Cả Đời Chỉ Yêu Em
Phó Kiến Văn cởi áo khoác âu phục xuống, đổi giày rồi đi vào, mở mấy viên cúc áo sơmi ở cổ áo ra, nhìn qua gương mặt điềm đạm của Tố Tâm ở trên ghế sô pha, lại nhìn xuống gương mặt trắng nõn nà của Đoàn Đoàn đang gối lên đùi Tố Tâm ngủ, nước miếng đã chảy đầy trên đùi Tố Tâm mất rồi...
Hình ảnh như vậy khiến cho Phó Kiến Văn vừa cảm thấy vừa an tâm lại ấm áp, trong lòng cũng mềm lại.
Ngay cả sự huyên náo không vui ở trang viên Phó gia hôm nay phảng phất đều tiêu tan.
Phó Thiên Tứ cũng thay đổi giày, thấy Phó Kiến Văn giảm hết sức tiếng bước chân của mình lại, Phó Thiên Tứ cũng không tự chủ giảm thấp tiếng mở tủ giày của mình, bước vào cửa cũng nhẹ nhàng hơn...
Phó Thiên Tứ thò đầu ra từ phía sau lưng của Phó Kiến Văn, nhìn thấy hình ảnh trên ghế sa lon, cùng hình ảnh phim hoạt hình trên màn ảnh, cậu ta ngẩn ra, cảm giác khó chịu trong lòng đột nhiên cũng biến mất không ít.
Trước đây khi còn bé, Phó Thiên Tứ cũng đặc biệt hi vọng mẹ của mình có thể ngồi xem phim hoạt hình của với cậu ta như vậy, đây chắc hẳn đều là mơ ước chung của mỗi đứa trẻ.
Nhưng là từ nhỏ, mẹ của cậu ta đã nói phim hoạt hình là dành cho trẻ con, còn cậu ta đã lớn, không thể ham chơi giống như trẻ con mà phải học tập thật giỏi, hơn nữa phải giỏi hơn so với bất kì người nào, như vậy thì về sau mới có thể trở thành người đàn ông cho bà nương tựa.
Phó Thiên Tứ biết một mình mẹ nuôi cậu ta cũng không dễ dàng, cho nên cậu ta vô cùng ngoan ngoãn, từ xưa đến nay cũng chưa một lần truy hỏi ba ba của mình là ai, bởi vì cậu ta sợ mẹ của mình sẽ phải buồn, với lại từ nhỏ đến lớn cậu ta đều là một đứa trẻ ngoan, lúc nào cũng nỗ lực học tập để hoàn thành tâm nguyện của mẹ, đó chính là trở thành học sinh xuất sắc nhất, nổi bật nhất.
Phó Thiên Tứ cố gắng như vậy cũng chỉ là vì để mẹ vui vẻ cũng như để mẹ an tâm, nhưng sau đó, cho đến một ngày cậu ta được đưa tới bệnh viện làm giám định ADN, bỗng dưng cậu ta trở thành Phó Thiên Tứ, lúc ấy cậu ta mới biết, qua nhiều năm như vậy... Mẹ của cậu ta vẫn luôn cố gắng biến cậu ta trở thành người thừa kế của tập đoàn Khải Đức.
Nỗ lực học tập cố gắng trở thành người xuất sắc nhất cũng không phải để cho mẹ có nơi nương tựa, mà mẹ chỉ muốn Phó Thanh Tuyền nhìn thấy một đứa con trai ưu tú, do đó để cho Phó Thiên Tứ dễ dàng trở thành người thừa kế hơn, đây mới là điều mà mẹ của cậu ta quan tâm!
Mặc dù Phó Thiên Tứ coi như không tim không phổi, nhưng Phó Thiên Tứ không ngu, ít chuyện này cậu ta đã biết rõ từ lâu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...