Đoàn Đoàn quỳ gối ở ghế ngồi, tay nhỏ chạm vào cửa kính xe, dùng sức vẫy tay với Tố Tâm, gọi một tiếng: "Mẹ!"
Tố Tâm khom lưng, cúi xuống cười với Đoàn Đoàn.
"Ông chủ, bà chủ, tôi đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ trước." Chú Hồ cười nói.
Hôm nay Phó Thiên Tứ còn đang ở đây, dì Lý còn phải gọi Phó Thiên Tứ dậy, không đưa Đoàn Đoàn đi nhà trẻ được, hôm nay chỉ có thể để một mình chú Hồ đưa Đoàn Đoàn đi.
Phó Kiến Văn gật đầu.
Chú Hồ lên xe, lúc khởi động xe, Tố Tâm lui về phía sau một bước, nhìn theo chiếc xe mang theo Đoàn Đoàn đi xa, lúc này cô mới lên xe cùng Phó Kiến Văn.
Trên xe, Tố Tâm mở miệng tiếp tục nói về chuyện sáng sớm hôm nay ở trong phòng ăn.
"Kiến Văn, chuyện sáng sớm hôm nay anh nói, em không lo lắng mình bị lên án, thế nhưng em lo lắng anh sẽ trở thành đề tài bàn luận của người khác."
Trước đó Tố Tâm muốn che dấu chuyện kết hôn, nhiều cũng đều xuất phát từ nguyên nhân này.
"Lẽ nào hiện tại anh không phải là đề tài bàn luận của người khác! cháu ngoại của Phó gia cùng con riêng của Phó gia tranh cướp tập đoàn Khải Đức, lời khó nghe hơn cũng không phải là không có!" Phó Kiến Văn nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, "Em nói, cuộc sống của mình, chính mình cảm thấy tốt là đủ rồi, người khác nói cái gì đều không quan trọng, em có thể suy nghĩ thật kỹ, nói chung cũng phải có một lời giải thích, lời giải thích này càng nhanh càng tốt!"
Tâm tình của Tố Tâm không khỏi căng thẳng, không tự chủ mà thẳng tắp sống lưng.
Tố Tâm nhìn qua gương mặt gợi cảm của Phó Kiến Văn, chỉ thấy cánh môi của anh mấp máy, tiếng nói vào buổi sáng sớm nghe cực kì êm tai: "Chuyện này, em có thể nghe qua ý tứ của người đại diện của mình."
Người đại diện luôn biết... chính là có lợi tránh hại.
Tố Tâm gật đầu.
Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm vừa đi, Phó Thiên Tứ liền tỉnh lại...
Nghe dì Lý nói Tố Tâm muốn cho cậu ta ngủ thêm một lát cho nên không gọi cậu ta dậy, nói là bảo bà tám rưỡi gọi Phó Thiên Tứ dậy.
Buổi sáng, Phó Thiên Tứ tâm tình cũng không tệ lắm, cậu ta dùng cái muôi quấy quấy chén cháo, rồi cầm lên đặt ở bên mép, hương vị không sai... Nhưng mà lúc há miệng vết thương trên mặt đặc biệt đau nhức, so với tối ngày hôm qua còn đau hơn.
Phó Thiên Tứ nhe răng nhếch miệng uống xong một bát cháo, đau đến nỗi không muốn ăn cái gì, không để ý tới vết thương trên mặt mà ra ngoài kêu một cái taxi sau đó cũng chạy tới đài truyền hình.
...
Lúc từ trên xe của Phó Kiến Văn bước xuống, Tố Tâm có mang theo khẩu trang cùng mũ.
Cô gọi điện thoại cho Phương Ngôn, Phương Ngôn còn chưa tới, bảo Tố Tâm đứng ở chỗ khuất chờ.
Hôm nay có một số phóng viên đã chắn ở cổng đài truyền hình để đợi Phó Thiên Tứ, một phần đi đến phim trường của hàng ma truyền kì để chắn Tố Tâm, chính là để truy hỏi chuyện liên quan tới tin tức trên Weibo.
Có người đi tìm hiểu về thân thế của Lô Thiên Tứ, chỉ là không biết tại sao, chỉ tra được mỗi trước kia Lô Thiên Tứ là một trong những học sinh xuất sắc nhất của trường, còn sau đó đều không tra ra được bất cứ thứ gì, lại sau đó Lô Thiên Tứ như biến mất không còn tăm hơi.
Liên quan tới thân phận của Phó Thiên Tứ, Phó Kiến Văn đã kêu người đè lên, Phó Thanh Tuyền bên kia cũng có ý này, thư ký Tống làm việc cũng luôn luôn gọn gàng, từ tối ngày hôm qua đã có hành động, cho nên hiện tại trên Internet liên quan tới thân phận thực sự của Phó Thiên Tứ, đúng là không có động tĩnh gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...