"Vậy anh đưa Đoàn Đoàn về phòng trước đi, chân em hơi tê... em ngồi lại một chút rồi lên sau."
Tố Tâm ngủ một giấc, bụng cũng đã đói.
Phó Kiến Văn vừa ôm Đoàn Đoàn đi lên lầu, ánh mắt vừa quét đến mâm cơm chỉnh tề trên bàn ăn, ý thức được Tố Tâm còn chưa ăn cơm.
"Em hâm nóng lại thức ăn đi, anh bế Đoàn Đoàn lên lầu rồi chúng ta cùng ăn, anh hơi đói bụng..."
Nghe Phó Kiến Văn nói như vậy, khóe môi Tố Tâm mỉm cười gật đầu: "Được!"
Nhìn xem Phó Kiến Văn nhẹ tay ôm Đoàn Đoàn lên lầu, Tố Tâm ngồi ở trên ghế sa lon vận động nhẹ một chút, lúc này mới đi xuống nhà bếp, rửa tay sau đó đem thức ăn hâm lại.
Nghe được tiếng bước chân, Tố Tâm đã bắt đầu xới cơm, nghe được tiếng nồi cách thuỷ vang lên tách tách, Tố Tâm không ngẩng đã nói: "Chờ một chút nữa là có thể ăn rồi..."
Phó Thiên Tứ giơ tay sờ sờ cái mũi của mình, mơ hồ đoán được Tố Tâm đã tưởng cậu ta là Phó Kiến Văn rồi!
Phó Thiên Tứ không hé răng, cậu ta nhìn vào bàn ăn, sau đó nhấc chân đi vào nhà bếp, mở nồi cách thuỷ ra, hơi trong nồi bay ra phả vào mặt Phó Thiên Tứ, cậu ta lùi về phía sau một bước, nhìn xem hơi nóng tan đi, mới tới gần...
Tay mới vừa chạm vào đĩa thức ăn, ngón tay mới vừa đụng tới đã bị bỏng lên, Phó Thiên Tứ vội vàng buông tay, Phó Thiên Tứ hô một tiếng rồi lùi về phía sau hai bước, đau đến mức vẩy vẩy tay.
Tố Tâm quay lại đằng sau, nhìn thấy Phó Thiên Tứ, cũng là sững sờ.
Nhìn thấy nồi cách thuỷ bị mở ra, lại thấy Phó Thiên Tứ không có mang găng tay đang nhe răng nhếch miệng vẩy vẩy tay, Tố Tâm ý thức được là chuyện gì đang xảy ra, cô bận bịu thả bát cơm trong xuống, lôi kéo cổ tay Phó Thiên Tứ ra vòi nước, vặn nước lạnh chảy ra...
Găng tay ở ngay bên trên kệ bếp, vốn Tố Tâm định trách mắng nói Phó Thiên Tứ không biết mang găng tay vào, nhưng lại nuốt trở lại vì cô cùng Phó Thiên Tứ cũng không phải quen thuộc nhiều.
Cổ tay của Phó Thiên Tứ được Tố Tâm nắm ở trong lòng bàn tay, đặt ở dưới vòi nước đang chảy, nước lạnh lẽo chảy qua bàn tay bị phỏng đến sưng đỏ của cậu ta, loại đau rát kia giảm đi không ít.
Dù mới mười bảy tuổi nhưng Phó Thiên Tứ đã cao 1m80, cả người cao hơn Tố Tâm rất nhiều, nhưng lại rất gầy gò, nhìn lên không được khỏe mạnh cho lắm, may mà gương mặt còn trắng nõn đẹp đẽ, nhìn lên cũng không đến nỗi nào.
Phó Thiên Tứ bị Tố Tâm lôi kéo, nghiêng người nửa khom người, một bên dán vào xương vai gầy gò của cô, cho nên động tác không được tự nhiên, trái tim cũng nhảy lên rầm rầm.
Phó Thiên Tứ trẻ nên vẫn còn chưa từng tiếp xúc gần với phụ nữ như vậy bao giờ, ở trường cấp 3 không có mà ngay cả mẹ của mình cũng không có gần như vậy, cho nên Phó Thiên Tứ không tránh khỏi đỏ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...