Đại khái là bởi vì trời đã sáng, cho nên Tố Tâm cũng ngủ không được sâu.
Nửa mê nửa tỉnh, Tố Tâm nhìn thấy một đoàn bóng đen nho nhỏ đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó rón rén đi tới bên giường, kiễng chân nhọn, hai tay bới chăn ở mép giường ra...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...