Cả Đời Chỉ Yêu Em
Phó Kiến Văn được con trai biểu lộ tình cảm, tâm tình thật tốt: "Tối hôm nay cho phép con uống một cốc nước trái cây."
Đoàn Đoàn đem khuôn mặt nhỏ nhắn đặt ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, cọ xát, sau đó ngẩng đầu lên nở nụ cười càng tươi hơn, biểu thị là mình rất vui vẻ.
Phó Kiến Văn vỗ vỗ đầu Đoàn Đoàn: "Trở về ngồi xuống ăn cơm!"
"Vâng!" Đoàn Đoàn dùng sức gật gật đầu, leo xuống khỏi lồng ngực của Phó Kiến Văn, cộc cộc cộc chạy về ghế của mình, nghiêng chân bò lên.
Dì Lý đang ở trong bếp nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng ăn, không tự chủ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người...
Từ lúc bà đến đây, từ trước tới nay chưa từng gặp qua sự vui vẻ như thế này bao giờ.
Cái cảm giác này thật tốt!
Trước đây bà luôn cảm thấy Đoàn Đoàn quá cô đơn, Thiên Loan Phủ quá mức quạnh quẽ!
Dì Lý còn rất yêu thích Tiểu Đường Quả, bà còn hy vọng sau này Tố Tâm và Phó Kiến Văn cũng sinh một cô nhóc hoạt bát giống như Tiểu Đường Quả để làm bạn cùng Đoàn Đoàn, vậy cũng tốt.
...
Ăn cơm tối xong, vì ngày mai còn phải đi nhà trẻ nên hai đứa trẻ phải đi ngủ sớm.
Tố Tâm sắp xếp Tiểu Đường Quả ngủ ở trong phòng Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn được Phó Kiến Văn mang đến phòng ngủ chính tắm rửa, còn Tố Tâm giúp Tiểu Đường Quả tắm rửa ở trong phòng Đoàn Đoàn.
Tiểu Đường Quả hoạt động nhiều, Tố Tâm tắm cho cô nhóc xong sau đó giúp cô nhóc thổi khô mái tóc, thì Tiểu Đường Quả cũng đã mềm mại tựa ở trong lồng ngực Tố Tâm ngủ rồi.
Tố Tâm đem Tiểu Đường Quả đặt ở trên giường lớn mềm mại, cô khẽ đóng cửa lại, đi về phía phòng ngủ chính, giơ tay xoa xoa phần gáy của mình.
Hôm nay cơm tối ăn không vào, lúc này Phó Thiên Tứ vừa vặn đói bụng rồi, cậu ta đi ra khỏi phòng chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn, đúng dịp thấy Tố Tâm, cậu ta há miệng, lại không lên tiếng.
"Làm sao vậy!" Tố Tâm hỏi Phó Thiên Tứ.
Phó Thiên Tứ không biết hôm nay Tố Tâm có nghe hiểu lời của cậu ta hay không, vào lúc này thừa dịp Phó Kiến Văn cùng những người khác đều không có ở đây, Phó Thiên Tứ khó tránh khỏi rồi nhỏ miệng căn dặn Tố Tâm: "Phó Kiến Văn thật sự tốt cực kỳ!"
Tố Tâm mơ hồ nhìn qua Phó Thiên Tứ, vào lúc này Phó Kiến Văn không ở nơi này! Phó Thiên Tứ còn muốn giúp Phó Kiến Văn biểu lộ!
Đây là lần đầu tiên Phó Thiên Tứ cảm giác mình không biết nói chuyện, cậu ta gãi gãi tóc của mình: "Chị... Sẽ mãi mãi ở cùng anh Kiến Văn chứ! Anh Kiến Văn yêu chị như vậy! nhưng... chị, tuyệt đối không nên lầm đường lạc lối!"
Phó Thiên Tứ nói thập phần hàm súc.
Tố Tâm: "..."
Chính là cô đã làm cái gì để Phó Thiên Tứ hiểu lầm sao!
Lầm đường lạc lối này rốt cuộc là chỉ cái gì!
Tuy rằng không hiểu Phó Thiên Tứ đến cùng đang nói cái gì, Tố Tâm vẫn là hết sức phối hợp gật gật đầu: "Được..."
Lúc này Phó Thiên Tứ mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chị nghỉ ngơi sớm một chút, tôi liền... Liền xuống lầu tìm... Uống chút nước!"
Phó Thiên Tứ không dám nói mình xuống lầu tìm thức ăn, cuối cùng đành xấu hổ nói mình xuống lầu uống nước.
Tố Tâm gật đầu, dặn dò một câu: "Ngủ sớm một chút..."
"Được!" Phó Thiên Tứ làm bộ như không có chuyện gì sau đó đi xuống cầu thang.
Quay đầu lại, thấy Tố Tâm đã đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào, Phó Thiên Tứ thở phào một hơi, chỉ mong Tố Tâm có thể nghe lọt tai lời khuyên của cậu ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...