Cả Đời Chỉ Yêu Em

"Mua cái mới..." giọng nói của Phó Kiến Văn nhiễm lên một tầng khàn khàn.

Đôi mắt to tròn của Tố Tâm nhìn quanh một vòng, thấy chỉ có một đôi vợ chồng già đang bưng chén trà đứng ở xa xa nhìn hai người bọn họ, Tố Tâm lôi kéo Phó Kiến Văn đi tới bên cửa sổ, mặt đỏ tới mang tai: "Ban ngày! Anh có thể kiềm chế một chút, không nói mấy lời kiểu đó được không! Bị người khác nghe thấy sau này em làm sao còn mặt mũi ra ngoài!"

Trầm mặc chốc lát...

"Được!" Phó Kiến Văn suy nghĩ một chút, gật đầu như là đồng ý với Tố Tâm, thong dong lấy áo của mình ra khỏi bàn tay của Tố Tâm, ung dung thong thả vuốt vốt lại âu phục của mình.

"Đi thôi..." Phó Kiến Văn lại là một bộ mũ áo chỉnh tề, anh nhìn Tố Tâm một mắt, sau đó liền đàng hoàng trịnh trọng đi về phía thang máy.

Túi xách của Tố Tâm đang treo ở trên vai bỗng trượt xuống, cô lấy tay xách lên, chạy chậm hai bước đuổi theo Phó Kiến Văn.

Lúc đi ngang qua đôi vợ chồng lớn tuổi kia, Tố Tâm rõ ràng cảm thấy bác gái nhìn cô cười cười, lỗ tai Tố Tâm đỏ lên.

Lúc đuổi kịp Phó Kiến Văn, thang máy vừa kịp đến, chân dài của anh bước vào trước một bước.


Tố Tâm đuổi tới.

Bên trong thang máy không có người khác, chỉ có hai người Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.

Hai tay Tố Tâm mang theo túi xách, xuyên thấu qua mặt kính thang máy nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn của Phó Kiến Văn, âu phục giày da, quanh thân đều là vẻ trầm ổn.

Tố Tâm chần trừ đưa tay muốn kéo bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, ánh mắt của Phó Kiến Văn có thể nhìn ra hành động mờ ám sắp tới của Phó Kiến Văn, ở lúc Tố Tâm lấy hết dũng khí đưa tay ra, anh lại chậm chạp dơ cánh tay trái lên, cụp mắt sửa lại âu phục cùng ống tay áo sơmi của mình, hoàn mỹ tránh đi bàn tay nhỏ của Tố Tâm.

Tay của Tố Tâm bỗng dưng trở nên bơ vơ ở giữa không trung, do dự một chút cô kéo nhẹ góc áo của Phó Kiến Văn, nhẹ nhàng giật giật.

Tầm mắt của Phó Kiến Văn nhìn về phía vách thang máy, bên trên chính là đôi mắt oan ức trông mong của Tố Tâm, anh kéo tay nhỏ của cô ra, tựa như cười mà không phải cười: "Ban ngày! Trang trọng một chút..."

Tố Tâm: "..."


Phó Kiến Văn thật keo kiệt như vậy sao!

"Tinggg —— "

Thang máy vừa đến, Phó Kiến Văn lại bước trước một bước đi ra ngoài.

Tố Tâm không ngốc, biết Phó Kiến Văn là đang cố ý đào một cái hố đợi cô chui xuống, đợi đến khi cô gật đầu chịu thua nói... Em mặc! Mặc cho anh xem thì chắc anh mới giống như bình thường!

Trên xe hai người chẳng hề nói một câu, vì chuyện của Bạch Hiểu Niên té lầu, Phó Kiến Văn phải sắp xếp công việc ở tập đoàn Khải Đức để ở cạnh Tố Tâm, trước mắt Bạch Hiểu Niên đã không có chuyện gì, Phó Kiến Văn cũng phải về công ty.

Phó Kiến Văn lái xe đưa Tố Tâm đến bệnh viện mà cha của Bạch Hiểu Niên đang nằm sau đó định đi luôn.

Tố Tâm cởi đai an toàn hỏi Phó Kiến Văn một câu: "Cái kia... mấy giờ tối anh hết bận!"

Tố Tâm lại một lần nữa cúi đầu lấy lòng...

"Hôm nay ở Công ty đọng lại một đống việc, buổi tối em ngủ trước đi, không cần chờ anh!" Phó Kiến Văn vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ, khiến cho trong lòng Tố Tâm cảm thấy là lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui